Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

Chương 17: Cầu ngươi trở về đi, yêu tinh!




Từng ngày từng ngày trôi qua, không có đặc trợ, Tuyệt Dạ vẫn đem công việc kinh doanh của công ty làm gọn gàng ngăn nắp, Tiêu Hàn như trước làm một chủ tịch hữu danh vô thực, nhàn nhã quản lý tiệm bánh mì của mình.

Không có ai rời đi ai liền sống không được, mọi người nên vì chính mình mà sống sót.

Nhưng thật ra Phan Lâm lại sắp chết rồi, qua hai tháng, vẫn là một lòng một dạ đi tìm nam nhân kia.

Mặt trời vừa mọc, hắn lại bắt đầu một ngày tìm người, đói bụng cắn bánh bao, khát uống nước lạnh, toàn bộ sinh hoạt đều đảo lộn, đến thói quen một tuần một lần gọi điện cho em gái cũng quên, làm hại Phan Lang lo lắng, phải ngồi xe lửa lên thăm hắn.

Nhìn thấy anh trai mặt mày xám tro ở nhà ga liền một trận đau lòng. Anh trai của nàng là người thật thà, làm gì cũng tận tâm tận lực, đối với chị dâu nàng chưa từng gặp mặt kia lại càng mọi cách sủng ái, cho nên khi nghe chuyện từ Phan Lâm, Phan Lang quả thực muốn đem chị dâu chưa biết mặt kia chém làm tám khối.

“Ca ” Phan Lang chạy lên ôm lấy anh trai, “Anh làm sao lại thành thế này?” Trong tay Phan Lâm còn nắm chặt tờ rơi tìm người chưa phát hết, cũng không biết đã bao lâu chưa ăn một bữa cơm tử tế, cả người bao phủ một tầng u ám, khuôn mặt vốn tuấn mĩ cũng xuất hiện nếp nhăn.

Hắn một bên an ủi em gái, một bên liếc mắt nhìn đám người qua lại xung quanh, “Không có việc gì, chị dâu em giận dỗi với anh, chỉ cần anh tìm ra y, y hết giận sẽ trở lại.”

“Anh không phải giả vờ giả vịt nữa! Rõ ràng là người kia không đúng, đem anh dùng xong liền ném, lưu lại cho anh một cái nhà, làm như mua người vậy. Nhà mới đáng giá mấy đồng tiền, có trả cho nhau cũng phải trả mấy trăm vạn, mới không uổng công anh đem người ta xem như tổ tông mà cung phụng.” Phan Lang hổn hển quát to, trong nhà ga người đến người đi cũng không kiêng kị.

“Y… nhất định có nỗi khổ không thể nói với anh, không có việc gì đâu.” Cũng không biết là đang an ủi em gái, hay là an ủi chính mình.

“Đi, anh đưa em về nhà.”

Nhìn thấy huynh muội hai người càng lúc càng xa, người đội mũ, đeo kính râm, trốn đằng sau cây cột rốt cục ngồi xụp xuống đất khóc.

“Tố Tố, ngươi tội gì phải như vậy?”

“Trước khi hoàn toàn thoát khỏi nam nhân kia, tôi không thể gặp hắn.”

“Ngươi đây là đang sợ cái gì? Phan Lâm sẽ không để ý quá khứ của ngươi.”

Nghiêm Tố như là tự có tính toán của riêng mình, cũng không nghe Tiêu Hàn khuyên. “Hàn ca, cảm ơn anh và Tuyệt tổng đã giúp tôi, tôi nhất định sẽ…”

“Ngươi câm miệng!” Tiêu Hàn tức giận cắt đứt lời nói của Nghiêm Tố, “Ngươi cùng Phan Lâm hòa thuận mới đúng là báo đáp bọn ta!”

Nghiêm Tố cúi đầu, khiêm tốn nhận giáo dục.

“Về Nghiêm Phụ Lễ ngươi rốt cục dự định làm sao bây giờ? Gã không biết từ đâu hỏi thăm ra chỗ của bọn ta, mỗi ngày ngăn ở cửa tiệm, làm hại ta cũng không làm ăn nổi.”

“Thực xin lỗi.” Nghiêm Tố tự biết mình đã mang phiền toái đến cho người khác, “Tôi chuẩn bị đi gặp gã.”

Tiêu Hàn nghe xong, nheo lại phượng nhãn nhìn y, lại chỉ nhìn ra quyết tâm của Nghiêm Tố.

“Trước khi gã tìm ra Phan Lâm.”

Nghiêm Phụ Lễ lần này về nước là đặc biệt tìm đến Nghiêm Tố. Lúc trước chính mình bị y đâm cho hai dao, cuộc phẫu thuật do mình trực tiếp cầm dao xảy ra sự cố lớn, vì trốn tránh trách nhiệm đành phải chạy ra nước ngoài, ở Italy được một giáo sư thu nhận và giúp đỡ, cũng cho gã cơ hội đi dạy đại học.

Lúc trước cùng giáo sư nói chỉ lưu lại năm năm, chờ có thành tựu nổi bật sẽ về nước, về sau gã ở Viện y học từ vị trí trợ giảng lên tới phó giáo sư, rồi đến giảng dạy nên lại ở lại Italy.

Một lần vô tình, gã đi Mĩ công tác, vừa lúc gặp được tổng tài Tuyệt Thế, mà trợ lý theo phía sau hắn đúng là nhi tử đã đâm gã hai nhát kia. Gã lúc này mới bắt tay vào làm thủ tục từ bỏ đãi ngộ của Viện y học mà về nước.

Nếu không mang ngươi về, sao có thể trả lại cho ta hai nhát dao kia đây? Nghiêm Phụ Lễ chơi đùa chén rượu trong tay, nhìn ảnh chụp trước mắt phóng đại qua lớp thủy tinh, âm trầm nhếch miệng nói xong. “Lần này, ta nhất định đem ngươi khóa lại, chơi tới chết.”



“Ca, đây là của anh… nhà?” Phan Lang ở trong lòng trái phải đánh giá.

“Ân, nhà của anh cùng với y.” Phan Lâm vẻ mặt hạnh phúc.

“Y cũng không muốn anh, anh còn vui như thế.” Phan Lang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng khinh bỉ hắn.

“Đúng a, cho tới nay đều là anh quấn quýt lấy y ” Trên khuôn mặt Phan Lâm hiện lên ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra, “Y ấy à? Công tác mọi thứ tinh thông, âu phục mỗi ngày không có một nếp nhăn, chính là việc nhà thì một chút cũng không làm, a ” Như là nghĩ tới điều gì, Phan Lâm một bên giúp tiểu muội rửa hoa quả, một bên nói.

“Lần đầu tiên gặp nhau y liền bị anh thượng, y sợ tới mức nửa tháng sau không dám lên giường với ai, sau anh lại mặt dày theo đuổi y, dọn đến nhà y ở. Đừng nhìn y vẻ mặt như tảng băng, kỳ thật bên trong không khác gì một tiểu hài tử.”

“Bảo y giúp anh rửa súp lơ, y đem toàn bộ bông súp lơ bên trên ném bỏ, chỉ để lại cuống, còn nghẹn đỏ mặt nói y tưởng mặt trên xù xì không thể ăn.” Phan Lâm gặm quả táo, tựa vào trên ghế salon nhìn trời.

“Bảo y giúp anh gọt khoai tây, y đi cắt thẳng vào tay, sau đó oa oa khóc nói anh sao lại để cho y làm việc nguy hiểm như vậy.”

“Y còn đặc biệt sợ ma,” Phan Lâm nói tới đây thì khoanh chân lên sô pha, “Có một lần cùng y xem phim kinh dị, cảnh Trinh Tử (1) chui ra từ trong TV, y sợ tới mức rúc cả người vào trong lòng anh, sau đó còn đem cái chụp chụp lên trên TV, nói là có cái đó ma sẽ không chui ra được.”

Trong nhất thời, ai cũng không nói chuyện, trong phòng chỉ vang lên tiếng kim đồng hồ “tích tắc”.

“Ca, anh… rất thương y?” Phan Lang rốt cuộc đánh vỡ yên lặng.

“Đúng vậy, anh rất rất thương y, chỉ một mình y.” Phan Lang kinh ngạc nhìn anh trai mình, trên mặt anh lóe lên một thứ gọi là ánh sáng của tình yêu khiến khuôn mặt nhìn qua có vẻ dữ dằn dịu dàng đi rất nhiều, giống như hạnh phúc chính là được cùng người kia ở một chỗ.

Tâm Phan Lâm nghĩ đến yêu tinh của hắn, nghĩ đến y lạnh lùng, y vụng về, y ở trên giường nhiệt tình, ở trong lòng nhẹ nhàng nói: Yêu tinh, về nhà đi!

“Ca, anh có nhờ Hoắc đại ca giúp anh đi tìm người không?” Phan Lang bất thình lình hỏi một câu không đầu không cuối.

“Tìm chứ, anh đã tìm hết những ai có thể tìm rồi, anh không phải kể với em rồi sao?” Phan Lâm cau mày có chút khó hiểu.

“Ai Nếu thật như anh nói, sao anh không nghĩ tới, chị dâu mất tích, vì sao chẳng có ai gấp gáp đi tìm, chỉ có một mình anh y như con ruồi chạy loạn khắp nơi?”

“Em muốn nói gì?” Phan Lâm nghe ra trong lời muội muội có hàm ý khác, thần sắc bất động hỏi.

“Như vậy mà anh cũng không nghĩ ra, nói cho anh hay,” Phan Lang cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn ca ca, “Chị dâu mất tích, anh thân là chồng, nóng lòng sốt ruột cũng là chuyện bình thường.”

Phan Lâm gật gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.

“Chính là anh có phát hiện hay không, làm bạn tốt của chị dâu, bọn họ có giống anh ăn không ngon, ngủ không yên, chạy khắp nơi tìm người hay không? Dù sao bọn họ so với anh còn quen chị dâu lâu hơn.”

“Em là muốn nói, bọn họ… biết chị dâu em ở đâu… nhưng không cho anh biết?” Phan Lâm nheo mắt lại, càng không ngừng tự hỏi.

“Việc này em cũng không rõ lắm, chính là em có loại cảm giác này. Anh còn nhớ hồi về quê ăn Tết em có nói với anh em có một người bạn là gay không?” Phan Lang có chút khó mở miệng.

“Thì sao?”

“Người đó tên Dương Húc. Sau đó em thấy Hoắc ca đưa cậu ấy về trường em mới biết Hoắc ca có quan hệ với cậu ấy.” Phan Lang cuối cùng đem chuyện giấu trong lòng nói ra, cả người thoải mái tựa lên lưng ghế salon mềm mại.

“Sau đó thì sao?” Trong đầu Phan Lâm dường như lóe lên một tia linh quang nhưng vẫn muốn hỏi rõ hơn, người thông minh không thích vòng vo.

“A, Dương Húc cũng không biết em là em gái của anh, cho nên sau khi lấy thân phận bạn học nói chuyện khách sáo vào câu, phát hiện tính tình cậu ấy không nóng nảy, em bảo “Người ta mất tích các ngươi cũng không đi tìm, xem ra cũng không tính là bạn bè gì”, Dương Húc liếc mắt nhìn em một cái, nói với em người căn bản không mất tích.” Phan Lang uống một hơi cạn sạch cốc nước, chờ ca ca khen ngợi.

“Sau đó thì sao? Em không hỏi người đó ở đâu sao?” Phan Lâm mở to mắt, nuốt nước miếng, vẻ mặt nóng vội.

“Không có, cậu ấy chưa nói thì tan học.” Phan Lang cũng là thất vọng thở dài.

“Kháo! Mẹ nó, thời khắc mấu chốt thì đứt dây đàn.” Nghe thế, Phan Lâm bạo phát văng tục, cầm ví với di động, vội vàng phóng ra cửa đi tìm con muỗi Hoắc Văn Khiêm.

(1) Trinh Tử: Sadako, nhân vật trong loạt phim kinh dị nổi tiếng của Nhật Bản The ring. Cái con ma nữ tóc dài lồm cồm chui ra khỏi cái TV ấy.