Di Thu

Chương 78




CHƯƠNG 78

.

.

Vương Nguyên ở kĩ quán mười mấy năm, tự nhận cũng gặp qua không ít quan to hiển quý, lần này đến kinh thành cũng thật là làm trò cười cho người trong nghề. Vương Nguyên trong lòng không khỏi chậc lưỡi tán thưởng, kinh thành quả nhiên chính là kinh thành, không hề giống với những địa phương khác, nói không chừng một ngày nào đó còn có thể thấy Hoàng Thượng!.

Thu Nhi tiếp xúc với Vương Nguyên nhiều hơn, phát hiện giữa hai người có rất nhiều điểm tương đồng, tỷ như đều là những sinh mệnh cố chấp. Vương Nguyên cũng nói với Thu Nhi, nhà hắn trồng hoa, mọi người đều rất hâm mộ cha mẹ hắn, nói bọn họ mỗi ngày đều được ở bên các loài hoa thế nên sinh nữ nhi thì như hoa như ngọc, sinh nam hài cũng xinh đẹp thanh tú. Trong họa có phúc, trong phúc có họa, chính khuôn mặt tuấn tú này đã khiến hắn bị kẻ xấu hãm hại, năm ấy hắn mới tám tuổi đã bị bán vào một kĩ quán đầy xa lạ.

Vương nguyên còn cười, nói hắn cùng với vài nam hài nhỏ tuổi khác đều bị bán vào kĩ quán. Bọn họ đều vừa khóc vừa nháo lại chạy trốn, chỉ có một mình hắn không khóc cũng không nháo, cho nên không phải chịu đói cũng không bị đánh. Hắn khi đó đã nghĩ kỹ, chỉ cần có thể sống, sau này tất sẽ còn cơ hội rời khỏi nơi này. Sau đó hắn thật sự rời khỏi, chỉ là thiếu chút nữa liền chết mà thôi. Thu Nhi nghe Vương Nguyên kể về cuộc đời mình xong, thiếu chút nữa liền chạy qua kêu to huynh đệ chúng ta giống nhau!.

Lúc sau Thu Nhi lại hỏi Vương Nguyên, nếu tám tuổi mới bị bán, hiện tại vì sao lại không trở về nhà. Vương Nguyên lắc đầu cười khổ, nói:“Nhà của ta là nông dân chất phác, nếu người thân xung quanh biết ta nhiều năm làm tiểu quan, cha mẹ ta có thể ngẩng đầu làm người sao! Cho nên cứ để cho họ nghĩ là ta đã chết đi.”.

Vương Nguyên cũng là người thông minh, công việc của dược cục nhanh chóng đi vào quy củ, sau đó hắn cùng Thu Nhi sắp xếp lại khố phòng (nhà kho). Khi nghe Thu Nhi nói về giá cả của các loại dược liệu, hắn liền lắc đầu nói: “Thật là đắt tiền, thế nhà chúng ta có loại dược tự kỉ không*?”. Thu Nhi nghe thấy lạ tai, tra lại trong dược thư, dựa theo sách ghi thì loại thuốc này sinh trưởng ở rất xa phía nam, khí hậu nơi đó khác nơi đây rất nhiều, mỗi lần vận chuyển đường xá xa xôi vô cùng gian khổ, bởi vậy mới quý giá.

Bản gốc câu này như sau: “真够贵的, 要是我们自己种呢?”. QT: “”Chân cú quý đích, yếu thị ngã môn tự kỷ chủng ni?”. Ta chỉ có thể chuyển được sang dư lày T^T. Nếu nàng nào biết tiếng Trung hoặc đã có kinh nghiệm edit thì chỉ chúng ta với nhé. Plzzzz….

Vương Nguyên cẩn thận nhìn sách, vỗ ngực nói hắn có thể trồng được loại dược này, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn đủ dùng trong ***. Phó Lâm nghe xong cũng hiểu được loại dược này vô cùng kì diệu, liền nhờ người tìm hạt giống mang đến để Vương Nguyên trồng thử một lần xem sao. Để có thể đạt được thành quả, Vương Nguyên còn chuẩn bị rất nhiều dụng cụ kì quái, cả nhà mọi người đều cảm thấy mới mẻ. Vốn chỉ là một chuyện không mấy người để ý, thế nhưng vương nguyên thật sự thành công . Thu Nhi vui mừng quá đỗi, cứ mỗi lần nhìn số bạc trắng bóng tiết kiệm được lại từng đợt mê muội, cả ngày dán lấy Vương Nguyên bảo hắn hướng dẫn cho mình về loại dược này.

Tướng quân mỗi lần đến đều có thể nhìn thấy Thu Nhi cùng Vương Nguyên ở bên cạnh nhau, trong lòng không tự giác bắt đầu nổi sóng. Từ sau sự kiện kia, Thu Nhi không cùng hắn lên giường, mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu, Thu Nhi đều lấy cớ sợ lây bệnh cho tướng quân để từ chối. Lúc đầu Tướng quân thật sự kiêng kị loại bệnh kia, sau đó càng ngày càng khao khát cơ thể Thu Nhi nên cũng không quản được nhiều như vậy ..

Ngày ấy, tướng quân ăn cơm xong lại ở trong phòng Thu Nhi không chịu đi, Thu Nhi chơi cùng bọn nhỏ, hắn ngồi một bên xem, thể lực Thu Nhi có hạn, rất nhanh rơi vào trạng thái mệt mỏi, tướng quân liền thay thế Thu Nhi tiếp tục chơi cùng bọn nhỏ. Đêm đến, tướng quân bế ba đứa nhỏ đang ngủ say lên giường, sau đó lại quay sang ôm Thu Nhi cũng đang say giấc. Tướng quân ôm Thu Nhi ngồi lên giường, nhẹ nhàng lay tỉnh hắn, nói: “Di thu, chúng ta thật lâu không cái kia , ngươi sờ, nó đều muốn ngươi!”.

Tướng quân nắm tay Thu Nhi kéo xuống dưới khố của mình, Thu Nhi tay nắm phải vật đã muốn biến cứng rắn chỉ chờ tới lúc ra sức vận động. Thu Nhi ngáp một cái, nói: “Tướng quân, Thu Nhi không muốn đem bệnh lây qua đường sinh dục truyền cho ngài, mời ngài trở về đi!”.

Tướng quân cười cười ôm Thu Nhi càng thêm chặt, kề sát lấy người Thu Nhi rồi nói:“Di Thu, chúng ta không nói chuyện này, nhân sinh khổ đoản sao không tận hưởng lạc thú trước mắt, chuyện không thoải mái nhanh quên hết đi, hưởng thụ hạnh phúc trước mắt mới là đúng!”.

Thu Nhi chống cánh tay đứng thẳng dậy, ngẩng đầu hướng tướng quân nói: “Vậy thỉnh ngài cởi quần ra đi!”.

Tướng quân vui mừng quá đỗi, buông Thu Nhi ra rồi bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, đang lúc muốn kéo Thu Nhi nằm xuống, Thu Nhi liền nói với hắn: “Tướng quân, thỉnh ngài ngồi lên giường!”.

.

.

End 78

.

.