Thôn không người
Cảnh sát đến thôn Đào Nguyên, sắp xếp xong kế hoạch hành động cụ thể. Khi chính thức chuẩn bị hành động đã là hơn 9 giờ tối. Hơn mười chiếc xe cảnh sát lặng lẽ dừng bên ngoài cổng thôn. Bầu trời trên cao không có trăng sao. Màn đêm đen dày đặc là lớp ngụy trang tốt nhất.
"Các đơn vị chuẩn bị hành động. Tất cả thành viên tham gia hành động đảm bảo luôn giữ liên lạc. Tiểu đội 5 chờ lệnh tại chỗ, sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào."
"Đã nhận!"
"Rõ!"
Lâm Tái Xuyên đặt bộ đàm xuống, đẩy cửa, xuống xe. Sau đó, anh quay đầu, nhìn về phía người ngồi ở ghế phụ.
Tín Túc hơi nghiêng người nhìn anh, mỉm cười: "Anh đi cẩn thận nhé. Em đợi anh về."
Lâm Tái Xuyên khẽ "ừm" một tiếng.
Cách tấm kính ô tô, Tín Túc đưa ngón trỏ chạm môi, hào phóng gửi cho Lâm Tái Xuyên một nụ hôn gió.
Cổ họng Lâm Tái Xuyên hơi động. Anh nói nhỏ: "Anh đi đây. Có gì thì liên lạc với anh qua bộ đàm."
Tín Túc: "Vâng."
Cảnh sát lặng lẽ đột nhập vào thôn Đào Nguyên theo kế hoạch đã định. Mọi người tản ra vào từng hộ dân trong làng.
Lâm Tái Xuyên đi đến trước cửa một hộ dân. Anh đưa một tay nắm lấy vòng sắt trên cửa sắt, gõ nhẹ xuống hai cái. Kim loại va vào cửa gỗ phát ra mấy tiếng trầm đục.
Bên trong không có động tĩnh gì. Nửa phút sau, giọng Lâm Tái Xuyên truyền qua khe cửa: "Xin hỏi có ai ở nhà không?"
Rất lâu sau, phía sau cánh cửa lớn vẫn không hề có phản hồi nào.
Lâm Tái Xuyên đi vòng sang phía bên kia nhà, nhìn qua cửa sổ thấy một mảng đen kịt. Trong nhà không bật bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào.
Lâm Tái Xuyên nghĩ thầm: Không có nhà sao?
Ở vùng quê cơ bản không tồn tại thứ gọi là "thiết bị cách âm". Nếu trong nhà có người, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Hay người trong nhà đi ngủ rồi nên không nghe thấy?
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày. Anh lại gõ cửa bên ngoài thêm lần nữa.
Một phút trôi qua, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này, trong tai nghe truyền đến giọng đồng nghiệp qua kênh liên lạc, "Đội trưởng Lâm, nhà này có vẻ không có người. Tôi gọi ngoài cửa nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa."
"Nhà tôi cũng vậy. Đến giờ vẫn chưa có ai đi ra."
"Tôi cũng thế."
...
Buổi tối hôm trước, lúc Lâm Tái Xuyên đến tìm Triệu Bồi Xương, chẳng mấy chốc, ông ta đã ra mở cửa. Hiện giờ cả làng đều "không ai trả lời". Chuyện này quả thật là vô cùng kì lạ.
Trong lòng Lâm Tái Xuyên gợn lên một cảm giác rất kỳ lạ. Anh hỏi trong kênh liên lạc, giọng bình tĩnh: "Có ai liên lạc được với người dân trong thôn không?"
"..." Kênh thông tin im lặng.
Không ai lên tiếng.
Tín Túc vốn đang nằm trên ghế phụ, đeo bịt mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi thì từ từ mở mắt ra.
La Tu Diên ngồi phía sau xe chỉ huy chờ tín hiệu hành động hỏi, "Tình huống bây giờ là thế nào?"
Tín Túc đẩy cửa xe. Cậu vừa định nhấc chân xuống xe thì La Tu Diên đã vội vàng chặn lại từ phía sau, "Cậu định đi đâu?"
Tín Túc liếc nhìn đối phương một cái: "Tôi xuống xem thử xem sao."
"Không được. Đội trưởng Lâm của các cậu lúc đi đã dặn tôi phải trông chừng cậu trên xe," La Tu Diên nghiêm túc nói, "Thôn này tối thế này kì lạ lắm. Còn không biết trong thôn có yêu ma quỷ quái gì không. Chẳng may tôi để cậu xảy ra chuyện gì thì người đàn ông của cậu lúc về sẽ tính sổ với tôi đấy. Cậu cứ ở đây trông xe chỉ huy đi, để tôi vào xem thử."
"..." Vẻ mặt Tín Túc hơi khó xử. Cậu không thèm quay đầu, xuống xe, một mình đi vào thôn.
Nhà cửa ở thôn Đào Nguyên nằm rất rải rác. Tín Túc đi vào trong thôn cứ cách vài bước lại thấy một đồng nghiệp. Cuối cùng, cậu tìm thấy Lâm Tái Xuyên đang đứng trước cửa một nhà dân.
Trong thôn không có nguồn sáng nên không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Cậu chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ. Nhưng ở bên nhau lâu như vậy, Tín Túc chỉ cần dựa vào cảm giác đã có thể nhận ra đâu là Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc đi tới, hỏi khẽ: "Sao thế?"
"Không có ai mở cửa." Lâm Tái Xuyên khẽ lắc đầu, "Anh định vào xem thử."
Tín Túc nói: "Để em đi cùng anh."
Theo lý mà nói, nếu trong nhà không có người, cửa lớn sẽ khóa từ bên ngoài, để ngăn người ngoài vào. Nhưng cửa nhà dân này không khóa.
Lâm Tái Xuyên lắc vòng sắt, đẩy nhẹ vào trong. Cánh cửa lớn kêu "cọt kẹt" một tiếng rồi mở sang hai bên.
Tín Túc móc một cái đèn pin từ trong túi, bật chế độ sáng tối nhất, theo Lâm Tái Xuyên đi vào nhà.
Nhà ở vùng quê xây đều na ná nhau. Từ cửa lớn vào, đi qua sân, sau đó là sảnh lớn, phòng khách.
Đúng thật là không có người.
Nhà này tổng cộng có bốn phòng, ngoại trừ phòng khách, nhà vệ sinh, chỉ có một phòng ngủ. Trên giường, ngoài chăn bông, một cái gối thì không có gì khác. Nhưng bát đũa ăn tối của nhà này vẫn còn ngâm trong bồn rửa. Cách đây hai tiếng, chắc chắn vẫn còn người ở đây. Chủ nhà cũng là rời đi không lâu trước khi bọn họ đến.
Lâm Tái Xuyên kéo tai nghe xuống: "Tất cả chuẩn bị vào cửa kiểm tra tình hình trong nhà. Chú ý không được phá cửa cưỡng chế, không được phá hoại, di chuyển bất kỳ vật phẩm nào trong phòng. Sau khi xác nhận trong nhà không có người lập tức rời đi. Nếu gặp người dân thì hành động theo kế hoạch ban đầu."
"Rõ."
Nhận được chỉ thị của Lâm Tái Xuyên, các cảnh sát chờ ngoài cửa đã lâu đẩy cửa đi vào căn nhà mà mình phụ trách. Không ngoài dự đoán, trong phòng không có người.
Cả thôn Đào Nguyên đều không có người.
"Báo cáo đội trưởng Lâm, không phát hiện bất kỳ người dân nào."
"Không có người."
"Bên tôi cũng không thấy ai."
Kênh liên lạc im lặng trong giây lát.
Người dân sinh sống ở thôn Đào Nguyên hầu hết đều là người già trên năm mươi tuổi, người trẻ đã ra thành phố lớn làm việc. Những người già chân tay không lanh lẹ, mắt không còn tinh này, nửa đêm còn chạy đi đâu?
Rất lâu sau kênh liên lạc mới truyền đến một câu: "Đội trưởng Lâm, giờ chúng ta phải làm sao?"
Trước khi bắt đầu hành động, họ đã nghĩ đến các tình huống đột xuất có thể gặp phải trong quá trình hành động, cũng nghĩ sẵn đối sách ứng biến. Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đối mặt với một tòa thành trống.
Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài: "Tất cả quay lại, tập trung ở xe chỉ huy."
Năm phút sau, các cảnh sát đột nhập vào thôn nhanh chóng rút về cổng thôn, đứng thành từng nhóm hai đến ba người. Người nào người nấy vẻ mặt khó hiểu, nhìn nhau không nói nên lời.
Những người tham gia hành động lần này hầu như đều là những cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống cả thôn xóm không tìm thấy một ai.
Vào đêm khuya, thôn này giống một thôn chết, không hề có chút sinh khí nào. Rất giống "thôn ma" chỉ xuất hiện về đêm trong những câu chuyện kinh dị. Mỗi người tham gia hành động đều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, rợn tóc gáy khó tả.
Vẻ mặt cảnh sát vũ trang hỗ trợ hành động cũng giống như gặp ma. Người này kinh ngạc nói: "Không phải bọn họ trốn đi đâu rồi chứ? Người trong làng này đâu? Đều đi đâu rồi?"
Sao lại không có một ai!
"Không phải bị dụ đi tham gia nghi thức tẩy não tập thể nào đó chứ? Trước đây, chúng tôi từng xử lý một vụ án ở phía Tây thành phố. Mấy chục người nửa đêm tụ tập nhảy múa gọi thần. Cảnh tượng gọi là hoành tráng."
Cảnh sát vũ trang từng trải nhiều, trước đây đã từng trấn áp không ít vụ bạo loạn của các tổ chức tà giáo. Nghe đồng nghiệp đội hình sự nói, trong làng có thể có "thần sông" gì đó, cảnh sát vũ trang nghĩ ngay đến một số "nghi thức" thờ thần.
Trịnh Trị Quốc nói: "Cảm giác không giống như rời đi có chuẩn bị từ trước. Trong nhà không có dấu vết thu dọn mà giống như chủ nhà sẽ có thể quay lại bất cứ lúc nào."
"Đợi thêm chút nữa." La Tu Diên một tay chống hông nói, "Dù họ rời đi vào ban đêm thì ban ngày cũng phải về. Sớm muộn cũng bắt được bọn họ."
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng: "Có thể không cần đợi đến sáng."
Nhưng nếu người dân thôn Đào Nguyên thật sự tham gia một hoạt động tập thể nào đó, khi về rất có thể cũng về theo nhóm đông. Lúc đó, đại đội đối đầu trực diện với cảnh sát, trái với mục đích hành động của họ lần này.
Lâm Tái Xuyên im lặng một lúc, quay đầu nói: "Đội trưởng La, bây giờ trong thôn không có ai qua lại. Anh dẫn người của anh đi lục soát đi."
La Tu Diên không đợi lâu hơn được nữa: "Tôi cũng đang định thế!"
La Tu Diên phất tay ra hiệu, cảnh sát đội phòng chống ma túy nhảy xuống xe, dắt mấy con chó nghiệp vụ xông vào thôn.
Đợi họ rời đi, Lâm Tái Xuyên lại sắp xếp: "Tất cả người đội hình sự, hai người một tổ, thăm dò tình hình trong thôn. Nếu phát hiện người dân trong thôn trở về thì lập tức báo cáo. Đối phương có thể về theo nhóm đông. Cố gắng tránh xảy ra xung đột với bọn họ."
"Rõ!"
Hai người đi cùng nhau, có thể trông chừng lẫn nhau. Dù có gặp phải chuyện gì bất ngờ thì cũng còn có đồng đội phối hợp.
Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đương nhiên được tự động xếp vào một tổ. Hai người lại cùng nhau quay vào thôn.
Lâm Tái Xuyên nhíu mày. Đầu óc anh rõ ràng đang vận chuyển với tốc độ cao, như đang suy nghĩ tình hình trước mắt rốt cuộc là thế nào. Người trong thôn đều đi đâu? Bọn họ thật sự đi tham gia "hoạt động tập thể" nào đó, hay là... nghe được tiếng gió gì đó nên rút đi hết trước khi cảnh sát đến? Nếu là trường hợp sau thì tính chất sự việc sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
Tín Túc không có vẻ lo lắng như Lâm Tái Xuyên. Cậu bước chân nhẹ nhàng, đi bên cạnh Lâm Tái Xuyên. Cậu lắc lắc cổ tay đang nắm chặt với anh, giọng mang theo ý cười: "Đúng là tình yêu nơi công sở. Tối đi làm nhiệm vụ còn được yêu đương bằng công quỹ. Hừm, nếu có thêm ít sao nữa thì tốt."
Sao thì không có.
"...Nhưng có một cái đèn pin."
Lâm Tái Xuyên dùng ngón tay bật tắt công tắc lên xuống. Ánh đèn pin chiếu lên mặt đất, phát ra ánh sáng nhấp nháy.
Tín Túc không nhịn được mà bật cười thành tiếng, "Không sao. Sao nhân tạo cũng được."
Ngừng một chút, cậu lại nói: "Anh đừng lo. Khả năng có người tiết lộ thông tin không cao. Em nghiêng về việc chúng ta chỉ không may. Hoặc nói là chúng ta quá may mắn, tình cờ đụng trúng thời điểm rất đặc biệt ở thôn Đào Nguyên. Trước khi trời sáng, họ sẽ về thôi."
"...Hy vọng là vậy."
Cùng lúc đó...
Hạ Tranh và Chương Phỉ một tổ, đi dạo khắp nơi trong thôn Đào Nguyên, quan sát xem có người dân nào trở về không.
Đi đến trước một ngôi nhà, Chương Phỉ nhanh nhẹn leo lên mái nhà, ngồi xuống trên những viên ngói đỏ, vỗ vỗ tay, "Đứng cao nhìn xa. Hai ta cứ ngồi đây, có tin tức gì sẽ phát hiện ngay."
Hạ Tranh thấy cô nói rất có lý, cũng trèo lên cùng cô nhưng chưa được bao lâu đã ngồi nghỉ.
Cả thôn không hề có chút ánh sáng nào. Từ trên cao nhìn xuống, cả thôn là một màu đen kịt. Ngước nhìn lên trời cũng là bầu trời đêm nặng nề. Chân không chạm đất, như thể đang ở trong một xoáy đen. Hạ Tranh thấy hơi choáng váng, "Không được rồi. Tôi thấy hơi chóng mặt. Tôi phải xuống đây."
Chương Phỉ kinh ngạc: "Chứng chóng mặt của cậu không phải đã khắc phục từ lâu rồi sao?!"
"Ban ngày thì đương nhiên không chóng mặt. Chị thử nhìn xuống đi, chị cũng sẽ thấy chóng mặt." Hạ Tranh biện hộ một câu, nhảy xuống khỏi mái nhà, "Chị cứ canh gác đi, tôi xuống dưới xem thử."
"Chỉ ở quanh đây thôi, đừng đi xa nhé! Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Hạ Tranh: "Biết rồi."
Hạ Tranh đi dọc theo đường, lại rẽ ở một góc, đi đến con đường phía sau nhà. Đây là một con đường nhỏ gập ghềnh không bằng phẳng. Có lẽ con đường này hình thành là do nhiều người đi lại nên có chỗ sâu, có chỗ nông, nhiều hố đất lồi lõm nhỏ.
Rốt cuộc, người dân trong thôn này đang làm trò quái gì...
Hạ Tranh thở dài. Đột nhiên, cậu thấy một bàn tay từ phía sau vỗ vỗ vai mình.
Hạ Tranh lập tức quay đầu lại —
Một người đàn ông trong thôn mặt vô cảm đứng sau lưng Hạ Tranh.
Hết chương 156.
Đến chương 157.