Đi Tìm Sự Thật

Chương 7




- Điều đó không quan trọng! cậu cứ như lời tôi nói mà làm là được!

Anh tiến đến ôm nó vào lòng an ủi:

- Anh xin lỗi… anh đã không hiểu chút gì về em!

- Buôn tôi ra nếu anh muốn tôi chấp nhận lời xin lỗi! – nó chống cự

- Nếu như vậy thì anh xin em hãy cẩn trọng, đừng để bị gây thương tích gì có biết không, nếu không thì anh không biết sẽ có chuyện gì nữa đâu! – giọng Trung nũng nịu căn dặn nó.

- Được rồi! cậu hãy quên đi… những gì tôi nói hôm nay!

Trung im lặng hôn trán nó, nụ hôn khiến nó cảm thấy ấm áp nhưng thứ ấm áp đó nó cảm nhận được đó chỉ là của một người anh trai.

- Anh ra ngoài? -  trung hỏi cho có lệ vì biết chắc là nó sẽ đuổi anh đi mà.

- Đi đi! – nó quay mặt về phía cửa sổ không nhìn trung bước đi. Trong lòng nó đang phân vân có nên nói thẳng ra với Trung không. Nó chỉ xem Trung là anh họ thôi, không có bất kì tình cảm nào khác, để tìm cơ hội khác nói vậy.

Một ngày trôi qua với nó thật mệt mỏi, công việc luôn triềng miêng, nó không có thời gian để suy nghĩ về những chuyện tình cảm mà nó cho là vớ vẩn kia. Nó leo lên giường ngủ thiếp đi hồi nào không biết.

Sáng hôm sau, đúng giờ thì đi học, nó cũng không mang gì theo chỉ có cái cặp đựng vài thú linh tinh, vì mọi thứ quan trọng nó đã để ở cái kia rồi.Đến trường cũng không có gì đáng chú ý cả, bình thường như ngày hôm qua. Nó bước vào thì thấy bọn đã đến và an tọa tại vị trí của mình rồi. nó cũng đâu cần suy nghĩ gì nữa về chổ mình ngồi thôi. Vừa đặt mông xuống ghế, con nhỏ bên cạnh liền nhiều chuyện:

- Bánh tiệm bà ngon quá trời! mấy ngày này tui phải đến để ăn hết tất cả các loại mới thỏa mãn!

- Bà ham ăn thấy ớn!

- Vậy à!

- Vậy bửa nay bà về chung với tụi tui chứ!

- Để tôi suy nghĩ đã!

- ừ dô lớp rồi, chuẩn bị “chăm học” nào!

- Ơ bà đi đâu thế!

- Tôi phải đi ra ngoài lát!

- ờ!

reng ----

- tôi ra ngoài có việc!

- em cứ đi đi!

Hắn đi ra ngoài để nghe điện thoại ai ngờ thấy nó đang đứng trước nhà kính bấm mật mã, cử mở ra, hắn hoàn toàn bất ngờ vì sao nó có thể làm điều đó được. hắn đi đến và hỏi từ sau lưng nó:

- sao cô có thể mở nó được! hay cô là muốn ăn trộm cái gì ở trong này?

- vào đi… sẽ biết! – nó chỉ liếc hắn một cái rồi kiêu hắn vào trong “xử lí” vụ này!

Cửa đóng lại khi hai người bước vào! Nhà kính được làm bằng kính chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài từ phí trong chứ bên ngoài thì không thấy gì ở trong cả.

Từ khi nhập học đến giờ chưa bao giờ hắn được đặt chân vào đây, lâu lâu mới thấy 2 nhà sinh vật học vào nhưng bây giờ là nó dắt hắn vào, kinh ngạc hơn nữa bên trong có rất nhiều cây chưa từng thấy, nếu thấy rồi thì toàn loại quý hiếm. ở giữa nhà còn có một bộ bàn ghế bằng gỗ đen mun trông có vẻ là hàng hiếm. Nảy giờ hắn lo ngắm ngía xung quanh, đển khi quay lại nhìn nó thì đã thấy nó lấy 2 cốc café đi đến cái bàn nhìn hắn ý muốn nói hắn ngồi xuống.

- cậu theo tôi à

- không! Tôi làm gì phải theo dỏi cô! Chỉ vì nghe điện thoại nên mới thấy cô…! Mà sao cô có thể vào đây được?

- biết mật khẩu thì dô đây được thôi!

- Ý tôi hỏi là sao cô biết đó!

- ờ tại tôi là nhà sinh vật học mà!

- Tin cô có được không đây trong khi tôi nghe nói chỉ có 2 nhà sch kia mới được vào còn cô thì chưa thấy xuất hiện lần nào!

- Vậy à!

- Cô dô đây làm gì vào giờ này?

- Tôi vào đây chăm sóc cho chúng chứ còn gì nữa! cậu có thể giữ bí mật chuyện này được không?

- ừ nhưng với một điều kiện!

- điều kiện gì?

- giờ tôi chưa nghĩ ra! Để tôi suy nghĩ đã khi nào có tôi sẽ nói với cô! Ra bấm mật khẩu mở cửa cho tôi đi, ra ngoài cũng đã lâu rồi!

- tự bấm đi! Họ tên của tôi!

- Khương Ngọc Liên! – hắn nhẩm trong miệng

- Ê sao không được!

- À tôi quên! Rồi đó đi đi!

Từ khi hắn rời khỏi khoảng một lúc lâu, lại xuất hiện thêm một đứa con gái…