Dị Tủng

Chương 83: 83: Sự Trừng Phạt Luân Hồi 44





Những cuốn sách rải rác, tạo thành chữ "cửu".

Bởi vì Lạc Tuyết đã lấy mất quyển "tạp chí thuốc", nên bị thiếu một chỗ.

Cô bước vào, lấy cuốn sách ra khỏi túi.

Nếu là chữ cửu, thì cô nên đặt lại vào ô thứ ba ở giữa.

Lạc Tuyết dựa vào trí nhớ, đặt lại quyển sách.

Cô mở ra trang 102, xé nó, rồi nhét lại vào túi.

Giản Bạch hỏi cô: "Em xé trang đó làm gì?"
Lạc Tuyết nói: "Em có việc riêng của mình.

"
Hai người lùi lại 5 bước.

Nhìn vào những quyển sách nằm đó, nó tạo thạnh 1 chữ "Cửu" hoàn chỉnh.

Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, lẽ nào!.

.

Chữ cửu viết hoa.

Chuyển đổi thành số = 9.

Chín loại bố cục!.

.

Cửu cách cung?
Đây là một địa hình mê cung ẩn.

Trò chơi được thiết kế theo lối chơi "cửu cách cung".

Chín dạng địa hình phân hóa.

Phải tìm ra lỗ hổng trong đó.

Mới có thể thoát khỏi mê cung.

Nếu không, sẽ kẹt và chết trong đó.

Hàng ngang ba ô = 9.

Dọc ba ô = 9.

Chéo ba ô = 9.

Đường giữa cũng là 9.

Kết quả dù cộng lại thế nào, chúng đều bằng 9.

Muốn đột phá cửu cách cung.

Phải tìm ra điểm giao nhau giữa hàng "9" ngang, dọc, xéo và ở giữa.

Nó giống như toán học.

Các bộ được chia thành giao điểm và tập hợp.

Sách cũng giống như một tập.

Có những phần không thể tách rời, cũng có lặp đi lặp lại.

Giao nhau!.

.

Không bao gồm tập.

Chính là tìm kiếm các phần chung.

Giao điểm của các tập hợp!
Hiện tại họ đang ở trong mê cung cửu cách cung.

Lạc Tuyết tìm nơi giao nhau của hàng dọc và ngang.

Giản Bạch tìm kiếm giao nhau của hàng xéo.

Lạc Tuyết đi đến giao điểm của hàng ngang và dọc.

Cô ngừng lại bên cạnh một quyển.

Giản Bạch đi đến giao nhau của hàng xéo và giữa.

Chị dừng lại ở một quyển.

Dịch kinh? Kim cương kinh?
Hai quyển đều là sách về Phật gia và Đạo giáo?
Là có ý gì?
Hai người gật đầu với nhau.


Cả hai nhặt hai cuốn sách lên.

Họ phủi bụi trên sách.

Cả hai cùng lật xem bên trong.

Lạc Tuyết xem.

Một cuốn sách hoản chỉnh, không có gì kì lạ.

Đến tận trang 110, thì một góc của trang đã bị hỏng.

Tại sao nó lại hỏng rồi?
Ai đã xé nó?
Số trang bị xé ra dường như đã được đánh dấu.

Mà ký hiệu thì đúng lúc bị xé mất.

Lạc Tuyết đang buồn bực, thì Giản Bạch la lên nói: "Trong sách có một tờ giấy!.

"
Chị cầm tờ giấy trắng đưa cho Lạc Tuyết xem.

Trên tờ giấy chẳng có gì cả.

Chuyện gì đây?
Hai người ngồi xuống đất bắt đầu lo lắng.

Không có bất kỳ manh mối nào!
Lẽ nào họ thật sự bị kẹt trong này cho đến chết.

Vết thương của Giản Bạch hơi sưng tấy.

Mũi tên độc lúc nãy đã trúng vào vai phải của chị.

Chị cắn răng chịu đau.

Vai chị đã có hiện tượng bắt đầu nhiễm trùng.

Chị ôm vai của mình.

Lúc này Lạc Tuyết mới biết vai phải của chị bị thương.

Chị cắn môi, đau sắp ngất.

Lạc Tuyết nó với chị: "Chị đừng tự làm khó mình, để em nhìn vết thương một chút.

"
Không để ý đến Giản Bạch ngăn cản.

Lạc Tuyết cẩn thận kéo vai phải của chị.

Vai phải trắng như tuyết đã dính đầy máu.

Máu đỏ sẫm từ vai phải chị tuôn ra.

Máu chảy càng lúc càng nhiều.

Lạc Tuyết vội vàng lấy trong túi ra một ít vải trắng và thuốc.

Đầu tiên cô nhấn chặt vai phải của chị.

Lạc Tuyết nhìn chị nói: "Có thể sẽ đau, chị ráng chịu một chút.

"
Giản Bạch gật đầu, cắn môi.

Lạc Tuyết lấy chút thuốc nước bôi lên vai phải của chị, sau đó dùng vải trắng quấn lại.

Cô chậm rãi quấn, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng máu đã ngừng chảy.

Nếu không, không biết hậu quả sẽ chẳng biết thế nào.

Lạc Tuyết đỡ Giản Bạch đứng lên.

Mặt Giản Bạch có chút nhợt nhạt.

Lạc Tuyết cảm thấy có lỗi.

Tại sao mình lại kéo Giản Bạch vào chuyện này?
Còn làm chị ấy bị thương!.

.

Lạc Tuyết cúi đầu nói: "Xin lỗi, đều là tại em, nếu em không nhờ chị giúp!.

.

"
Giản Bạch lắc đầu nói: "Tôi không cần em xin lỗi, em cũng chẳng có lỗi gì.

Là tôi tự nguyện giúp em.


"
Lạc Tuyết nói: "Cảm ơn chị!.

.

"
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chị.

Khóe môi Giản Bạch hơi cong lên.

Gò má nhợt nhạt nhô cao.

Thật là một nụ cười dịu dàng.

Lạc Tuyết cũng cười đáp lại Giản Bạch.

Trong lòng cô nghĩ:
Cảm ơn chị đã giúp em.

Trong Tu Tiên miếu này.

Chị là người làm em thấy ấm áp và cảm động, cảm giác em chưa từng có trước đây.

Sư tỷ lạnh lùng, cười lên thật sự rất đẹp.

Nếu như cười nhiều hơn là thì tuyệt.

Giản Bạch vừa ho vừa nói: "Đừng cười nữa, chúng ta mau nghĩ cách ra ngoài!.

.

"
Lạc Tuyết gật đầu, nhặt tờ giấy trắng dưới đất lên.

Bởi vì Giản Bạch bị thương chảy máu!.

.

Nên máu vô tình dính vào tờ giấy trắng.

Hai người kinh ngạc nhìn những dòng chữ trên tờ giấy trắng.

Máu in lên tờ giấy trắng.

Một tọa độ được viết bằng bút đen xuất hiện: 27 độ tây bắc.

27 độ tây bắc?
Là chỉ đi theo hướng tây bắc 27 độ.

Có phải là cửa ra?
Cho dù là thật hay giả.

Ngựa chết cũng coi như ngựa sống đi!
Lạc Tuyết đỡ Giản Bạch đi về hướng đó.

Hai người đi tới phương hướng 27 độ tây bắc.

Là một lọ hoa được đặt trên một cái bàn gỗ chạm khắc.

Lọ hoa được làm bằng sứ thanh hoa.

Lọ hoa có màu trắng trơn.

Làm nó rất bắt mắt.

Thân lọ được vẽ một đóa hoa mẫu đơn.

Có hoa không quả.

Tươi đẹp nhưng không quyến rũ.

Hoa mẫu đơn đỏ tươi trên một cái bình hoa đơn giản.

Hoa mẫu đơn tượng trưng cho sự giàu sang phú quý.

Phía dưới lọ hoa có viết: thiên thanh sắc đẳng yên vũ, nhi ngã tại đẳng nhĩ.

(trời xanh đợi mưa sương, còn tôi đợi người)
Quốc ấn là quạ!.

Vách đá?
Công chúa?
Lọ hoa?
Có liên quan gì?
Lạc Tuyết nhìn lọ hoa.

Có một tay cầm ở phía bên phải lọ.


Lẽ nào!.

Cô xoay cái lọ.

"Ầm ầm ầm! ".

Một tiếng vang lớn từ trên trời giáng xuống.

Bất ngờ.

Nơi họ đứng sụp xuống.

Cơ thể hai người nhanh chóng trượt xuống.

Lạc Tuyết vô thức nắm chặt tay Giản Bạch.

Thời điểm nguy hiểm nhất.

Cô không nghĩ đến mình.

Mà là Giản Bạch.

Cô sợ sẽ có chuyện xảy ra với chị.

Cô không rõ có chuyện gì đang xảy ra với trái tim của mình.

Lạc Tuyết che mắt Giản Bạch: "Đừng nhìn, xung quanh chúng ta toàn là vách đá.

Giữ cơ thể cân bằng!.

.

"
Nghe Lạc Tuyết nói vậy.

Chị nhắm mắt lại.

Giản Bạch sợ siết chặt tay Lạc Tuyết.

Cứ như Lạc Tuyết là nhánh cỏ cứu mạng của chị.

Người chị có thể tin tưởng vào lúc này, cũng chỉ có Lạc Tuyết thôi.

Hai người trượt mãi tận 20 phút.

Mới cảm giác xung quanh ổn định lại.

Họ mở mắt ra.

Xung quanh là những nhà tù bằng đá.

Được bao quanh bởi một hình vuông.

Nhà tù to nhỏ.

Phòng giam trống rỗng.

Giản Bạch nói: "Ám Các, nơi này là Ám Các!.

"
Lạc Tuyết hỏi chị: "Sao chị biết đây là Ám Các?"
Giản Bạch: "Trước đây tôi đã tới một lần, đây là nơi giam những đệ tử không tuân thủ quy định muốn bỏ trốn!.

.

"
Lạc Tuyết không hiểu: "Tại sao lại nhốt họ ở đây? Còn bây giờ lại không có ai?"
Giản Bạch lắc đầu: "Tôi không biết!.

.

"
Tu Tiên miếu quanh năm có vài đệ tử có thói quen bắt gà trộm chó.

Không chỉ bại hoại môn quy, mà còn tội ác tày trời.

Ám Các là một nơi không ai muốn nghĩ tới.

Không có mặt trời chỉ toàn bóng tối, mãi mãi không có ngày trở ra.

Mỗi ngày, đệ tử đều phải chịu hình phạt bị roi đánh.

Có người chịu không nổi, chọn cắn lưỡi.

Nếu bạn muốn chết, đạo trưởng sẽ cho bạn chết một cách thảm hơn.

Ông ta không cho bạn cắn lưỡi.

Mà dùng dao rạch từng nhát trên cơ thể bạn.

Ông ta cảm thấy, những vết cắt ấy đều là tác phẩm nghệ thuật.

Ông ta xem con người là tác phẩm nghệ thuật.

Sau đó, sẽ ném bạn lên lò nướng.

Sau khi nướng xong thì lấy ra.

Thưởng thức tác phẩm của mình.

Hai người bước vào Ám Các, yên tĩnh đến đáng sợ.

Yên tĩnh đến không bình thường.

Giản Bạch chỉ vào phía trước nói: "Tôi nhớ ở đây có con đường, lối ra ở chính giữa.

"
Theo Giản Bạch, Lạc Tuyết nhìn xung quanh.

"Vù vù vù!.


" - từng đợt gió lạnh ập tới.

Làm Lạc Tuyết ngáp một cái.

Giản Bạch kéo tay Lạc Tuyết nói: "Đi, chúng ta đi mau.

"
Lạc Tuyết gật đầu.

Ở giữa Ám Các là trung tâm điều khiển.

Nơi này trực tiếp dẫn đến tầng tiếp theo.

Ngay lúc Giản Bạch chuẩn bị ấn nút.

Một cánh tay màu đỏ như máu nắm lấy chân Lạc Tuyết, nói: "Đừng để tôi chết sớm!.

.

"
Thanh âm thống khổ.

Kêu gào thật to.

Một tiếng gầm gừ phát ra từ trong cổ họng.

Cứ như thể muốn bùng nổ toàn bộ ra ngoài.

Là phụ nữ.

Lạc Tuyết muốn thoát khỏi bàn tay máu đó.

Nhưng làm thế nào cũng không vùng ra được.

Nó giữ lấy chân Lạc Tuyết giống như băng dính.

Giản Bạch mở đèn để soi sáng khuôn mặt người phụ nữ đó.

Khuôn mặt nhếch nhác, cơ thể toàn là máu.

Cô ta dùng đôi mắt dữ tợn nhìn hai người.

Mặc một bộ đồ cưới cổ trang.

Áo cưới đỏ rực như lửa.

Trên đầu là một chuỗi trân châu.

Tóc rối bù.

Trong ngực ôm một con búp bê.

Con búp bế đã rách nát.

Hai người ngửi được mùi thối.

Có máu trong mắt cô ta chảy ra.

Máu nhuộm đỏ con búp bê.

Cô ta ôm con búp bê hét: "Mẹ giữ gìn chiếc váy cưới của con, không để con chết quá sớm! ! "
Cô ta cứ như là ác ma từ địa ngục bước ra.

Hàm răng và người đều là máu.

Cô ta há lớn miệng, cắn về phía Giản Bạch.

Lạc Tuyết phản ứng nhanh, cầm một cây gậy trong nhà giam.

Vung về phía cô ta.

Bị gậy đập trúng, cô ta cắn xé nó.

Trên gậy đều là dấu răng.

Đôi mắt cô ta đỏ lên.

Giản Bạch nói: "Cô ta nhất định đã dùng một loại thuốc nào đó, nên cơ thể bị biến dị rồi.

"
Có người dùng quá nhiều penicillin sẽ gây ra dị ứng.

Có người dùng quá nhiều thuốc kháng sinh, sẽ bị lờn thuốc.

Còn có người dùng loại thuốc nào đó, sẽ gây ra biến dị.

Thuốc sẽ phá vỡ các tế bào trong cơ thể.

Lúc này, thuốc như một loại chất độc lan tràn trong cơ thể.

Người phụ nữ định cắt ngón tay của Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết muốn vứt cây gậy đi, nhưng nó bị hàm răng của người phụ nữ cắn chặt.

Cô hét lên với Giản Bạch: "Chị đi mau, đi mau! Cơ thể của cô ta đã biến dị, đi mau!!"
Có thể một giây sau cô sẽ chết ở đây.

Cô không muốn Giản Bạch chết cùng mình.

Giản Bạch ngấn lệ nói: "Không, tôi không muốn đi một mình, chúng ta cùng vào thì cùng ra!.

"
Bầu không khí có vẻ căng thẳng.

Đến khi Giản Bạch nhìn thấy trên cổ cô ta có một miếng ngọc bội.

.