Đi Trong Sương Mù

Chương 159: Cơn dông




Cơn dông

Trở lại nhà người dân trong thôn, Lâm Tái Xuyên lại hỏi một lần nữa: "Mấy năm gần đây, có ai mượn danh thành sông bảo mọi người làm gì không?" 

Hai người già nghe xong vẻ mặt do dự. Rõ ràng hai người đang lo lắng điều gì đó. Một lúc lâu, không ai mở miệng nói. Niềm tin với "thần sông" của bọn họ đã bắt đầu dao động. Tuy nhiên, bọn họ cũng chưa hoàn toàn tin lời vị cảnh sát trước mặt nói.

Lâm Tái Xuyên lấy điện thoại ra, tìm một tấm ảnh, nhẹ giọng nói với hai người: "Hai người đã từng thấy hoa thuốc phiện chưa? Đây là quả thuốc phiện."

Bà lão nhìn tấm ảnh trên điện thoại một cái, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Bà phủ nhận theo bản năng: "Không thể nào!"

Ông lão nói: "Đây là 'đồ cúng' của thần sông. Chỉ có thành tâm dâng đồ cúng cho thần sông, thần sông mới ban phước cho chúng tôi."

Bà lão dùng khuỷu tay huých chồng mình một cái. Bà nghe ông nói ra sự thật, lại vội vàng bổ sung với vẻ lo lắng, "Đây là bí mật chỉ người dân trong thôn Đào Nguyên chúng tôi mới biết. Ai tiết lộ cho người ngoài thì sẽ bị thần sông trừng phạt."

Tín Túc cười lạnh một tiếng: "Ai cũng nói thần linh yêu thương con người. Có thể thấy rõ là vị thần của mấy người cũng không yêu thương mấy người là mấy. Động một tí là dùng trừng phạt để uy hiếp. Hừ!" 

Hai người già nghe Tín Túc mỉa mai như vậy đều không nói gì.

Lâm Tái Xuyên lại hỏi: "Có nhiều người trong thôn tham gia chuyện này không?"

Ông lão nói: "Nhà nào cũng vậy. Chúng tôi cùng nhau dâng đồ cúng."

"Dâng đồ cúng" trong mắt người dân trong thôn chắc hẳn chính là quá trình sản xuất thuốc phiện.

Giọng Lâm Tái Xuyên trầm xuống: "Ai là người tổ chức những hoạt động tập thể này?"

Ông lão khàn giọng: "Triệu Bồi Xương..."

Là trưởng thôn của thôn Đào Nguyên!

Triệu Bồi Xương là người bị tẩy não sâu nhất. Thậm chí, ông ta còn vì thần sông mà dám liều lĩnh điên cuồng tấn công cảnh sát. Có lẽ ông ta cũng chỉ là bị lợi dụng. Cho nên, đằng sau Triệu Bồi Xương chắc chắn còn có một người đang "truyền giáo"!

Nửa tiếng sau, Lâm Tái Xuyên và Tín Túc rời khỏi nhà người dân trong thôn. Người dân trong thôn Đào Nguyên tạm thời được đưa đến đồn công an phân cục Hà Dương để chờ kết quả điều tra cuối cùng. Bọn họ đã bị tẩy não để tham gia quá trình sản xuất ma túy mà không biết sự thật của việc đó là gì. Mặc dù không có ý định phạm tội nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn vô tội. Về việc có phạm tội vô ý hay không thì phải xem quyết định của bên Viện Kiểm sát và Tòa án.

Trên đường về Cục Công an thành phố, Lâm Tái Xuyên đã thông báo cho người trong Cục chuẩn bị thẩm vấn Triệu Bồi Xương. Khi hai người về đến đội hình sự, Triệu Bồi Xương đã ở trong phòng thẩm vấn.

Trong văn phòng, giọng Tín Túc đầy vẻ ôn hòa: "Để em thẩm vấn đi."

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một cái, gật đầu. Sau đó, anh nhỏ giọng nói khẽ: "Em đi đi". 

Tín Túc thay đồng phục chuẩn bị vào phòng thẩm vấn, trên mặt không có biểu cảm gì. Cảnh sát ngoài phòng thẩm vấn đều nhìn Triệu Bồi Xương ngồi bên trong với ánh mắt vô cùng thương hại. 

Thực ra, Tín Túc rất ít khi thẩm vấn nghi phạm. Cậu vốn ghét tiếp xúc quá nhiều với những người bẩn thỉu này. Tín Túc có một hệ thống phân cấp rõ ràng đối với tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm Tái Xuyên. Nếu những đồng nghiệp như Chương Phỉ, Hạ Tranh được xếp vào bậc thang đầu tiên thì những kẻ phạm tội tự cho mình là thông minh này là nhóm người "thấp kém nhất" trong hệ thống phân cấp của cậu.

Tín Túc đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn. Triệu Bồi Xương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn một cái. Thấy người vào là tên cảnh sát "thoát chết trong gang tấc" từ tay mình, gương mặt ông lập tức có vài phần méo mó.

Tín Túc ngồi xuống sau bàn thẩm vấn không nhanh không chậm. Cậu nhướn mày nhìn Triệu Bồi Xương một cái, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Triệu Bồi Xương, ông đã từng gặp thần sông chưa?"

Triệu Bồi Xương nhíu mày, sắc mặt u ám nhìn cậu chằm chằm.

Tín Túc vắt chéo chân, nói giọng thờ ơ: "Tôi gặp rồi."

Triệu Bồi Xương bất ngờ trợn to mắt, nghiêng cả người về phía trước, hỏi đầy vẻ không thể tin: "Cậu gặp thần sông rồi sao?!"

Tín Túc lười biếng cười một tiếng: "Thần sông nói với tôi là mấy người các ông đúng là một lũ ngốc không thể cứu được. Chỉ cần cho chút ngon ngọt là đã sẵn lòng làm trâu, làm ngựa cho người khác. Chỉ nói vài lời dối trá, các ông đã tôn sùng người khác như thần thánh. Thật quá rẻ mạt! Người này chỉ dùng chút lợi lộc nhỏ nhoi đã có thể khiến dân trong thôn chết sống vì ông ta, tự nguyện trở thành tín đồ của ông ta."

Tín Túc vui vẻ nói: "Và các ông thật sự đã tạo ra một người như vậy, còn gọi người đó là thần."

"..." Triệu Bồi Xương như thể bị mấy lời của Tín Túc làm cho phát điên. Hốc mắt ông ta đỏ ngầu, đôi môi run rẩy, lắp bắp: "Nói láo! Cậu đang nói láo!"

"Con người có thể không biết nhưng không thể ngu dốt đến mức không thể cứu được." Tín Túc đứng dậy, đặt một tấm ảnh lên mặt bàn, đẩy về phía Triệu Bồi Xương, "Ông có nhận ra không? Ông có thấy quen mắt không? Bình thường, ông tiếp xúc với những thứ này không ít, đúng không?"

Triệu Bồi Xương nhìn mấy quả màu trắng nâu trên ảnh, hơi thở đột nhiên dừng lại. 

"Đồ cúng dâng cho thần sông. Ông có biết đây là thứ gì không?"

Đáy mắt Tín Túc không hề có ý cười, vẻ mặt lạnh lẽo, cậu nói ra từng chữ một: "Quả của hoa thuốc phiện. Dịch sau khi đông đặc chính là thuốc phiện thô, nguyên liệu để chiết xuất morphine, sản xuất heroin. Trong nước sông các ông uống hàng ngày, đầy vỏ thuốc phiện. Vị thần sông các ông coi là thánh..."

Tín Túc dừng lại, nói sát bên tai Triệu Bồi Xương: "Mỗi ngày đều đang đầu độc các ông đấy."

Con ngươi Triệu Bồi Xương run lên. Lời của Tín Túc như một loại thuốc độc liều cao thấm vào máu ông, khiến não ông tê liệt trong chốc lát. Cả người ông cứng đờ, không động đậy, sắc mặt tái nhợt. 

"Ở Cục Công an thành phố mấy hôm nay, ông thấy rất khó chịu, đúng không? Có phải ông thấy rất muốn uống nước sông? Tâm trạng bồn chồn. Thậm chí, ông trở mình không yên, ban đêm không ngủ được? Ông có biết những biểu hiện này không khác gì với những người nghiện ma túy không?"

Tín Túc nói: "Tất cả đều là nhờ vị thần sông mà ông nói ban tặng."

Rất hiếm khi có thể thấy cảnh niềm tin của một người hoàn toàn sụp đổ. Cả người Triệu Bồi Xương tê liệt trên ghế, tay chân run lên bần bật, miệng lẩm bẩm như người điên: "Không thể nào, không thể nào... Cậu đang lừa tôi. Cậu đang nói dối! Nhất định cậu đang lừa tôi!"

Tín Túc nhìn Triệu Bồi Xương với ánh mắt lạnh lùng, gần như tàn nhẫn: "Để tôi nói cho ông biết tại sao kẻ lên kế hoạch tất cả chuyện này lại muốn xây dựng hình ảnh thần thánh. Người này chỉ cần bỏ ra cái giá không đáng là bao, tạo ra một vị thần được người dân trong thôn sùng bái, biến thôn Đào Nguyên thành một ổ ma túy cực kỳ kín đáo, biến tất cả người dân trong thôn thành công cụ sản xuất và buôn bán ma túy của mình. Số tiền người này tốn để mang đến "mùa màng bội thu, không lo cơm ăn, áo mặc" cho mọi người so với khối tài sản khổng lồ các ông tạo ra cho người này quả thật không đáng nhắc tới". 

Triệu Bồi Xương nhìn chằm chằm tờ giấy mỏng trước mặt. Đây là quả thuốc phiện... Không, đây là "đồ cúng" bọn họ dâng lên thần sông. Ông thậm chí còn mang những thứ này về nhà, đặt trong bát hương thờ cúng. 

Làm sao có thể là thuốc phiện?

"Nếu ông không tin lời tôi, sẽ còn những bằng chứng khác để chứng minh thần sông chẳng qua chỉ là sản phẩm của lòng tham con người," Tín Túc trở lại chỗ ngồi, từ tốn hỏi, "Ai bảo ông tổ chức người dân thôn Đào Nguyên tham gia nghi thức 'dâng hương'? Nói cách khác, ai đã ra lệnh cho ông bảo người dân trong thôn sản xuất ma túy?"

"..." Sau khi im lặng gần năm phút, cuối cùng Triệu Bồi Xương cũng mở miệng nói, giọng khàn đặc, "Tôi không biết người này là ai. Người này chưa bao giờ nói tên cho tôi biết. Đó là một người đàn ông. Cậu ta nói có thể nghe được chỉ thị của thần sông với chúng tôi, bảo tôi làm theo mệnh lệnh của cậu ta. Làm theo thì thần sông sẽ phù hộ cho thôn chúng tôi."

Tín Túc lạnh nhạt hỏi: "Người đàn ông này có đặc điểm ngoại hình gì không?"

"Vóc dáng thân hình cỡ như tôi. Hơn bốn mươi tuổi. Trên lông mày có nốt ruồi đen. Da rất đen. Trông rất hiền lành."

"Ông có cách liên lạc với người này không?"

Triệu Bồi Xương vẻ mặt thê thảm lắc đầu: "Cậu ta chỉ thỉnh thoảng đến làng chúng tôi để truyền đạt ý của thần sông."

Tín Túc cười khẩy một tiếng: "Lời của một người hoàn toàn không rõ lai lịch mà ông cũng coi như thánh chỉ. Thần sông có thể mê hoặc lòng người ở thôn Đào Nguyên lâu như vậy, ông đúng là có công không ít". 

Triệu Bồi Xương đã không còn sức phản bác. Ông như bị rút sạch chút tinh thần cuối cùng, cả người nhìn cực kỳ đờ đẫn. 

Tín Túc lạnh lùng đứng nhìn Triệu Bồi Xương. Ông ta đã hoàn toàn sụp đổ. Thanh máu trực tiếp bị kéo xuống vạch máu thấp nhất. Triệu Bồi Xương cơ bản ở trong trạng thái hỏi gì đáp nấy. Công việc thẩm vấn còn lại, cậu giao cho đồng nghiệp khác hoàn thành.

Tín Túc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, thở dài một cái, cụp mắt đi về phía văn phòng đội hình sự.

Sau lưng cậu đột nhiên truyền đến giọng đàn ông quen thuộc: "Bé Thiền". 

Tín Túc nghe ra đó là giọng Lâm Tái Xuyên. Cậu hơi ngạc nhiên quay người lại. Bình thường, khi ở chỗ làm, Lâm Tái Xuyên cơ bản không gọi cậu như vậy. Người đàn ông này không có sở thích này. 

Tín Túc chớp chớp mắt, "Sao thế?"

Lâm Tái Xuyên kéo cậu vào góc, nhìn cậu một lúc. Sau đó, anh nhỏ giọng khẽ nói: "Dạo này tâm trạng em có vẻ không tốt lắm". 

Thực ra, Tín Túc là người không để lộ cảm xúc trên mặt. Vừa rồi, lúc cậu phá hủy thế giới tinh thần của Triệu Bồi Xương, cậu cũng chỉ mỉm cười ẩn giấu dao sắc. Nhưng Lâm Tái Xuyên luôn rất nhạy bén với thay đổi cảm xúc của cậu.

Tín Túc cảm thấy không biết làm sao, nói: "Em không sao. Chỉ là em luôn rất ghét những thứ này, cũng ghét những người không có đầu óc. Em nhìn thấy là tâm trạng không vui". 

Với tư cách là "người dễ nổi cáu" nổi tiếng của sở, tâm trạng Tín Túc không tốt là chuyện quá bình thường.

Lâm Tái Xuyên: "Buổi trưa về nhà ăn cơm, ngủ một giấc, tâm trạng em sẽ tốt hơn chút nào không?"

Tín Túc sững người một giây rồi phì cười một tiếng. Xung quanh không có người qua lại, cậu hôn lên chóp mũi Lâm Tái Xuyên một cái. 

"Bây giờ tâm trạng em đã rất tốt rồi."

Lâm Tái Xuyên nói: "Anh mua cá chép và ốc biển rồi."

"Ừm!"

Tín Túc hơi nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy anh có vẻ còn muốn nói gì đó, "Anh còn chuyện gì nữa sao?"

Lâm Tái Xuyên ngập ngừng một lúc mới nhẹ giọng nói: "Ngày mai... là ngày giỗ cha mẹ em."

Qua Tết hơn một tháng, sắp đến ngày 26 tháng 3 rồi.

Là ngày bố mẹ Tín Túc qua đời.

Nghe Lâm Tái Xuyên nói, Tín Túc "à" một tiếng. Vẻ mặt cậu không có biểu cảm gì một lúc. Sau đó, cậu lại khẽ cười: "Mặc dù giấy chứng tử ghi thời gian cha mẹ em mất là ngày 28/3 nhưng em vẫn quen đi thăm hai người vào ngày 26. Thế mà đã đến rồi à". 

Cậu nói: "Vậy tối mai em không về nhà. Em muốn ở bên đó với cha mẹ một đêm. Cũng lâu rồi em không về biệt thự. Em đi xem trong vườn có cỏ mọc không". 

Lâm Tái Xuyên hỏi: "Em muốn anh đi cùng không?"

Tín Túc hiếm khi không làm nũng với anh. Cậu nói bình tĩnh: "Em về một mình là được rồi. Sáng hôm sau, em sẽ về."

Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu: "Ừm."

*

*    *

Mộ của cha mẹ Tín Túc không nằm trong nghĩa trang mà được an táng trên một ngọn đồi nhỏ. Nơi này có cảnh quan rất đẹp. Hai ngôi mộ đơn được xếp song song bên nhau.

Ba giờ chiều, Tín Túc lái xe đến chân đồi, tay ôm theo một bó hoa hồng trắng. Cậu đi bộ lên đồi. 

Cậu mặc một chiếc áo khoác đen. Vạt áo bị gió thổi hơi phồng lên.

Tín Túc đặt hoa trước bia mộ, cụp mắt nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia. Làn da cậu dưới ánh nắng mùa đông nhìn trắng bệch, như không có máu.

Giọng cậu vui vẻ dịu dàng: "Đã lâu không gặp. Cha, mẹ, hai người vẫn khỏe chứ?"

Hai người trong ảnh lẳng lặng nhìn cậu. 

"Năm ngoái con đã thi vào Cục Công an thành phố. Có sự giúp đỡ của công an địa phương, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ và đang theo đúng kế hoạch mà con tưởng tượng". 

Tín Túc cụp mắt xuống, lông mi khẽ rung động. Cậu lẩm bẩm: "Đi đến hôm nay, con có làm cha mẹ thất vọng không? Hình như con không lớn lên thành dáng vẻ mà cha mẹ từng kỳ vọng". 

Cậu lại cười một cái, "Nhưng bạn trai của con rất giỏi. Anh ấy là người rất chính nghĩa, chính trực, lại rất đẹp trai, rất nho nhã. Cha mẹ nhất định sẽ thích đấy. Hôm qua, anh ấy hỏi con có muốn để anh ấy đi cùng không nhưng con không dám đồng ý". 

Tín Túc nói khẽ, "Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, nếu con còn sống... Nếu anh ấy vẫn muốn ở bên con, con sẽ dẫn anh ấy đến thăm cha mẹ... Cũng sắp rồi."

Tín Túc dùng ngón tay xanh xao gầy gò vuốt ve mép bia mộ, giọng thì thầm, "Ngày đó đã rất gần rồi". 

"Con rất nhớ cha mẹ."



Chiều tối, Tín Túc trở về biệt thự.

Không khí trở nên ngột ngạt, ẩm ướt. Bầu trời u ám như sắp mưa.

Tín Túc đã lâu không trở về nên dù biệt thự thường xuyên có người đến dọn dẹp nhưng do lâu không có người ở, căn nhà mang cảm giác âm u, không có hơi người. 

Cậu nói chuyện điện thoại với Lâm Tái Xuyên nửa tiếng. Sau đó, cậu vào phòng tắm, tắm một cái rồi nằm xuống tấm ga nhung màu đen. 

Tín Túc không dùng gối đầu. Trước giờ, cậu không có thói quen này. Bình thường, khi ngủ với Lâm Tái Xuyên, cậu đều gối đầu lên tay anh. Tín Túc dùng chăn quấn chặt cả người từ đầu đến chân, cuộn thành một đống, nhắm mắt lại. 

Khoảng hơn 9 giờ tối, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Lúc đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ lất phất. Sau đó, mưa càng lúc càng to. Những hạt mưa dày đặc liên tiếp đập vào cửa kính, tạo ra tiếng lộp độp không ngừng. 

Bên cửa sổ lóe lên một tia sáng. Sấm nổ vang "Ầm—" một tiếng.

Mưa như trút nước.

Trong cơn mơ màng, Tín Túc nghe thấy tiếng sấm và tiếng mưa dày đặc. Ý thức cậu như bị kéo về buổi tối của mười bốn năm trước. 

Một cậu bé rất đẹp, trông nhỏ nhắn, xinh xắn như bé gái bước ra khỏi phòng thấy cha mẹ đều ăn mặc chỉnh tề, có vẻ muốn đi ra ngoài. 

Tín Túc bé con nghiêng đầu hỏi: "Mẹ ơi, muộn thế này rồi cha mẹ còn định ra ngoài sao? Đi đâu vậy ạ? Bên ngoài mưa to lắm."

Mẹ thấy cậu chạy ra liền cười gượng một cái. Bà ngồi xổm xuống, ôm cậu vào lòng, "Cha mẹ sẽ về ngay thôi. Bé Thiền ở nhà một mình có sợ không?"

Ngoài trời, sấm rền vang dội, ánh chớp liên tiếp lóe qua cửa sổ. Tín Túc bé con cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Con không sợ". 


"Con về phòng ngủ đi. Đến khi con tỉnh dậy, cha mẹ sẽ về rồi". Tạ Du thơm lên má Tín Túc bé con một cái, "Sáng mai, mẹ sẽ đưa con đi học. Bé Thiền ngoan nhé". 

Lúc này, chuông cửa nhà đột nhiên vang lên. Tín Túc bé con chạy ra cửa: "Để con đi mở cửa!"

Cậu ngước mặt lên nhìn người vừa đến, reo lên: "Cậu!"

Tín Túc quay đầu, nói vọng vào phòng khách: "Mẹ ơi! Là cậu đến!"

Đứa trẻ đứng ở cửa không thấy được mặt hai người lớn trong phòng khách lập tức trắng bệch. 

Người cậu đưa tay xoa đầu Tín Túc, bước vào phòng khách, cười với hai người trong phòng khách: "Chị, anh rể, mưa to thế này, hai người còn phải đi ra ngoài à?"

Tạ Du mắt lấp lánh, giọng bình tĩnh: "Nửa đêm mưa to thế này, sao em lại đến đây?"

Người cậu cười khẽ: "Em sợ nếu không đến lúc này thì sẽ không kịp mất". 

Người này lại nói tiếp: "Cục Công an thành phố giờ đã tan làm rồi. Sáng mai anh chị đi cũng không muộn mà. Việc gì phải gấp gáp như vậy?"

"Cuối cùng, em cũng phát hiện ra...", Mặt Tạ Du biến sắc. Bà nắm tay chặt thành nắm đấm, mặt tái xanh, trầm giọng nói: "Tạ Phong, em có biết em đang làm gì không? Em đang phạm tội, sẽ bị bắt đi tù đấy!"

Người cậu chỉnh lại tay áo, chậm rãi nói: "Chị, những chuyện này dù em không làm thì cũng có người khác làm. Sẽ luôn có người đưa những thứ này ra thị trường. Tại sao người đó không thể là em? Em chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn để bố mẹ sống tốt hơn một chút, để bản thân em sống tốt hơn một chút. Chuyện này có vấn đề gì sao? Bao nhiêu năm nay, em đã chán ngấy cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác rồi."

Tạ Du nhìn người em trai duy nhất của mình, gương mặt bà hiện lên vẻ đau đớn. Cuối cùng, bà cũng nhượng bộ: "Em trai, bây giờ, em hãy dừng những nghiên cứu thí nghiệm trái phép của em lại. Chị có thể coi như không biết gì hết. Sẽ không xảy ra chuyện gì cả". 

Người đàn ông khinh thường cười nhạt: "Em có cần phải mang ơn tấm lòng khoan dung độ lượng của chị không, chị gái?"

Cả người Tạ Du cứng đờ. Bà gần như hoàn toàn không nhận ra người đang đứng trước mặt mình nữa. 

"Sao em lại thành ra thế này..."

Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng: "Vậy chị nhất định không chấp nhận em nữa, đúng không?"

Tạ Du hạ thấp giọng, tức giận nói: "Đó là ma túy! Em thật sự điên rồi sao!? Em có biết thứ này hại bao nhiêu người không? Một khi bị bắt sẽ bị tử hình đấy! Trong nhà này không ai chấp nhận được việc này. Chị đang cho em cơ hội để quay đầu là bờ đấy!"

Giọng Tạ Du càng lúc càng gay gắt. Hai người không tránh được cãi vã. 

Tín Túc bé con nhạy cảm nhận ra bầu không khí không đúng trong phòng khách. Cậu sợ sệt trốn sau lưng người lớn, chỉ ló ra một cái đầu. 

Người đàn ông hơi cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Một lúc sau, người này khẽ hỏi: "Chị, nếu em không muốn dừng lại thì sao? Chị định xử lý tên tội phạm là em thế nào?"

Tạ Du đưa tay lau nước mắt, nghiến răng: "Chị sẽ đi báo cảnh sát! Nhà họ Tạ chúng ta không có kẻ xấu đi hại người khác như em!"

Tín Thừa Thư đứng cạnh vợ nhỏ giọng khuyên bảo: "Em Phong, nếu em thật sự thiếu tiền, anh và chị em có thể cho em một ít. Thậm chí, chỉ cần anh chị còn sống, anh chị nuôi em cả đời cũng được. Tại sao em phải đi đến bước phạm tội?"

"Đây là quyền lực và của cải người thường có làm việc cả mười đời cũng không có được. Bây giờ, việc này đã ở trong tầm tay, tại sao em phải nhường cho người khác? Chỉ vì chút đạo đức mơ hồ nực cười đó sao?"

Tạ Du: "Trong mắt em chỉ có những thứ đó thôi sao?! Em có nghĩ đến việc những thứ này sẽ hại chết bao nhiêu người không? Của cải của em phải chất chồng trên xương máu của người khác sao?!"

"Em hiểu rồi..."

Tạ Phong không tiếp tục cãi vã với chị mình nữa mà chỉ hỏi lại thêm một lần: "Sau khi em rời đi, hai người sẽ đi báo cảnh sát, đúng không?"

Giọng Tạ Phong rất bình tĩnh, như thể đang tường thuật lại một sự thật nào đó. 

Tín Túc bé con trốn sau lưng cha, nắm lấy tay áo ông. Không hiểu sao, cậu có cảm giác lo lắng đến nghẹt thở, giống như sắp có chuyện gì đó rất tồi tệ sắp xảy ra...

Tạ Du không nói gì nhìn em trai, vẻ mặt rất lạnh lùng. 

Chuyện này không thể thương lượng.

Tạ Phong nhẹ giọng nói: "Vậy hai người cứ ở lại đây đi... Tôi sẽ không để ai cản đường tôi."

Tạ Phong rút một khẩu súng lục nhỏ có gắn bộ giảm thanh từ trong người ra, không hề do dự, nâng nòng súng lên, bóp cò.

Đoàng!

Đoàng!

Ầm!

Một tia chớp từ trên cao giáng xuống. Tiếng sấm đinh tai nhức óc át đi hai tiếng súng liên tiếp. 

Trong chớp mắt, cả căn phòng trắng xóa. 

"Tín Túc, Tín Túc..."

"Bé Thiền, em tỉnh lại đi."

Trong cơn mơ hồ, Tín Túc như nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, cùng với tiếng ù ù dữ dội trong đầu. Cậu từ từ mở mắt, cảm thấy trong cổ họng hơi có vị tanh. 

Cậu thấy Lâm Tái Xuyên ở bên cạnh. Cả người anh gần như ướt sũng. Hai tay anh đang ôm lấy cậu. 

Tín Túc hơi ngơ ngác nhìn người trước mặt. Trong chốc lát, cậu chưa phản ứng được tại sao Lâm Tái Xuyên lại ở đây. Cậu muốn cử động nhưng cảm thấy tay chân tê dại, không thể kiểm soát được. Lúc  này, cậu mới phát hiện cả người mình đang co giật không kiểm soát được, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu chớp mắt. Có thứ gì đó từ khóe mắt rơi xuống. 

Tín Túc không biết trạng thái hiện tại của mình trông như thế nào mà khiến Lâm Tái Xuyên vốn luôn trầm tĩnh lại lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt đến như vậy. Con ngươi cậu hơi run lên. 

Lâm Tái Xuyên dùng sức ôm cậu vào lòng, giọng anh hơi run run: "Bé Thiền, em ổn chứ?"

"..." Môi Tín Túc hơi động đậy. Cậu như muốn cười một cái nhưng đôi mắt lại chứa đầy vẻ âm u, lạnh lẽo nên nụ cười này trông cực kỳ kỳ quái. 

Tín Túc nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh như mất kiểm soát. Một lúc sau, cậu mới hỏi khẽ: "Tái Xuyên, sao anh lại đến đây?"

Tín Túc đã nói trước với anh là tối nay cậu sẽ không về nhà. Lâm Tái Xuyên vốn định ngủ qua loa ở văn phòng ở Cục Công an thành phố. Nhưng đến khoảng hơn 9 giờ tối, thời tiết đột ngột thay đổi. Trời vừa có sấm, vừa có mưa... Giống hệt thời tiết ngày cha mẹ Tín Túc mất. Lâm Tái Xuyên thấy không yên tâm để Tín Túc ở biệt thự một mình nên đã lái xe, đội mưa bão chạy đến đây. 

Lúc anh vừa vào phòng ngủ đã nghe thấy tiếng nấc nghẹn rất khẽ. Tín Túc nằm một mình cô đơn trên giường, cả người trong chăn đều run lên. Lòng bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Dáng vẻ Tín Túc rất giống đang bị một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ ám ảnh. Anh cố gắng gọi thế nào, cậu cũng không tỉnh lại. 

Lâm Tái Xuyên ôm Tín Túc rất lâu, cậu cuối cùng mới tỉnh lại. 

Lâm Tái Xuyên nắm lấy bàn tay trắng bệch, lạnh toát của đối phương, môi anh khẽ chạm lên giữa hai chân mày cậu. Anh trầm giọng: "Đừng sợ. Có anh ở đây". 

Tín Túc nằm trên tấm ga màu đen càng tôn lên làn da trắng bệch không hề có sắc máu. Trong một khoảnh khắc, Lâm Tái Xuyên có cảm giác cậu giống như một đóa hoa hoàn toàn khô héo, tàn úa, không còn chút sức sống. 

Giọng Tín Túc thì thào đến gần như không thể nghe rõ: "Tái Xuyên, em mơ thấy kẻ đã giết chết cha mẹ em."

Lâm Tái Xuyên vuốt ve má cậu, thì thầm: "Ừ, anh biết."

Tín Túc nằm trong lòng anh đột nhiên cười một tiếng. Cậu nói chậm rãi: "Tên đó chết đã nhiều năm rồi. Em tận mắt nhìn thấy ông ta chết trước mặt em. Em thật sự... không còn sợ nữa". 

Tín Túc 23 tuổi đã không còn sợ nữa. Nhưng Tín Túc 9 tuổi vẫn không thể thoát khỏi cái bóng đen dày đặc đó. 

Tín Túc cảm thấy có chút sức liền chống người ngồi dậy. Cậu cởi cúc áo Lâm Tái Xuyên ra, cởi chiếc áo ướt đẫm nước mưa trên người anh xuống, mắt nhìn xuống, lẩm bẩm: "Anh không mang ô à? Cứ dầm mưa thế này, anh lại ốm mất". 

Lâm Tái Xuyên nói: "Anh không sao."

"Đi tắm đi." Tín Túc  khoác bừa một chiếc áo ngủ, bước chân trần xuống giường, "Trên người em khó chịu quá". 

Nhiệt độ nước trong phòng tắm rất nóng. Hơi nước phủ kín kính mờ. Dòng nước nóng xối từ trên đầu xuống, cuốn trôi hết mồ hôi lạnh, nước mưa lạnh lẽo trên da. Làn da vốn không hề có màu máu rất nhanh ửng hồng lên. 

Tín Túc còn chưa hoàn toàn hồi phục. Cậu hơi chóng mặt nên dựa vào người Lâm Tái Xuyên, cúi đầu, môi khẽ chạm vào cổ anh. 

Lâm Tái Xuyên đưa một tay đỡ cậu: "Em mệt rồi à?"

"Ừm," Tín Túc khẽ đáp một tiếng. Cậu ngước mắt nhìn lên, nhìn những giọt nước từ tóc anh rơi xuống, chảy qua giữa mày, sống mũi, đọng lại trên đôi môi nhạt màu kia.

Cậu nghiêng người cúi xuống, ánh mắt hơi mơ màng hôn lên giọt nước đó.

Hết chương 159

Đến chương 160

Tái bút: Chương này là 4921 từ, hơn 10 trang A4 đó các bạn... Khen tui đi. 

Spoil tên chương sau: "Anh yêu con người mâu thuẫn này nhiều đến như vậy".