Di Thu

Chương 66




CHƯƠNG 66

.

.

Tướng quân nghe không hiểu Thu Nhi muốn ám chỉ điều gì, đầu óc mờ mịt. Thu Nhi bất đắc dĩ đành phải xé mở vết thương lòng, giải thích rõ: “Tướng quân, ta biết mình chỉ là một tên nam sủng hạ lưu, dùng xong là có thể tùy ý vứt bỏ. Hoàng thượng như thế, ngài cũng như vậy. Các ngài đều là quý nhân ăn trên ngồi trước, Thu Nhi nào dám lỗ mãng!”.

“Ta…Ta…Ta nào có vứt bỏ ngươi! Ta không phải vẫn tới thăm các ngươi sao? Ngươi không cần phải nói dối không chớp mắt như vậy!” Tướng quân càng nói thanh âm càng nhỏ.

Thu Nhi có chút kích động, thanh âm càng lúc càng lớn: “Lời nói khi đó của tướng quân Thu Nhi sẽ không quên, không có cách nào quên. Ngài nói ta mang thù cũng được, bụng dạ hẹp hòi cũng chẳng sao. Ta thừa nhận, ta tự ti, ta chưa từng có lòng tin có thể yêu cầu ngài vĩnh viễn đối xử thật tốt với bọn nhỏ, cho nên ta chỉ có thể tin tưởng chính mình!”.

“Được, ngươi không tin, ngay bây giờ ta đây liền đưa ngươi hai vạn lượng bạc, có đủ cho ngươi cùng đứa nhỏ tiêu xài không? Ngươi không tin ta, vậy tin tưởng tiền là được rồi!” Mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, tiền bạc liền trở thành cọng rơm cứu mạng của tướng quân.

Chỉ tiếc lần này ngay cả bạc cũng chẳng có tác dụng. Thu Nhi chỉ cười cười nhìn hắn: “Ta muốn đường đường chính chính nuôi bọn nhỏ khôn lớn, bạc ta không cần!”.

Vẻ mặt thất bại, tướng quân mang đầy bụng bực tức trở về phủ. Hắn nổi điên đem mọi thứ trên bàn đều quăng xuống dưới đất. Dùng tiền của hắn thì có cái gì không đường đường chính chính? Di Thu kia cũng quá lấn lướt rồi, được voi đòi tiên, hắn có còn nhớ bản thân mình là ai hay không! Tướng quân giận không thể nén, lần này quả thật hắn bị làm cho thất bại hoàn toàn, bất quá, lần sau hắn nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!

Tướng quân tự nói với chính mình phải bình tĩnh, nóng nảy không thể giải quyết được vấn đề. Tướng quân ngồi xuống ghế, cẩn thận phân tích lời nói của Thu Nhi hôm nay.

Thế gian này, phàm là càng muốn có điều gì đó càng dễ khiến người ta lộ ra sơ hở. Nếu Di Thu khăng khăng lấy năng lực của chính mình nuôi lớn bọn nhỏ, như vậy đây chính là sơ hở của hắn. Không bao lâu, khuôn mặt tướng quân liền lộ vẻ vui mừng, trong lòng diệu kế liền được tính toán kỹ lưỡng!

Di Thu hắn thì có cái gì, tất cả không phải đều là của Yến Thái y hay sao, lần sau gặp mặt nhất định phải kích hắn như vậy, xem xem hắn còn nói cái gì mà đường đường chính chính, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi kẻ cho hắn bạc mà thôi. Tướng quân hận không thể ngay lập tức tới nhục nhã Thu Nhi, bất quá để có thể hoàn toàn thắng lợi, tướng quân quyết định vẫn nên nhẫn nại chờ qua vài ngày. Nếu hiện tại tới, quả thực động cơ trả thù quá lộ liễu, không bằng chờ mấy ngày nữa mới làm bộ lơ đãng nhắc lại, gửi trả cho Thu Nhi một đòn chí mệnh!.

Tướng quân suy nghĩ thông suốt, ngay cả không khí đều mang theo hương vị ngọt ngào. Cơm chiều hắn ăn ba bát, ngay cả mấy bài đàn như niệm kinh vạn năm không đổi của công chúa cũng thấy êm tai. Qua rằm tháng Giêng, yến hội nên tổ chức cũng đã tổ chức, xã giao cũng đã hoàn thành. Tướng quân tràn đầy tự tin bước ra cửa. Lần này hắn rốt cuộc cũng có thể khiến Thu Nhi xấu hổ một phen, không thể cứ như vậy để cho hắn đè đầu cưỡi cổ mình được.

Từ xa, tướng quân đã thấy khung cảnh một dược cục hoàn toàn mới. Trước cổng treo cao hai đèn ***g đỏ thắm, hai bên cửa là đôi câu đối đỏ mới tinh. Xem ra bọn họ vừa khai trương cửa tiệm. Tướng quân vào trong dược cục, tùy tiện nhìn quanh một vòng, thế nào lại giúp hắn phát hiện ra một cơ hội trời ban.

Tướng quân kích động đến phát run. Ngay lúc này đây hắn thực sự muốn nghe xem Di Thu sẽ ăn nói thế nào, xem xem người kia còn gì để mà biện giải, hôm nay ngược lại người đứng ở trên cao chính là hắn!

Tướng quân làm như thật bình tĩnh bước tới trước mặt Thu Nhi, dường như khiêu khích mà nói: “Nói thật nhé, ta rất thất vọng! Ta cứ ngỡ ngươi thực sự tự lập tự cường, không ngờ rằng ngươi cũng chỉ là nói dối mà thôi! Ta nghĩ hay là ngươi cứ nhận lấy hai vạn lượng bạc kia đi!”.

Tướng quân hiện lên nụ cười xấu xa khiến Thu Nhi chẳng hiểu tại sao. Tướng quân ngay lập tức chỉ dược được đặt bên trên mà nói rằng: “Dược này đều là ta đem đến. Ngươi không cần có thể đưa ta, không thì cầm bán đi cũng được đó! Ngươi nói ngươi chỉ trông cậy vào chính bản thân mình, sẽ không phải là đang trình diễn tiết mục lạt mềm buộc chặt chứ hả? Thật không hổ cho xuất thân nam sủng, thủ đoạn đúng là cao minh!”.

Mặt mũi Thu Nhi hết đỏ lại chuyển trắng. Hắn muốn đem tất cả chỗ dược này trả hết cho tướng quân, thế nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến, mọi thứ trước mắt hắn chợt chỉ còn lại một khoảng tối đen.

.

.