ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 43.
Như gờ băng dưới hiên nhà trong ngày đông
Thời gian lại trôi qua hơn nửa tháng, công tác kết thúc của vụ án mới hoàn thành. Cảnh sát sau thời gian dài điều tra lấy được bằng chứng, chỉnh lý rõ ràng toàn bộ tội danh của Hình Chiêu cùng đồng bọn.
Từ khi bắt đầu vụ án mạng của Trương Minh Hoa đến lúc bắt được toàn bộ nghi phạm do Hình Chiêu cầm đầu chỉ mất thời gian chưa đầy hai tuần. Tốc độ phá án của vụ án này khiến người khác không thể tưởng tượng. Đội điều tra hình sự đương nhiên được Cục Công an mở họp ngợi khen. Cuối tháng, bọn họ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Trừ bỏ có tình huống đặc biệt, người của đội điều tra hình sự cơ bản đều có mặt. Một phòng vô cùng náo nhiệt. Có điều, những trường hợp kiểu này đều do mấy người Hạ Tranh và Chương Phỉ phụ trách khuấy động bầu không khí. Với tính cách của Lâm Tái Xuyên, bắt anh phải làm việc này đúng là quá làm khó anh.
Tín Túc ở nhà chọn lựa quần áo, thay đồ, lái xe đến chỗ hẹn còn đen đủi gặp tắc đường do giờ cao điểm. Không ngoài dự kiến, cậu đến muộn. Thức ăn và rượu lên hết rồi, cậu mới lững thững đến muộn, đẩy cửa đi vào.
"Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên đến muộn".
Tín Túc vừa vào cửa, cả phòng im lặng một giây.
Mặc dù bọn họ đã dần quen với nhan sắc bùng nổ của Tín Túc nhưng nhìn thấy dáng vẻ cậu mặc đồ bình thường vẫn sửng sốt theo bản năng.
Hôm nay, Tín Túc mặc một chiếc áo khoác gió dáng dài màu xanh lá đậm vừa nhìn liền biết rất đắt đỏ, tôn dáng người vốn đã ưu việt của cậu càng thêm cao gầy tinh xảo, áo len cao cổ màu đen bao lấy một đoạn cổ thon dài, thoạt nhìn tự dưng mang cảm giác yếu ớt.
Da cậu trắng như tuyết, mắt đen nhánh, đứng ở cửa xinh đẹp, tinh xảo giống bày trong quầy triển lãm hàng mỹ nghệ, hoàn mỹ không tì vết.
Chương Phỉ lẩm bẩm: "Nói thật, cảm giác nhìn gương mặt này của Tín Túc thời gian dài, tôi đã đánh mất d*c vọng thế tục đối với những người đàn ông khác rồi".
Sa Bình Triết ngồi cạnh trợn trắng mắt: "Cô chỉ cần lớn thêm hai tuổi, Tín Túc có thể gọi cô là mẹ rồi, không sai biệt lắm nhỉ?!"
Chương Phỉ tức giận: "Bà cô già 40 tuổi thì không được có trái tim thiếu nữ à?!"
Tín Túc nhìn thoáng qua, Hạ Tranh và Trịnh Trị Quốc một trái, một phải, ngồi cạnh Lâm Tái Xuyên. Chỗ cậu muốn ngồi không còn.
Tín Túc kéo một chiếc ghế không có lưng dựa đến cạnh Hạ Tranh, nhỏ giọng lễ phép hỏi: "Anh Hạ, tôi có thể ngồi cạnh anh không?"
Hạ Tranh nhất thời không nhận ra ý đồ của cậu, vô cùng vui vẻ dịch dịch ghế dựa, mừng rỡ ra mặt, nói: "Ngồi đi, ngồi đi!"
Vì thế, Tín Túc được như ý nguyện, chen vào ngồi giữa Hạ Tranh và Lâm Tái Xuyên.
Chương Phỉ nâng cốc nói: "Trong khoảng thời gian này, mọi người đều vất vả, thuận lợi phá vụ án lớn năm xưa, bắt giữ hơn một trăm nghi phạm. Tiền thưởng cuối năm lại có thể nhiều hơn rồi! Tất thảy vì nhân dân phục vụ! Cụng ly!"
"Cụng ly!"
"Cụng ly!"
Ực một ngụm hết cốc bia, Hạ Tranh quay đầu hỏi: "Đồng chí Tín Túc nhỏ, vụ án đầu tiên trong đời làm việc, cảm giác thế nào?"
Lại nói cũng khéo, vụ án này đúng thật bắt đầu từ ngày đầu tiên Tín Túc đi làm.
Tín Túc hơi hơi gật đầu: "Tôi vừa mới đến, trong công tác còn rất nhiều chỗ chưa được chu đáo. Cảm ơn các đàn anh, đàn chị đã chiếu cố".
Những lời này rõ ràng là khiêm tốn...
Bọn họ đều có thể nhìn ra, Tín Túc ở Cục Công an thành phố như cá gặp nước, so với người lõi đời đã công tác mười năm còn xảo quyệt hơn.
Chương Phỉ khen ngợi: "Vừa đi làm một tháng đã được Cục Công an khen ngợi, cậu quá giỏi rồi! Hơn nữa, đội trưởng Lâm thích cậu như vậy, thường xuyên cùng cậu mưu đồ bí mật trong phòng tối. Chúng tôi còn chưa được hưởng đãi ngộ này đâu!"
Tín Túc nghe câu này hơi nhướn mày, nhìn về phía Lâm Tái Xuyên ngồi bên cạnh.
Người kia vẻ mặt thản nhiên, không hề có phản ứng gì.
Tín Túc: "........."
Lâm Tái Xuyên thích cậu sao?
Sao cậu không hề nhìn ra?
Chương Phỉ xoa xoa hai mắt, nói với đồng sự bên cạnh: "Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi tử tế một khoảng thời gian rồi! Xem giúp tôi xem khóe mắt có thêm nếp nhăn chưa...."
Hạ Tranh ngồi cách một Tín Túc, gắp một miếng thịt kho tàu, một con tôm sú cho Lâm Tái Xuyên, "Đội trưởng Lâm thời gian này vất vả! Anh ăn nhiều một chút đi!"
"Cảm ơn."
Ngoài thời gian công tác, Lâm Tái Xuyên vẫn luôn là người ít nói. Từ đầu đến cuối, anh đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi ăn đồ các đồng nghiệp gắp vào trong bát của mình.
Không bao lâu, món cuối cùng của bọn họ cũng được đưa lên. Nhân viên phục vụ hai tay bưng một cái đ ĩa rất lớn, bên trên đầy tràn tầng tầng lớp lớp tôm tích.
Tín Túc nhìn thấy một đ ĩa tràn đầy sinh vật kia, biểu cảm trên mặt lập tức khẽ thay đổi.
Hạ Tranh tốt bụng gắp hai con đặt vào đ ĩa của cậu, cậu cũng không ăn.
Lâm Tái Xuyên thoáng nhìn cậu. Anh nhớ rõ Tín Túc rất thích ăn các loại hải sản, gần như con gì cũng ăn, chưa từ chối bao giờ.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt hỏi cậu: "Sao không ăn?"
Tín Túc: "........."
Trước kia cậu tham ăn, bị gai nhọn của thứ này đâm vào tay. Sau đó, còn không chú ý, để miệng vết thương bị nhiễm trùng, phải đi bệnh viện làm tiểu phẫu, khó khăn lắm mới giữ được ngón tay. Giờ nghĩ lại, cậu vẫn còn bóng ma tâm lý.
Nhưng hiển nhiên, cậu không thể nhắc đến lịch sử đen tối không quá thông minh này. Tín Túc hàm hàm hồ hồ "A" một tiếng, sau đó, lầu bầu: "Lột vỏ quá phiền phức. Không muốn ăn".
Đúng là lý do cậu ấm này có thể nghĩ ra...
Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài, cầm đ ĩa tôm trước mặt cậu để xuống trước mặt anh, bẻ đuôi, cạy ra các khớp xương, kéo một cái, ngay ngắn lột ra vỏ tôm. Sau đó, anh để thịt tôm được lấy ra hoàn hảo, không hề tổn hại vào đ ĩa, đặt lại trước mặt cậu.
Tín Túc: "........."
Đây là kỹ năng gì? Có thể truyền đạt một chút không?
Tín Túc mặt phức tạp nhìn tay Lâm Tái Xuyên. Trắng nõn, tinh xảo, ngón tay thon dài, linh hoạt, thoạt nhìn cũng không khác gì tay cậu.
Tín Túc nói chân thành: "Cảm ơn đội trưởng Lâm. Anh thật sự không suy nghĩ việc ở chung với tôi sao?"
Lâm Tái Xuyên dùng khăn ướt lau lau ngón tay, thản nhiên trả lời cậu: "Trứng gà xào cà chua".
Tín Túc: "........."
Được rồi. Hôm nay đến đây thôi vậy.
Bởi vì Tín Túc biểu hiện xuất sắc trong quá trình phá án nên sau khi ăn xong, cậu bị các đồng sự thay phiên chúc rượu. Ngày mai là thứ bảy, trừ bỏ cảnh sát trực ban phải đi làm, những người khác đều không phải làm gì. Chờ đến lúc kết thúc buổi tiệc chúc mừng, gần như tất cả người trong phòng đều uống rất nhiều.
Lúc tan tiệc, có người gọi dịch vụ lái thay, có người gọi người nhà đến đón.
Lâm Tái Xuyên chỉ uống một ly rượu trái cây không độ, là một trong số ít những người còn tỉnh táo. Anh lần lượt dìu từng đồng sự lên xe.
Mãi cho đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng, cậu ấm không gọi người đến lái thay, cũng không gọi người nhà đến đón. Tín Túc lười biếng ngồi trên ghế, chờ Lâm Tái Xuyên dẫn cậu về nhà.
Lâm Tái Xuyên đẩy cửa đi vào, Tín Túc nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Một tay chống cằm, gương mặt đỏ ửng. Đôi mắt xinh đẹp yêu dị mơ màng tràn đầy men say.
Lâm Tái Xuyên đi đến bên cạnh Tín Túc, duỗi tay đỡ cậu lên.
"Về nhà."
Tín Túc "Ưm" một tiếng.
Người này tửu lượng kém không nói, lại thích ăn, lại thích uống. Hơn nữa, sau khi uống say, cả người giống như không xương, Lâm Tái Xuyên đỡ không được. Cả người cậu mềm như nước, dựa vào trên người Lâm Tái Xuyên, rất không hợp tác trượt xuống.
Lâm Tái Xuyên kéo hai lần cũng không kéo được cậu lên, chỉ đành giữ chặt một tay cậu, kéo người đặt trên lưng, cõng cậu ra khỏi phòng.
Trên hành lang, nhân viên phục vừa thấy có một người say rượu bị cõng ra ngoài, vội vàng lại gần, thăm hỏi: "Có cần chúng tôi giúp ngài đưa vị khách này ra cửa không?"
"Không cần."
Lâm Tái Xuyên cõng Tín Túc đi ra khỏi nhà hàng. Gió đêm bất ngờ thổi qua. Tín Túc chỉ khoác hờ áo gió trên người. Cậu giống như thấy lạnh, ôm cổ Lâm Tái Xuyên, cúi đầu hơi rúc vào sau cổ anh, miệng lẩm bẩm: "Lạnh".
Lâm Tái Xuyên thấp giọng hỏi cậu: "Cậu đứng xuống, mặc áo khoác tử tế vào đi?"
Tín Túc lắc lắc đầu, cánh tay ôm cổ anh lại càng siết chặt hơn một ít, không chịu xuống.
Lâm Tái Xuyên chỉ có thể bước chân nhanh hơn. Tới bãi đỗ xe, anh để người trên lưng ngồi vào vị trí ghế phụ.
Tín Túc ngồi vào ghế, nhắm mắt, lẩm bẩm: "Uống quá nhiều. Rất khó chịu".
Lâm Tái Xuyên phủ áo gió lên người cậu, nhíu mày, thấp giọng nói: "Biết khó chịu còn uống nhiều như vậy".
"Hả? Bởi vì rất thư giãn nha".
Tín Túc bĩu môi, giọng nói mang theo ý cười, lầu bầu gần như không nghe rõ, "Lâm Tái Xuyên, anh biết không, đây là lần đầu tiên tôi ngồi cùng nhiều người như vậy mà không cần phải đề phòng gì cả".
Giọng cậu gần như không thể nghe thấy, "Thật lâu rồi, tôi không..."
Lâm Tái Xuyên hơi dừng động tác lại, nâng mắt nhìn cậu.
Ánh đèn trong xe chiếu lên mặt cậu. Tín Túc vốn dĩ rất trắng, lúc này thoạt nhìn có một vẻ trắng sứ bất thường. Cậu nhìn cảnh sắc xa xa bên ngoài cửa sổ xe, trong mắt mơ màng để lộ ra vẻ khao khát. Nhưng loại cảm xúc này biến mất rất nhanh, phảng phất giống như ảo giác lóe qua. Cậu nhắm mắt lại, gương mặt chỉ còn lại vẻ lạnh băng mệt mỏi đến cực điểm.
"Về nhà thôi."
Lâm Tái Xuyên ngồi trên ghế lái, kéo đai an toàn, "Nơi này cách biệt thự của cậu rất xa. Lái xe qua đó cũng mất một tiếng rưỡi. Nếu cậu không ngại thì đến nhà tôi ngủ một đêm đi".
Tín Túc "Ừm" một tiếng, hơi thở mong manh, mở miệng nói: "Sáng mai muốn ăn món cháo lần trước".
"Cậu dậy được rồi nói sau".
Tín Túc: "........."
Cậu không kiên trì được, cuối cùng, chìm vào giấc ngủ.
Không nghe thấy đối phương nói gì, Lâm Tái Xuyên quay đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn cậu.
Tín Túc có vẻ ngoài xinh đẹp Trời sinh. Hàng mi dài, rậm mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn hơi cong lên. Mũi thẳng tắp, mi cốt sâu, xương hàm rõ ràng đi thẳng xuống cỗ, đường cong trên gương mặt nhìn sắc bén mà lạnh lùng.
Chỉ cần hơi tiếp xúc đều sẽ biết cậu là một người mạnh mẽ và cứng rắn.
Nhưng Lâm Tái Xuyên rõ ràng cảm giác được đối phương là người mềm yếu. Giống như gờ băng dưới hiên nhà trong ngày đông, nhìn tưởng chừng trong sáng, sắc bén. Nhưng bị ánh mặt trời chiếu rọi thời gian dài, sẽ lung lay, tan chảy, cuối cùng rơi vỡ trên mặt đất.
Lâm Tái Xuyên ngồi trong xe ngắm nhìn cậu một lúc lâu. Sau đó, anh nâng tay lên, vuốt phẳng hai chân mày bất giác cau lại trên mặt cậu. Anh khởi động ô tô, rời khỏi nhà hàng.
11 giờ tối, đèn đuốc rực rỡ, cả thành phố xe cộ đi lại tấp nập.
Trong bóng đêm, có người có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, không hề biết trong đêm tối mênh mông có thể che giấu bao nhiêu tội ác.
Lâm Tái Xuyên đi trên đường cái rộng lớn, đèn xe chiếu sáng quét qua một góc đường. Trong bóng tối, chợt lóe lên một vệt sáng.
Đèn đỏ trên camera theo dõi lập lòe. Trong một con hẻm nhỏ không người qua lại, chợt vang lên một tiếng thét thảm thiết, máu bắn lên bức tường đổ nát trắng bệch, lưu lại một vệt máu đỏ ghê người.
Một con quạ đen từ cành khô rụng hết lá bay lên.
Kết thúc quyển một.
Hết chương 43
Đến chương 44