Di Thu

Chương 89




CHƯƠNG 89

.

.

Trên suốt quãng đường, sức khỏe ThuNhi lúc lên lúc xuống, thường xuyên vài ngày không thể ăn uống, bụng trướng phình, Thu Nhi vẫn không rên một tiếng, Thái y chỉ có thể vì hắn nhu ấn bụng. Thời điểm tới biên cảnh, tướng quân liền rút bảo kiếm vẫn luôn mang bên mình phóng tới bờ sông, không quên lưu lại một phong thư tuyệt bút. Tín thư viết, bản thân chính tay đã đâm chết Tống Bảo, nhưng tự biết nghiệp chướng nặng nề, liền cùng bản đồ phòng ngự táng thân nơi sông nước mênh mông này, vạn mong bệ hạ bao dung, mặt khác, để đảm bảo an toàn kính mong bệ hạ thay đổi bản đồ phòng bị biên cương.

Sau khi ném bút tín và bảo tín, tướng quân cùng Phó Lâm và Vương Nguyên rời đi. Bọn họ từ kinh thành lên đường đi về phía nam tới đinh dịch, Hân Nam phủ ở phía tây bắc đinh dịch. Đoàn người chậm rãi khởi hành, vì sợ xe quá đông sẽ gây sự chú ý nên sau đó liền tách thành hai hướng chạy trốn.

Tướng quân để Vương Nguyên cùng Phó Lâm theo phía bắc hướng tới Tùy Dương, nơi này nằm phía bắc Hân Nam phủ, là một thành thị còn phồn hoa hơn Hân Nam phủ. Tướng quân đưa cho bọn họ một khoản tiền, coi như để làm ăn buôn bán. Vương Nguyên nếu giỏi về gieo trồng dược liệu liền mua một mảnh đất trồng dược liệu. Phó Xa giỏi về thêu thùa, tướng quân liền bảo Phó Lâm mở cho nàng một cửa hàng thêu. Tướng quân còn dặn bọn họ, tuy rằng đồng hành cùng một con đường, nhưng tới thời điểm tất yếu cũng cần phải tách ra.

Nói về bọn họ xong, tướng quân lại nói đến quyết định của chính mình. ThuNhi không thể rời Thái y, Thái y liền cùng bọn họ chung đường. Mấy người bọn họ tiếp tục theo hướng Tây lên phía bắc Hân Nam phủ. Nhưng Hân Nam phủ vẫn không phải nơi hắn dừng chân mãi mãi, cuối cùng có lẽ cũng sẽ đến Tùy Dương, chẳng qua phải đợi sau một năm rưỡi nữa, trong lúc ấy Phó Lâm và Vương Nguyên sẽ ở Tùy Dương xem xét liệu nơi này có thể trở thành chốn an cư lạc nghiệp được không.

Thừa dịp trời nhá nhem tối, đoàn xe ngựa lặng lẽ rời đi. Phó Lâm cùng mấy người chuẩn bị ly khai vốn định cùng ThuNhi nói lời tạm biệt, thế nhưng ThuNhi vẫn còn sốt cao lại thêm hôn mê. Dọc đường đi đồ ăn thức uống không thể chu toàn, thân mình ThuNhi chỉ có thể phó mặc như vậy, không có cách nào điều dưỡng. Suốt dọc chặng đường tướng quân đều ôm ThuNhi, hắn cảm nhận rõ ThuNhi vốn đã gầy không được mấy thịt nay chỉ còn như khung xương. Trong lòng hắn mỗi ngày đều run sợ, nhưng Thái y ý bảo hắn cứ chạy toàn tốc lực, không đến địa điểm an toàn thân mình ThuNhi sẽ không có cơ hội chuyển biến tốt.

Đường đi bôn ba vất vả, cuối cùng bọn họ cũng an toàn dừng chân tại Hân Nam phủ. Việc đầu tiên tướng quân làm là để Tống Bảo mau chóng tìm một nơi có thể dừng chân. Tống Bảo lo lắng khách *** không an toàn, liền trực tiếp mua một tiểu viện làm nơi trú ngụ tạm thời. Tướng quân ôm ThuNhi như đang hấp hối vào nhà, Thái y bất chấp đường đi mệt nhọc, vừa xuống xe ngựa liền tìm củi đun thuốc cho ThuNhi.

Thái y đem dược mới đun đến trước mặt ThuNhi, tướng quân vực hắn dậy, ThuNhi mí mắt run lên, chậm rãi mở miệng. Thái y từng thìa từng thìa bón, ThuNhi cũng từng thìa từng thìa an, nhìn ThuNhi ương ngạnh một ngụm lại một ngụm đem dược nuốt xuống, trong lòng tướng quân tựa như thủy triều đại hải cuồn cuộn dâng trào. Hắn nhẫn lệ nóng nơi hốc mắt, chỉ chăm chú ôm chặt ThuNhi. Chén dược nhanh chóng chạm đáy, sau khi Thái y đi ra ngoài tướng quân mới ôm ThuNhi lên nghẹn ngào.

“Ngươi cứ như vậy làm cho người ta buông tay không được. Ta đào hết tâm tư tìm đủ mọi lý do hoàn hảo chỉ để mình rời xa ngươi, buông ngươi, xem nhẹ ngươi, thế nhưng hết thảy đều không được! Ngươi luôn ương ngạnh như thế, cố chấp suy nghĩ phải sống sót, làm cho người ta không thể giả như chẳng thấy gì. Cái gì mà chán ghét chốn quan trường, ta vốn dĩ vẫn có thể tiếp tục chán ghét, nhưng vì ta không bỏ xuống được ngươi, ta hy vọng ngươi có thể có những ngày tháng hạnh phúc, không muốn nghĩ tới việc sau khi ngươi vào cung lại bị người ta chà đạp.”.

ThuNhi đầu vẫn ong ong, chỉ nghe thấy tướng quân cứ lặp đi lặp lại lời nói bỏ xuống không được. Nước mắt tướng quân rơi trên mặt hắn, ThuNhi biết lệ này là vì hắn mà rơi. ThuNhi cố gắng mở to mắt nhìn tướng quân, tướng quân yêu thương vuốt nhẹ mái tóc hắn, nói: “Ngươi có biết không, lúc ngươi hạ sinh song bào thai, Thái y nói sẽ không cứu ngươi, để ngươi cứ như vậy ra đi, từ nay về sau sẽ không còn đau đớn. Lúc ấy ta đã nói, sẽ cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc. Hiện tại nghĩ lại, đó là lần duy nhất ta cái gì cũng chưa suy tính liền bật thốt thành lời. Kì thật lời nói vô tâm mới là hữu tâm nhất!”.

.