Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

Chương 8: Dã thực, rất nguy hiểm




Warning: Ta đã cảnh báo từ chương trước là chương này em Tố 419 với thằng khác, cảnh báo lần cuối, ai không nghe đừng kêu -_-

Không bật đèn, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ, Nghiêm Tố nheo lại mắt, vẻ mặt yêu nghiệt ngồi trên thân nam nhân, áo mở rộng, quần cũng tuột đến đầu gối, *** thủy từ từ chảy ra thấm ướt quần lót, cọ lên bụng dưới của nam nhân.

Biết Nghiêm Tố là một lẳng lơ, không nghĩ tới lại tao lãng như vậy. Nam nhân cau mày, đỡ hai bên mông y. Dâm huyệt này ngay cả bôi trơn đều không cần, bất quá nhìn qua cũng biết là cực phẩm thượng hạng. Nam nhân này cơ thể không căng đầy giống như Phan Lâm, là loại người mặc quần áo thì có vẻ gầy, thoát y ra liền lộ rõ cơ bắp vạm vỡ, kỳ thật người này vóc người có phần giống Nghiêm Tố, chỉ là cao hơn y một chút thôi.

Nghiêm Tố không quản nam nhân có chuẩn bị xong hay chưa, không có tiền diễn, vành tai tóc mai chạm nhau cái gì cả, trực tiếp từ trong quần rút ra bao cao su, ngậm vào miệng, lộ ra răng nanh trắng tinh, bọc lên hung khí mới bán cương, sau đó nương theo *** thủy “xì” một tiếng, ngồi xuống.

Nam nhân cũng không vội, nằm trên giường cảm thụ từng đợt sóng khoái cảm, Nghiêm Tố khó chịu, mẹ nó, có phải là nam nhân hay không? Có thể chủ động một chút hay không? Nhưng ngặt nỗi ngứa ngáy trong cơ thể đã bị khơi mào cho nên chỉ có thể càng thêm ra sức cao thấp trái phải qua lại giãy dụa eo.

Nam nhân cũng dần bị yêu nghiệt trên thân câu dẫn nổi lên dục hỏa, đỡ mông Nghiêm Tố ngồi dậy, đem y đặt dưới thân. Nghiêm Tố ngã xuống giường, hai chân ôm lấy eo nam nhân, bắt đầu luật động.

“Ân…” Tiếng thở dốc trong căn phòng âm u lại càng rõ ràng, người nam nhân kia như dầu gặp lửa cháy, nam căn trong cơ thể nháy mắt to thêm một vòng, so với vừa nãy thao càng thêm ác độc.

Nghiêm Tố vì nam nhân tìm được điểm nhạy cảm của mình mà hưng phấn không thôi. Y gặp qua nhiều nam nhân như vậy, ngẫu nhiên cũng có người đối với hậu huyệt chảy nước của y bất mãn, cho là không sạch sẽ. Dần dần, Nghiêm Tố liền có phương pháp thăm dò từng loại nam nhân.

Một số thích tự mình chủ động, một số thích ở trên giường nghe ngôn từ phóng đãng, mà cái nam nhân này thích chính là tiếng rên rỉ như có như không của mình.

Y càng thêm ra sức thở gấp, ngâm khẽ, thậm chí ở trên mặt còn hiển lộ ra một tia thẹn thùng. Nam nhân trên người quả nhiên chịu không nổi, gầm nhẹ một tiếng, xoay người Nghiêm Tố úp sấp lên giường, chuyển động hông, hung hăng va chạm cái mông lẳng lơ chảy đầy *** thủy.

Eo Nghiêm Tố bị giữ lấy, hai chân không khép lại được, chỉ có thể dùng bả vai làm điểm tựa thừa nhận công kích của nam nhân, mặt chôn sâu trong chăn đệm hỗn độn.

“Ngươi kêu a, mau…” Nam nhân trên người y lúc này cơ bụng thắt chặt, hai cánh tay bắt lấy y cũng gồng cứng lên, càng đừng nói hai đùi chống đỡ ở trên giường.

“Ân …. A ” Âm điệu vang lên, Nghiêm Tố cũng bị thao đến thiên hôn địa ám, chỉ có thể há miệng ngâm khẽ.

Nam nhân nghe được tiếng rên rỉ, như là chiếm được cổ vũ, bắt đầu luật động không theo quy tắc, chỉ không ngừng đâm vào trong tiểu huyệt, cổ nổi gân xanh, âm thầm phát lực.

Trong phòng quanh quẩn âm thanh bật ra từ cổ họng hai người, Nghiêm Tố bị thao đến hai mắt trắng dã, lớn tiếng kêu: “A… Thao chết ta…, thao chết lãng huyệt của ta… A…” Sau đó bất giác gắt gao co rút hậu huyệt cắn chặt lấy đại côn trong cơ thể.

Hạ thể nam nhân gắt gao đâm sâu vào trong thân thể Nghiêm Tố, vịn lấy hai vai, đem y nhấc lên, trọng tâm hai người đều đặt vào đầu gối quỳ trên giường. Tay nam nhân luồn dưới nách, ôm lấy ngực Nghiêm Tố.

Sau đó nam nhân thật sâu đâm một cái, một ngụm cắn lên vai Nghiêm Tố. Nghiêm Tố bị đau kẹp chặt hậu huyệt, dịch thể “phục xuy…” bắn lên ga giường màu trắng. Nam nhân bị hậu huyệt kẹp chặt, tước vũ khí đầu hàng, xuất ra.

Rất không hiểu quy củ, cũng dám cắn lão tử. Nghiêm Tố bị thao đến không nhúc nhích được, chỉ có thể giang rộng tứ chi nằm lỳ trên giường, từng chút một thở dốc.

Nam nhân kia cũng không nghĩ đến mình lại không có định lực như thế, lộng thương y. Ở bên giường một trận chán nản, “Đến bệnh viện đi.” Nam nhân thấp giọng nói.

“Biến… Đừng để cho lão tử lại gặp ngươi…” Nghiêm Tố liếc cũng không liếc gã, như trước nằm trên giường điều chỉnh lại hơi thở.

Nam nhân biết chuyện tình một đêm thế này làm xong liền thành quá khứ, người này cũng sẽ không vì bị gã làm bị thương mà tìm gã kiếm chuyện, đi vào phòng tắm tẩy sạch dấu vết trên người, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Đáng thương lẳng lơ bị thao đến nâng không nổi eo, bả vai lại bị nam nhân kia cắn đến xuất huyết, dấu răng thật sâu khắc trên bả vai trắng noãn.

Quên đi, lười động, trước hết như vậy… ngủ đã… Nghiêm Tố mơ mơ màng màng ngủ thật say.

Chờ đến khi Nghiêm Tố tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh bắn pháo ở ngoài cửa sổ. Lại là một năm nữa đã qua.

Mọi năm giờ này đã sớm ở nhà Tiêu Hàn bận việc, năm nay, chỉ có một mình cô độc, đành phải đi bar tìm thú vui. Nghĩ đến việc hôm qua, Nghiêm Tố liền một trận ghê tởm. Mẹ nó, thế nhưng làm lão tử bị thương. Quả nhiên là bất lợi đủ đường, từ khi bị nam nhân tên Phan Lâm kia bắn vào trong người, y liền không có một ngày thoải mái.

Y khẽ hoạt động thân mình, vọt đi tắm rửa, chào hỏi người pha chế rượu đang mơ màng ở quầy bar rồi đi.

Về nhà thu thập mấy bộ quần áo cùng lễ vật mua cho lão thái bà, lái xe ra sân bay.



Phan Lâm mãi vẫn nghĩ không ra, vì sao yêu tinh kia lại đuổi mình ra ngoài? Biểu hiện của mình rất tốt nha, lực eo tốt, đại kê càng tốt, sao lại đối đãi với mình như vậy chứ?

Ngày đó hắn cả người nước còn nhỏ giọt, quần cũng chưa mặc xong đã bị người đá ra khỏi cửa. Bên ngoài gió lạnh thổi, thổi đến tiểu huynh đệ cũng lạnh cóng, đành ủ rũ quay về khu nhà đối diện, để người ở một nhà khác nhìn thấy bộ dạng của hắn, vẻ mặt xem thường. Hiện tại ngẫm lại, chắc người đó nghĩ hắn đã làm sai gì đó nên bị lão bà đuổi ra khỏi nhà đi?

“Tiểu Phan, có chuyện gì mà ủ rũ vậy? Nói tỷ tỷ nghe.” Nói chuyện chính là Tiểu Hoan đứng trước quầy lễ tân trong câu lạc bộ. Phan Lâm bộ dạng cao lớn rắn chắc, thái độ làm người thật thà lại phúc hậu, nữ nhân đều thích loại nam nhân mang lại cảm giác an toàn này, đáng tiếc, hắn lại nghèo.

Tiểu Hoan nhìn hắn suốt nửa tháng, đi làm đều không có tinh thần, người cứ thẫn thờ, đã có khách ý kiến về hắn, lúc này mới quan tâm hỏi.

“Hoan tỷ, chị nói xem, làm thế nào để cho một người yêu thích mình?” Phan Lâm tựa trên máy chạy bộ, ủ rũ hỏi.

“Cái này còn phải xem là ai.” Nữ nhân đều là chuyên gia tình yêu, phân tích chuyện của người khác rất rõ ràng mạch lạc, chỉ khi động đến chuyện của mình mới cái gì cũng không biết.

“Nàng nếu thích phú quý, cậu cho nàng tiền; thích lãng mạn thì tạo cho nàng kinh hỉ, nói trắng ra chính là hợp ý, nàng cần gì thì cậu cho cái đó. Nhưng mà tỷ phỏng chừng không thể trông cậy vào tiền lương của cậu rồi.” Tiểu Hoan nói xong, nhìn Phan Lâm nghe mình chỉ đạo lại đắm chìm vào suy tư, hất tóc bỏ đi.

Yêu tinh kia của mình chỉ thích làm tình, điên cuồng làm tình đến không thể kìm chế. Này, mình vẫn là có thể làm y thỏa mãn.

Nghĩ rõ ràng, Phan Lâm lại một lần nữa vực dậy tinh thần, hắn cảm giác thế giới thật tốt đẹp, người còn sống thật là tốt! Tan việc, vội vàng trở lại phòng trọ nhỏ, tắm rửa sạch sẽ, thơm ngào ngạt chủ động đưa tới cửa.

Gõ cửa, không ai đáp, nhấn chuông, không ai trả lời. Hửm, người đâu? Đi đâu mất rồi? Phan Lâm luống cuống, thật vất vả mới tìm thấy lão bà sao có thể nói mất là mất? Kháo, tiếp tục gõ.

“Ồn quá, ai vậy? Có thấy phiền hay không?” Người ở căn hộ bên cạnh trùm khăn tắm, xoa mắt đi ra, đoán chừng là vừa tỉnh ngủ.

“Đại ca, ngài có biết người trẻ tuổi ở nhà này đi đâu rồi không?”

“A, anh hỏi hắn a? Giữa trưa về thu thập hành lý, hẳn là về nhà ăn tết rồi.” Nam nhân ngáp to.

Mẹ nó, hỗn đản! Thế nhưng về ăn tết, TMD! Lão tử lại quên mất chuyện ăn tết.

Phan Lâm mỗi lần đến tết đều phải về thăm em gái ở nhà một chút, ở trong quân ngũ không phải cứ xin phép là được, hiện tại giải ngũ, em gái cũng học đến năm ba đại học, thời gian càng có nhiều, chính là yêu tinh khiếm thao kia đem hắn mê đến quên cả về nhà, thực mẹ nó sai lầm lớn.

Phan Lâm chà xát khuôn mặt đã bị đông lạnh, hung hăng dậm chân, về với ông bà cũng không báo với lão tử một tiếng, hại lão tử bị đông lạnh, chờ ngươi trở về, lão tử không đem người sáp đến bắn nước tiểu thì lão tử cùng họ với ngươi.

Phan Lâm ở trong lòng hung hăng thề, sau lại đếm lại tiền lương, di động, trở về phòng khoác thêm cái áo lông, rụt rụt cổ, bắt xe đến nhà ga.