CHƯƠNG 76
.
.
Tướng quân đi ra từ khố phòng đến dược cục tìm Thái y, nhờ Thái y trị cho hắn rút gân khóe miệng(khóe miệng bị chuột rút = =!). Thái y ý định trả thù, vốn chỉ cần nắn lại là có thể giải quyết vấn đề, nhưng lão lại ở trên mặt tướng quân châm vài châm, dùng khuôn mặt tươi cười vô cùng thỏa mãn mà thưởng thức mặt tướng quân vặn vẹo vì đau đớn.
Tướng quân vừa mới gặp Thu Nhi liền đến đây , Thái y muốn dặn Thu Nhi nên giữ mình, tướng quân không phải là người bọn họ có thể khống chế nắm giữ. Những lời này nới đến miệng Thái y lại nuốt trở vào, trong lòng thở dài, nói đi cũng phải nói lại, chuyện tình cảm đâu thể nói quản là có thể quản được, Thu Nhi như thế, tướng quân cũng vậy.
Khoảng thời gian này, con đường làm quan của tướng quân thật sự rất thuận lợi. Ở trong quan trường, hắn là kẻ dưới một người trên vạn người, là đối tượng mà các cấp quan lại đều nịnh bợ. Hắn sống trong một cuộc sống muốn gì được nấy vô cùng sung sướng. Có một tối nọ trong một bữa quý tiệc của một vị quan to, hắn chú ý đến tiểu thư nhà Hộ bộ Thượng Thư, gặp gỡ vài lần liền cảm thấy hợp ý, qua nửa năm liền đem vị giai nhân này cưới về phủ..
Đương nhiên việc khiến hắn hạnh phúc nhất cả về thể xác lẫn tinh thần vẫn là Thu Nhi và đứa nhỏ. Hắn vẫn luôn đến nhà Thái y, trước là cùng bọn nhỏ chơi trò chơi, sau lại cùng Thu Nhi ôm ôm ấp ấp. Tự Thu Nhi cũng đồng ý quan hệ lần này giữa bọn họ thế nên chuyện phòng the càng thêm hoàn mỹ hài hòa . Nhưng cái chính là thân thể Thu Nhi không tốt, bọn họ không thể quá mức kịch liệt, tướng quân luôn luôn hưởng chưa tận. Có một lần hắn làm quá khiến Thu Nhi trực tiếp hôn mê bất tỉnh, tuy rằng ngày hôm sau không có chuyện gì, chỉ là trên người vô lực ở trên giường nằm một ngày, thế nhưng tướng quân vẫn bị Thái y mắng té tát*.
Bản gốc: 狗血淋头 (cẩu huyết lâm đầu)_đại loại là một cụm chỉ ý mắng chửi. Ta tra Baidu nhưng cũng không hiểu lắm. Chư vị nào hiểu cmt lại cho ta nhé.
Bất quá hắn bị mắng cũng cảm thấy vui vẻ, tướng quân càng ngày càng thích Thái y gia. Tiểu Xa sinh con gái, đây đúng là hy vọng của Yến phu nhân, trong nhà thêm một cái miệng nhỏ lại náo nhiệt lên không ít. Phó Lâm làm cha nên càng ra sức làm việc, vài ngày trước đã theo nhóm thương nhân xuất môn vào kinh thành mua dược liệu. Tướng quân nhân tiện giúp mọi người làm mấy việc nặng nên được cả nhà cảm tạ, Yến phu nhân cùng Tiểu Xa còn thường xuyên vì hắn làm thức ăn, có khi ăn cơm nếu cao hứng Yến Thái y còn cùng hắn uống hai chung rượu.
Cuộc sống trôi qua tựa như một một dòng sông, có lúc gió yên biển lặng lại cũng có thời điểm sóng cuộn ngập trời. Một ngày, có một nam nhân toàn thân thương nặng xuất hiện. Ngày ấy, tướng quân tới dược cục liền thấy đóng cửa, hắn nghĩ Thu Nhi lại bị bệnh nên vội vàng đi từ cửa sau vào sân. Tướng quân trước tiên đến phòng Thu Nhi nhưng bên trong không có người, thời điểm đi ra mới phát hiện Thu Nhi đang đeo mặt nạ bảo hộ ngồi xổm ở một góc sáng của sân nấu nước, bên cạnh còn có một đống quần áo.
“Ngươi đang làm gì vậy, ban ngày ban mặt lại không ra cửa hàng!”.
“Cha nuôi bảo ta đem quần áo này đi nấu, rồi đi mất”.
Quần áo trên mặt đất tuy là đồ có giá trị nhưng đã rách nát, vừa nhìn thấy là biết thứ này không phải của nhà bọn họ. Tướng quân chỉ đống quần áo rách hỏi:“Thứ này là của ai ? Nếu đã vứt bỏ vì sao còn nấu?”.
“Cha nuôi sợ lây bệnh, cho nên trước tiên quan trọng là phải tiêu độc!”.
Chuyện này rất kỳ lạ, tướng quân kéo Thu Nhi lại, bắt hắn kể lại chi tiết tình hình. Thu Nhi đem quần áo nhặt được của người đó vào trong nồi, bắt đầu thuật lại chuyện phát sinh sáng nay cho tướng quân. Buổi sáng hôm nay lúc Thái y mở của hàng, ván cửa còn chưa mở hết liền có người ngã vào, giãy dụa ôm lấy chân Thái y cầu xin Thái y cứu hắn.
“Cứu hắn? Các ngươi chưa biết đó là ai liền cứu hắn! Trăm ngàn không cần lòng dạ đàn bà, cuối cùng lại dẫn sói vào nhà!” Tướng quân cảm thấy người mới tới rất khả nghi, vừa lúc hôm nay trong nhà không có ai nên bước vào trong xem thử. Đập vào mắt hắn là căn phòng đầy mùi thôi thối, tướng quân bịt mũi bước tới thăm dò, chỉ thấy người nằm trên giường trên người đều là những vết thương lở lét, vừa thấy đã biết chính là nhiễm bệnh đường sinh dục..
Tướng quân giống hệt như tránh né ôn thần, lôi kéo tay Thu Nhi nói:“Ngươi đuổi hắn đi cho ta, người kia là bệnh đường sinh dục, phỏng chừng là tiểu quan bị kĩ quán đuổi ra, người bẩn như thế các ngươi cũng lưu!”.
Tướng quân nói những lời này không khỏi làm cho Thu Nhi hờn giận, quay lại nói với tướng quân:“Chính là bởi vì rất nhiều người đều không quan tâm hắn, bệnh hắn mới chuyển biến đến cái dạng này!”.
“Người khác mặc kệ ra sao chúng ta cũng đừng quản, cái loại bệnh này tự làm tự chịu!”.
Nói đến đây Thu Nhi có chút nổi giận, hắn chất vấn tướng quân:“Nếu không có khách làng chơi gọi, hắn có thể nhiễm loại bệnh này sao?”.
Tướng quân bắt đầu khó chịu, hắn đây là vì muốn tốt cho Thu Nhi bọn họ, sao lại xem lòng tốt của hắn trở thành lòng lang dạ sói! Tướng quân cũng lớn tiếng hướng Thu Nhi quát:“Ta quan tâm hắn không tốt hay khách làng chơi không tốt sao, ta chỉ lo lắng cho thân thể của ngươi!”.
Thu Nhi khinh thường tránh ánh mắt tướng quân, cắt ngang nói:“Không nhọc tướng quân lo lắng, ngài chỉ cần đừng chạm vào ta là tốt lắm rồi!”.
.
.