Bây giờ thân phận thật sự của Liên mới thật sự hé lộ, Liên Không ai khác đó chính là Hoàng Thiên Anh (bây giờ gọi là nó luôn nhé). Nó trả lời lại bằng một câu hỏi:
bà đã chuẩn bị xong hết chưa.
Thưa cô tôi đã chuẩn bị xong hết, mời cô chủ đi theo tôi!
Xong nó cùng bà và thêm 2 người vệ sĩ lên chiếc Rolls-Royce Phantom Extended Wheelbase đi về một hướng khác trong mảnh đất chứa cái kia (và đương nhiên là nó đeo mặt nạ của Liên lại rồi, nó gở ra để mọi người nhận ra nó thôi). Đến nơi, là một cửa tầng hầm được ngụy trang rất kĩ, nếu không suy ngẫm thì sẽ không biết nó là tầng hầm! Đi thẳng theo một con đường một chút thì dừng lại tại một đường hầm có cửa bị khóa lại, học xuống xe, 2 tên vệ sĩ ở lại, nó và bà quản gia đi vào, đi được một đoạn thì có thêm một cánh cửa cần chì khóa nữa, mở khóa, tiếp tục một cánh cửa cần mật khẩu và dấu vân tay của người nhà. Nhập xong, của mở ra, đó chính là căn phòng Thông tin, đầy dãy những máy tính đang sáng với những màng hình chứa hoạt động trong vila va khu vườn xung quanh. ở đây có thể quan sát được mọi nơi trong mảnh đất này và cái trường kia.
- Trường?
- Thưa cô, tôi có ghi và thấy có vài vụ án!
- Mở!
Bà quản gia mơ lại cảnh vụ án xảy ra, trong màng ảnh xuất hiện một bóng đen, theo nó nghĩ chắc là người đàn ông, mặc từ trên xuống dưới toàn màu đen đang lén lúc đi phía sau một nữ sinh định làm điều gì đó.
Lập tức ông ta lấy cọng dây thừng từ phí sau tròng vào cổ nữ sinh siết chặt cho đến khi khuôn mặt nữ sinh kia tái đi, con mắt trợn trắng. ông ta xác định cô gái đã chết, liền lấy trong túi ra một cây dao sắc bén, rọc lóc từng khúc của cơ thể cô gái kia thành nhiều phần, sau đó bỏ vào một cái bao kéo dài trên hành lang tại thành một hành lang máu me, đi đến và treo lên trong nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có camera nhưng ngoài của có 1 cái, nếu mở của chung của nhà vệ sinh nhì có thể nhìn thấy và bây giờ là như vậy, cửa đang mở. trên cái bao còn có ký hiện dấu X màu đỏ quay về hướng camera.
- chúng đang mưu tính phá hoại danh tiếng của trường đây mà!
- vậy giờ làm sao thưa cô?
- cứ để như vậy! không ngờ địch của ta không như ta tưởng, họ ghê gớm hơn nhiều! Được đã thích thì ta cũng chìu theo thôi chứ sao! – nó nhếch môi cười, một cái cười lạnh lẻo như đang suy tính chuyện gì đó.
- Gần đây bên Mỹ có chuyện gì không?
- Thưa cô, bà chủ vẫn vậy, cô gia (bà nội nó) bệnh tim có chút thuyên giảm!
- ừ! Về nhà!
Bà tiếp tục dẫn nó về nhà ( portgas) bằng chiếc xe cũ, xe tiếp tục dừng lại và ở đây là trước cái . (tưởng tượng đại cái quành tráng lệ đi, chứ miêu tả hoài chán lắm). nó bước vào (củng bỏ luôn cái phần chào hỏ của người hầu luôn nhé).
Mấy phòng dành riêng cho nó ở lầu cao nhất (lầu 5), lúc này nó bảo mọi người không ai được lên. Đi thẳng lên phòng làm việc. căn phòng rộng xung quanh là những kệ cao chứa đầy sách đủ loại, một ghế salong đặt cạnh cửa sổ, một cái bàn rộng trên đặt một cái laptop và một sấp tài liệu (bàn thì phải có ghế ngồi rồi nhé) , đối diện với cái bàn là màng ảnh có máy chiếu phong cảnh thiên nhiên (hỏng biết mấy bạn có biết này hong nữa). nó vào khóa cửa lại rồi cầm điều khiển tắt đi và liên kết với một máy nào nữa, lúc này trên màng ảnh hiện lên một người. nó ngồi xuống ghế nhìn về phía người kia: