Di Thu

Chương 63




CHƯƠNG 63

.

.

Thu Nhi đã tỉnh được nhiều ngày nay thế nhưng đầu óc vẫn luôn mơ mơ màng màng, thời gian tỉnh táo không dài lắm, phần lớn đều như mộng du. Lần này Thu Nhi không hề miễn cưỡng bản thân. Hắn hiểu hơn ai hết, có thể thoát khỏi những ngày tháng đau khổ kia không phải chuyện dễ dàng, tương lai còn đang ở phía trước chờ đón hắn, vì bọn nhỏ hắn cũng nên đối xử tử tế với bản thân mình. Bởi vậy, hễ có người nói ăn cơm hắn sẽ há mồm, có người ôm bé con đến hắn sẽ căng mắt lên xem, có người vực hắn dậy hắn sẽ tựa vào, tóm lại, cứ làm thế nào cho thoải mái là được.

Tâm trạng thoải mái tự nhiên thân thể cũng có vẻ thuận lợi bình phục hơn. Thu Nhi đầu óc rõ ràng đến mức có thể bắt đầu suy xét một số chuyện, cũng bắt đầu phát hiện ra những điều kì quái. Tướng quân đã phân rõ giới hạn tại sao vẫn luôn xuất hiện trước mắt mình, lại còn cười tươi như hoa? Thu Nhi trong lòng có nghi vấn xong lại lười truy ra đến cùng, dù sao, thế nào đi chăng nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết.

Điều duy nhất khiến Thu Nhi buồn bực chính là diện mạo bọn nhỏ. Có một lần tướng quân hỏi hắn có muốn ôm bé con không? Hắn làm sao lại không muốn! Thế nhưng một chút sức lực cũng không có, đứng lên ngồi xuống còn không được nói chi đến việc ôm đứa nhỏ! Tướng quân cười nói, chỉ cần hắn muốn là được. Nói xong tướng quân liền ôm đứa nhỏ bỏ vào vòng tay Thu Nhi, cũng đặt tay mình xuống dưới vững vàng đỡ lấy thân thể bé bỏng non nớt.

Thu Nhi chậm rãi đón lấy sự sống mềm mại kia vào trong lòng, trầm mê trong cảm xúc. Làn da đứa bé non mềm như thế, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu như thế, ánh mắt lại sáng trong như sao làm người ta xem mãi không biết chán. Hạnh phúc trào dâng, Thu Nhi chìm đắm. Tướng quân bất chợt cảm thán buông lời: “Đứa nhỏ thực đáng yêu, ngươi xem xem có phải bọn nó rất giống ta hay không?”. Một câu như vậy liền thổi bay Thu Nhi ra khỏi hạnh phúc mà hãm vào sâu trong mất mát ưu tư.

Tiểu Hoan Nhi lớn lên giống Hoàng Thượng, tân sinh song bào thai lớn lên giống tướng quân. Sinh ra bọn chúng chính là mình, sau này nuôi bọn chúng cũng chỉ là mình, vì cái gì hết lần này đến lần khác chúng đều lớn lên giống những kẻ đã vứt bỏ bọn chúng. Thu Nhi càng nghĩ càng cay đắng, đem oán giận giãi bày với Thái y. Thái y phải an ủi Thu Nhi rất lâu, còn nói với hắn, đứa nhỏ gần ai hơn sẽ giống người ấy, bảo hắn không cần nổi giận, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.

Diện mạo bọn nhỏ không thể thay đổi, thế nhưng cái tên thì Thu Nhi có thể quyết định. Tướng quân không phải chưa từng dày mặt muốn đặt tên cho bọn nhóc, chỉ là nhanh chóng bị Thái y nghiêm mặt ngăn cản, đem quyền lợi để lại cho Thu Nhi.

Thu Nhi từ ái nhìn bọn nhỏ nằm bên cạnh, trong lòng chỉ thầm mong bọn nó có thể cả đời vui vẻ thoải mái, thế là quyết định đứa lớn đặt tên là Nhạc, đại danh Yến Tích Nhạc, đứa nhỏ đặt tên là Du, đại danh Yến Tích Du. Như vậy dù khuôn mặt có không giống đi nữa, vừa nghe tên gọi liền biết chúng chính là anh em.

Sức khỏe Thu Nhi vẫn chưa cho phép hắn có thể chăm sóc đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ ầm ĩ một lúc liền khiến hắn đầu váng mắt hoa. Bọn nhóc bình thường vẫn luôn theo Yến phu nhân, bản thân Thu Nhi cũng còn có việc phải làm. Công tác chuẩn bị để khai trương dược cục đã bắt đầu tiến hành, Thái y và Phó Lâm mỗi ngày đều phải ra ngoài tìm phòng ở. Bên ngoài trời giá rét, Thu Nhi không thể ra khỏi phòng, chỉ có thể ngồi yên trong nhà đọc sách. Dược cục chưa có Phòng thu chi. Thái y vốn định không cho Thu Nhi vất vả, đem công việc này giao cho Phó Lâm, thế nhưng tên đần này lại có tiếng không biết xem sổ sách, cuối cùng đành phải để Thu Nhi làm.

Thu Nhi ở trong phòng nếu không phải đọc sách thì chính là học gảy bàn tính, cũng có khi là chơi cùng lũ nhỏ. Tướng quân cảm thấy mình bị quẳng sang một bên, kéo kéo tay Thu Nhi, năn nỉ để cho hắn được chơi cùng đứa nhỏ. Thu Nhi phất tay tướng quân ra, đáp lời: “Chúng ta không phải mệnh quan triều đình, không có bổng lộc, cũng không thể uống gió Tây mà sống!”.

Tướng quân bĩu môi, nói: “Ta đưa ngươi bổng lộc là được, chỉ có mấy người các ngươi còn sợ ta không nuôi nổi chắc?”.

“Tướng quân, chúng ta và ngài không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè, sao dám lấy bổng lộc của ngài!”.

Tướng quân trừng mắt, nói: “Nói bậy! Ai nói không có quan hệ! Ngươi xem, rõ ràng con cũng sinh rồi!”.

“Ngài đã từng nói, đứa nhỏ với ngài không có quan hệ gì!”.

Tướng quân đuối lí nhưng lại không chịu thừa nhận cái dở, đành cười cười chỉ hắn thù dai! Thu Nhi cũng không mấy quan tâm tướng quân nói gì, hờ hững tiếp lời: “Ngài nói có quan hệ thì cứ coi như có quan hệ đi. Chính là, sách này ta còn phải đọc, bàn tính cũng cần phải xem, chờ ngày nào đó ngài lại cảm thấy không liên quan, ta cũng chẳng có cách nào!”.

Tướng quân nháy mắt đần (thối) mặt, vội vàng cầm trống bỏi, xấu hổ quay sang giỡn với bọn nhóc. Thu Nhi buồn bực cầm sách lên đọc, thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn tướng quân, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Khoảng thời gian mình hôn mê  rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tướng quân sao lại biến thành cái dạng này? Hay là…thời gian ở chung cùng đứa nhỏ dài quá khiến chính hắn cũng biến thành đứa nhỏ rồi?

.

.