ra về, mỗi người mang một tâm trạng nặng nề, hắn kéo tay nó đi về phía sau trường:
- tôi có chuyện muốn nói với em!
hành động đó làm 2 người kia kinh ngạc nhưng cũng không dám tò mò mà ai về nhà nấy.
phía sau trường, mọi người lúc này đã về hết:
- cậu lôi tôi ra đây có chuyện gì?
- tôi có thể hỏi em một chuyện?
- nói!
- chuyện tình cảm giữ chúng ta có nên tiếp tục không?
- tình cảm nào? tôi đã nói bắt đầu à?
- em không nhớ hay là không muốn nhớ - hắn lay hai vai nó.
- nhớ chuyện gì? nếu không quan trọng tôi về đây!
- à mà còn chuyện làm osin thì tôi sẽ không làm nữa, nếu muốn tôi sẽ thuê một người đến giúp cậu?
- tôi không cần! em là người như thế nào vậy! có thể thay đổi nhanh như vậy sao! mới đây còn nói tôi hãy đợi, đợi em làm xong cái gì đó, tôi không biết em làm gì nhưng tôi vẫn đợi, đợi chờ mong được hạnh phúc, rồi bây giờ em lại thay lòng như vậy như tạc gáo nước lạnh vào mặt tôi! thật sự em là như vậy sao? - hắn nói như gào thét.
- đúng tôi là như vậy, tôi nói những cái đó chỉ để lấy lợi ích từ anh thôi! nếu không nói như vậy thì anh đâu giúp tôi kí hợp đồng, mọi thứ đều được tôi sắp đặt rất chu toàn, nhưng bây giờ cũng đã đến lúc để cho anh biết sự thật, tôi không thể ở cùng với anh được nữa, điều đó thật sự rất mệt mỏi, anh cũng không thể nào hủy cái hợp đồng dài hạn kia được, vậy thì mục đích của tôi đã thành thì làm sao phải cố gắng thêm nữa! - nó giải thích như trên khuôn mặt không có chút nào cảm xúc.
- thật ra cô là người như vậy! - hắn ngỡ ngàng, nước mắt đã lắng đọng như muốn rơi xuống nhưng có gì đó ngăn lại.
- tôi chính là người như vậy đó! bây giờ anh đã rõ? tôi tạc gáo nước lạnh vào anh để anh tĩnh lại, không nên dựa dẫm hay tin tưởng vào bất cứ người nào kể cả thân thuộc với anh nhất. vì nếu như vậy thì anh sẽ không những có kết cục như hôm nay đâu. cảm ơn anh đã tin tưởng tôi! - nó cười nhẹ quay đi bỏ lại hắn bơ vơ lạc lỏng.
"sự thật là như vậy à, tôi đã bị lừa một cách quá dễ dàng, tôi quá tinh vào tình yêu, tình yêu là thứ mù quáng, làm cho người ta thật không biết đúng sai. tôi đã sa vào nó, và giờ tôi đã được cái kết quả quá ư là mĩ mãng. thật buồn cười đúng không ông trời! tôi thù hận em, từ bây giờ để xem em sẽ như thế nào khi đã lừa dối tình cảm của tôi! hãy chờ đó" trong lòng hắn nghĩ.
nó về thẳng vila vì biết hắn sẽ không về nhà sau khi bị đã kích, nó ngồi taxi một chút rồi đi bộ một quảng về nhà. từ lúc nói chuyện với hắn xong, tâm trạng nó cũng không tốt cho mấy, trong kế hoạch của nó thật sự là như vậy nhưng sao nó cảm thấy có cái gì đó nhoi nhói, không thể chịu được. với sức kìm chế của nó, cảm xúc đo nhanh chóng tắc lịm vì nó phải lo cho chuyện sắp tới.
nó gọi bà quảng gia - chuẩn bị gọi cho tôi một chiếc trực thăng, tôi có việc về Mỹ. bà thông báo với trường là tôi chuyển trường rồi!
- vâng thưa cô chủ!
nó cũng không cần qua nhà hắn lấy đồ, vì mấy thứ quang trọng của nó cũng không nhiều và nó đã lấy sẵn hồi sáng vì biết sẽ theo kế hoạch sắp đặt sẵn mà.
chiếc trực thăng cùng nó về Mỹ, nhưng không về đảo nhà của nó, mà đi đến một nơi, một nơi lạ lẫm...