Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 26




“Đó là mẹ.”

Nói xong Tiêu Hòa liền cảm thấy mình thật không biết xấu hổ!

Nhưng mờ… thiệt sướng có được hông!

Hắn kìm lòng không đậu cười đến cong con mắt, tiểu Phàn Thâm ngẩng đầu nhìn hắn lại không hề vui vẻ: “Không muốn.”

Tiêu Hòa hoàn hồn, cúi đầu nhìn nhóc con: “Sao thế con?”

Nhóc con chỉ ngón tay non mềm vào tranh vẽ: “Không được hôn.”

Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, dở khóc dở cười: “Đó là mẹ, mẹ có thể hôn ba ba.”

Tiểu Phàn Thâm chỉ là một bé con, vui buồn hiện ra mặt, lúc này khuôn mặt nhỏ suy sụp hẳn: “Không muốn mẹ.”

Tiêu Hòa còn muốn giải thích thêm thì tiểu Phàn Thâm đã hất bức tranh ra, níu quần áo ba ba chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hôn hôn hắn.

“Hôn, hôn, chỉ có Tiểu Phàn được hôn.”

Bé con chất giọng êm ái, hơi thở tản ra mùi thơm nhàn nhạt, cộng thêm xúc cảm non nớt, Tiêu Hòa tước vũ khí đầu hàng trong mấy phút.

Thiệt đáng yêu quá mà! Thiệt dễ xương quá mà! Con trai của hắn sao lại ngoan như vậy!

Trái tim ông ba ngốc nháy mắt tan thành nước, Tiêu Hòa ôm tiểu Phàn Thâm, hôn mạnh lên trán nhóc một cái, dỗ dành: “Ừ, ba chỉ cần Tiểu Phàn, chỉ cần cục cưng thôi!”

Tiểu Phàn Thâm không hài lòng chỉ có cái trán được hôn hôn, chỉ chỉ cái miệng nhóc: “Chỗ này.”

Tiêu Hòa không có biện pháp đối phó bèn cúi đầu chạm bờ môi căng tròn một cái.

Lần này thì đứa con thoả mãn, không chút keo kiệt tươi cười cong mày với hắn.

Tiêu Hòa… lại bị con trai mình giật điện một hồi, hu hu hu cục cưng sao con có thể đáng yêu như thế!

Ngày tháng làm cha ngọt ngào dẫn tới Tiêu Hòa sắp không phân biệt được trời trăng đâu nữa.

Mỗi ngày đều đa dạng phong phú, mỗi ngày đều ngập tràn lạc thú, mỗi ngày mỗi ngày đều đứa nhỏ kề bên, khiến hắn cảm thấy hài lòng không thôi.

Nhoáng một cái lại là hai năm, trong hiện thực cũng qua hơn một tháng, Tiêu Hòa đương nhiên không thể luôn không về nhà, vậy nên hắn nhính thì giờ tỉnh lại nhờ Tần Túc sắp xếp trở về nhà một chuyến.

Đầu tiên là thông báo với cha mẹ gần đây hắn muốn đi lang một phen, trước khi đi tụ họp anh em bạn bè quẫy một lần.

Tiêu Hòa từ nhỏ đã tốt tính tốt nhân duyên, thanh mai trúc mã anh em đồng bọn cũng thường lui tới nên đều quen thuộc lẫn nhau.

Mẹ Tiêu thích nhất là làm cơm, mời cả đám tới dùng cơm, Tiêu Hòa cũng vui vẻ khi mọi người tụ tập lại.

Cái gọi là thanh mai trúc mã thì không chỉ có anh em, dĩ nhiên có cả em gái, mà đúng lúc vị thanh mai của Tiêu Hoà này vừa kết hôn sinh con xong.

Đứa bé mới bảy tháng là thời điểm đáng yêu chết đi được.

Tiêu Hòa nhìn thấy, nhịn không được thầm so sánh, tuy trẻ nhỏ đều đáng yêu nhưng không ai đáng yêu bằng tiểu Phàn Thâm nhà hắn có được không!

Vừa vặn vị bạn học này cần ra ngoài một lát, nhờ Tiêu Hòa trông chừng con cô.

Nếu là lúc trước có đánh chết Tiêu Hòa cũng không làm được, nhưng hiện tại… hắn cũng tính là người trong nghề rùi.

Mẹ Tiêu từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy thằng con thuần thục pha sữa bột, ôm đứa bé, đút sữa, không khỏi ngẩn ra, bà chậm rì rì bước qua hỏi: “Tiểu Hòa, không phải mi lén cha mẹ ra ngoài sinh con chứ!”

Đột nhiên Tiêu Hòa cả kinh.

Mắt sáng mẹ Tiêu như đuốc: “Thủ pháp mi hơi thông thạo à nha!”

Tiêu Hòa không khỏi cười khổ, nói: “Sao mà được chớ, con học theo trên tivi thôi!”

Mẹ Tiêu ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đúng là mình cả nghĩ rồi, thằng con này ngốc hề hề đến giờ còn chưa nói chuyện yêu đương, nếu sinh được con thần tốc như vậy thì mới phải hoài nghi có khi nào nó bị xuyên qua hay không.

Đúng vậy… mẹ Tiêu nghiện tiểu thuyết xuyên không rất thời thượng chạy trên con đường bổ não!

Rời nhà, Tần Túc đã sớm an bài người đi đón hắn.

Trở lại lâu đài tráng lệ kia, Tiêu Hòa không làm lỡ thời gian, lập tức tiến vào thế giới tinh thần.

Hắn nhớ con trai, lỡ đứa con tỉnh rồi không thấy hắn chắc sẽ sợ lắm!

Tiểu Phàn Thâm đã sắp năm tuổi, là thời điểm choai choai dính người nhất.

Tiêu Hòa cảm giác hắn nuôi dạy con rất khá, tiểu Phàn Thâm ngoan ngoãn hiểu chuyện trước sau như một, lớn như vậy cũng chưa từng phá phách, ở vườn trẻ tuyệt đối được hoan nghênh nhất, bất kể vào giáo viên hay bạn học đều thích gần gũi nhóc, đương nhiên cũng có quan hệ đến khuôn mặt nhóc, thực sự là quá đẹp, muốn bị ghét cũng khó.

Mà ở nhà, hai cha con sống chung cũng hòa hợp quá mức, Tiêu Hòa nói cái gì, tiểu Phàn Thâm đều chăm chú nghe, chăm chú ghi nhớ đồng thời thực hiện.

Nhưng Tiêu Hòa cũng sẽ không làm khó nhóc.

Hơn nữa vì lý do công việc, Tiêu Hòa gần như chưa bao giờ rời khỏi nhóc, vẫn trông chừng bên cạnh nhóc, thậm chí so với nhiều gia đình song thân đầy đủ còn làm giỏi hơn.

Nếu miễn cưỡng phải tìm ra vấn đến gì.

Thì chỉ là vấn đề đi ngủ.

Bởi có mỗi hai cha con nên Tiêu Hoà luôn ngủ cùng tiểu Phàn Thâm, mãi cho đến khi nhóc cần đi vườn trẻ, Tiêu Hòa cảm thấy đây là thời điểm nên rèn luyện tính độc lập cho trẻ con.

Hắn liền đưa ra yêu cầu này.

Tiểu Phàn Thâm xưa nay nghe lời vô cùng, Tiêu Hòa nói cái gì, nhóc đều không phản đối.

Nên đến tối nhóc liền ôm gối nhỏ đến phòng ngủ sát vách.

Lúc đó Tiêu Hòa còn hơi phiền muộn, sao nói lần đầu tiên chia phòng ngủ con trẻ sẽ khóc lóc ầm ĩ náo loạn chớ! Căn bản không có nhá!

Lẽ nào con trai đã không muốn ngủ cùng ba nó từ lâu!

Tiêu Hòa ngủ trên giường, trái tim ông ba ngốc cấp tốc vỡ vụn thành bã.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không ngốc đến cùng, biết đến nửa đêm qua sát vách nhìn, quan sát coi đứa con có đá chăn ra hay không, có nằm mơ thấy ác mộng hay không.

Chỉ là hắn không nghĩ vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng người nhỏ bé yên lặng ngồi ở góc giường.

Đột nhiên trái tim Tiêu Hòa thắt lại, vội vã bật đèn chạy tới.

Tiểu Phàn Thâm yên tĩnh ngồi ở đằng kia, không khóc cũng không cười, lặng yên không nói như một búp bê sứ vô cảm.

Tiêu Hòa đau lòng không thôi, ôm chặt lấy đứa con, há há mồm muốn nói nhưng nửa câu cũng không nói ra được.

Một lát sau, tiểu Phàn Thâm mở miệng, vẫn là chất giọng mềm mại nhưng khẽ run run: “Ba ba… không cần con nữa sao?”

Lồng ngực Tiêu Hòa như bị nện một búa, triệt để tước vũ khí.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiêu Hòa hôn môi con, run giọng nói, “Ba ba cần con, ba ba chỉ cần Tiểu Phàn”

Từ đó Tiêu Hòa cũng không đề cập lại chuyện ngủ riêng nữa.

Hai cha con đổi sang cái giường lớn, nhưng xuân hạ thu đông đều nhét chung một chỗ, nóng mở máy điều hòa, lạnh mở hệ thống sưởi hơi. Mỗi ngày trước khi ngủ đều có nụ hôn chúc ngủ ngon ấm áp, mỗi ngày tỉnh lại đều có nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào.

Tiêu Hòa thích ứng cuộc sống như thế, vô cùng hưởng thụ cũng vô cùng hài lòng.

Mãi đến lúc tiểu Phàn Thâm lớn lên thành một thiếu niên xinh đẹp, mãi đến khi con trai bước vào trung học cơ sở.

Sinh hoạt mới bắt đầu biến dạng.

Đầu tiên… nụ hôn chào buổi sáng cùng chúc ngủ ngon đều không còn.

Còn nữa… hai cha con rốt cục chia giường.

Nhưng lần này không phải Tiêu Hòa nói ra, mà là vào sáng sớm một ngày nào đó, Tiêu Hòa như thường lệ hôn môi con trai cưng lại bị Phàn Thâm đẩy ra.

Buổi tối hôm đó bọn họ chia giường.

Tiêu Hòa trở tay không kịp, cả đêm hoảng sợ không ngủ được, nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên hai cha con ngủ riêng, hắn liền lo lắng không thôi.

Hắn lén lút đến căn phòng cách vách, lại nhìn thấy Phàn Thâm ngủ rất an ổn.

Lần này đến phiên Tiêu Hòa ngủ không được.

Nhưng… dù sao hắn cũng là người trưởng thành, dần dần liền nghĩ thông suốt.

Con trai trưởng thành sao có thể giống như hồi bé được?

Có lẽ nó cần có không gian riêng.

Tiêu Hòa cô đơn mấy ngày thì rất nhanh lại lên tinh thần, tuy chia phòng nhưng tình cảm cha con là chân thật, mục đích của hắn là nuôi dạy Phàn Thâm thật tốt, vốn nên trải nghiệm đắng cay ngọt bùi trên đường trưởng thành.

Chỉ là Tiêu Hòa không nghĩ con trai lớn rồi, chuyện liền nhiều như vậy.

Tại góc giao lộ, Tiêu Hòa xách túi mua sắm trốn đằng sau vách tường.

Trước mặt hắn là một đôi thiếu niên.

Cô bé gái tóc dài xõa vai, dịu dàng đáng yêu, cậu con trai bóng lưng thon dài, tuy không nhìn được khuôn mặt, nhưng Tiêu Hòa biết con trai mình đẹp cỡ nào, đẹp đến mức đủ để mọi người dừng bước đứng bên đường vây xem.

Chỉ nghe giọng bé gái run run vì hồi hộp: “Tiêu Phàn Thâm, mình… mình thích bạn.”

Tiêu Hòa nghe xong câu này thì thở dài một hơi, quả nhiên là… lớn rồi a.

Cũng bắt đầu biết yêu.

Tiêu Hòa không nán lại nữa, xách túi mua sắm lên lầu trước.

Thời tiết hơi oi bức, hắn nấu xong bữa thì vọt vào tắm nước lạnh.

Từ phòng tắm đi ra, đúng lúc nghe tiếng cửa căn hộ mở ra.

Tiêu Hòa chỉ bao cái khăn tắm, vừa lau khô đầu vừa cười cười bắt chuyện cùng con trai: “Con về rồi! Hôm nay ba làm thịt chiên giòn, mau thay đồ rửa tay ra ăn cơm đi.”

Tiêu Hòa vẫn đang nói nhưng Phàn Thâm cứ như bị đông cứng, đứng ở cửa nhà không nhúc nhích.

Tiêu Hòa có chút buồn bực, vừa định đi tới thì Phàn Thâm đột nhiên quay đầu, nhanh chân trở về phòng ngủ, sau đó phập một tiếng đóng cửa lại.

Để lại Tiêu Hoà với bản mặt mờ mịt.

Thời kỳ trưởng thành của thiếu niên… hắn không hiểu a!

Trong phòng ngủ, Phàn Thâm tựa lên cạnh cửa, từ từ nhắm chặt mắt.

Trong đầu bỗng dưng hiện ra cuộc đối thoại cùng cô bạn vừa rồi.

“Tiêu Phàn Thâm, mình… mình thích bạn.”

“Xin lỗi.”

“Bạn… có người mình thích rồi sao?”

“Đúng thế.”

Tuy nhắm hai mắt nhưng cảnh tượng vừa nãy đã sớm khắc sâu vào đầu y.

Người đàn ông tóc tai ẩm ướt, đôi mắt sạch sẽ, còn có dáng vẻ không chút đề phòng để trần khuôn ngực trắng nõn kia…

Cảnh tượng trong mơ như thuỷ triều điên cuồng vỗ vào đầu óc, Phàn Thâm nhắm chặt hai mắt, đè nén bi thương dâng từ tận đáy lòng.

Y từ chối cô bé, cô bé rất thất vọng.

Nhưng mà… thế gian này còn có ai tuyệt vọng hơn y sao?

Yêu cha của chính mình, ôm ấp ý niệm dơ bẩn đối với người huyết thống chí thân, y… còn là con người sao?

-Hết chapter 26-