Di Thu

Chương 82




CHƯƠNG 82

.

.

Đổng Quang đế ôm chân Thu Nhi khiến hắn ngồi lên đùi mình, thân mình Thu Nhi vừa mạnh mẽ chuyển động, áp lực hồi lâu khiến nước mắt nhịn không được khống chế liền trào ra. Đổng Quang đế thay Thu Nhi lau đi những giọt nước mắt, ý tứ sâu xa nói: “Đừng khóc, trẫm không phải đã tới tìm ngươi rồi sao?” Thu Nhi rúc vào trong lòng Đổng Quang đế cứng nhắc cười, chủ động nghênh đón đôi môi đang áp tới.

Đầu lưỡi đảo điên mà gắn kết, Thu Nhi nhất chiêu nhất tức nhất cử nhất động vẫn luôn quy tắc khuôn phép như vậy. Đổng Quang đế đã từng chán ghét mà vứt bỏ loại hoan ái đã trở thành thói quen này, nhưng cho đến nay quay đầu nhìn lại, không ai có thể hiểu được thân thể hắn hơn Thu Nhi, cũng không có ai so với Thu Nhi gây cho hắn nhiều hưởng thụ nhục dục như thế.

Sau một trận mây mưa, Đổng Quang đế thần thanh khí sảng, tinh thần thoải mái, còn Thu Nhi thở hồng hộc, thần sắc uể oải. Đổng Quang đế ôm lấy Thu Nhi, cười to nói: “Sao mới một lần đã mệt thành như vậy? Ha ha, này cũng không giống ngươi đâu Thu Nhi! Xem ra ở bên ngoài ngươi đã chịu nhiều thiệt thòi, chờ ngươi trở về, trẫm sẽ bồi bổ thân thể ngươi thật tốt!”.

Thu Nhi gật đầu hành lễ, hổn hển nói: “Tạ bệ hạ ân điển!”.

Đổng Quang đế vừa lòng đem Thu Nhi ngồi lên trên ghế, còn mình đứng dậy mặc quần vào, nói: “Hôm nay ngươi liền cùng trẫm trở về đi!”.

Thu Nhi như gặp phải ngập đầu tai ương, thân thể run rẩy quỳ trên mặt đất, cầu xin nói: “Bệ hạ, cầu ngài cho Thu Nhi ba ngày, chờ nô tài đem việc trong *** đều sắp xếp ổn thỏa liền tiến cung hầu hạ ngài!”.

Đổng Quang đế trong lòng hiểu rõ, ý tưởng của Thu Nhi hắn đương nhiên biết, thật vất vả mới rời đi Hoàng cung, sao Thu Nhi có thể nguyện ý cùng hắn quay lại. Cho dù là chó, cũng biết ai đối nó tốt ai thì không, càng không cần phải nói Thu Nhi rõ ràng là người thông minh như vậy! Cũng bởi sự thông minh này, Đổng Quang đế mới nắm chặt hắn không buông. Thông minh như Thu Nhi tự nhiên biết giá trị của mình nặng nhẹ mấy phần, nhất định sẽ không chơi cái trò cá chết lưới rách với hắn.

Đổng Quang đế trực tiếp uy hiếp Thu Nhi ra mặt, nói: “Theo tình thế mà làm mới là lựa chọn thông minh, ắt hẳn ngươi hiểu phải không?” Thu Nhi nhanh chóng dập đầu, lần nữa tỏ vẻ có thể phụng dưỡng bên Hoàng Thượng là niềm vinh hiển không gì sánh được, bệ hạ nhớ rõ chính mình đã làm cho hắn vừa mừng lại vừa lo. Biểu hiện của Thu Nhi là không còn gì nghi ngờ, Đổng Quang đế hiếm khi nào lại đại nhân đại lượng đáp ứng thỉnh cầu của Thu Nhi. Đổng Quang đế đã đi, nhưng để lại hai gã thị vệ canh giữ trước cửa phòng Thu Nhi, không cho Thu Nhi ra khỏi phòng để tránh hắn chạy trốn.

Thái y vừa tiễn bước Hoàng Thượng xong liền chạy trở về xem Thu Nhi, thủ vệ cũng  không ngăn lão, Hoàng Thượng phân phó không được cho Thu Nhi đi ra, còn người nào được đi vào lại không đặc biệt hạn chế. Cứ như vậy Vương Nguyên cùng Thái y liền vào phòng Thu Nhi. Thái y vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Thu Nhi quần áo không chỉnh tề quỳ rạp trên mặt đất, sau khi nâng hắn dậy lão mới phát hiện vẻ mặt Thu Nhi đã trở nên dại ra.

Thái y cùng Vương Nguyên hợp lực đỡ Thu Nhi lên giường đắp chăn, sau đó đến lấy hòm thuốc giúp Thu Nhi rửa sạch hậu huyệt. Thái y đã thật lâu chưa làm chuyện này. Tướng quân coi như trân trọng Thu Nhi, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm hắn bị thương, còn Đổng Quang đế từ trước đến nay chỉ làm theo ý mình, nội một ngày đã tra tấn Thu Nhi thành ra bộ dáng kia, Thái y không thể cứ thế đứng nhìn Thu Nhi tái nhập hổ khẩu.

Đau lòng hơn nữa là vết thương trên người Thu Nhi lại khiến hắn phát sốt. Thái y cấp bách đi lấy tiên dược, để lại Vương Nguyên ở lại chăm sóc Thu Nhi. Thời điểm lấy tiên dược Thái y đã suy nghĩ rất nhiều, sắc thuốc xong xuôi Thái y liền giao dược cho Vương Nguyên, nói dối có người quen thỉnh lão chẩn bệnh nên không tiện cự tuyệt, mang theo hòm thuốc trên lưng liền xuất môn.

Thái y vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng tới Tướng quân phủ, tình huống hiện tại ngoài tướng quân ra ai cũng không giúp được bọn họ. Thái y mới vào cửa liền phát hiện tướng quân phủ không giống như mọi ngày, chung quanh đều giăng đèn kết hoa rất đẹp. Thái y hỏi gã tiểu tư: “Gần đây tướng quân có chuyện gì vui sao?”.

Tên tiểu tư có chút đắc ý nói: “Tướng quân chúng ta muốn cưới nhị phụ nhân, là đại tiểu thư nhà Lưu Thượng thư. Bởi vì công chúa hướng Phật, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép tướng quân nhà ta tái thú phu nhân mà không phải là nạp thiếp! Chín ngày sau, tướng quân ta sẽ dùng đại kiệu tám người khiêng cưới hỏi tiểu thư nhà Thượng thư một cách đàng hoàng!”.

Nghe xong lời nói của gã tiểu tư, tâm Thái y liền lạnh đi phân nửa, vẻ mặt hướng về phía tướng quân có một loại lạnh lẽo thấu xương. Sau khi tướng quân sai tên tiểu tư kia đi, Thái y không nói hai lời liền quỳ xụp xuống, lão nước mắt lưng tròng nói lời khẩn cầu: “Tướng quân, lão phu cầu ngài cứu cứu Thu Nhi! Ngài có thể ghét bỏ lão phu đời này không chỉ vài năm, thế nhưng lão phu đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!”.

.

.