CHƯƠNG 47
Trở lại phủ, tướng quân vẫn kinh hồn chưa thể định thần, tâm hoảng loạn không thôi. Công chúa tới hỏi hắn cơm chiều muốn ăn quế ngư hay ăn cua, tướng quân nói bừa xin công chúa cứ tự nhiên, rồi im lặng không nói nữa.
Trong lòng tướng quân đang rất loạn, cực kì loạn! Hắn không thể thừa nhận hai hài tử đó. Di Thu là nam sủng. Đứa nhỏ của người kia không thể trở thành con của chính mình, chỉ có đứa nhỏ từ trong bụng công chúa sinh ra mới là con của hắn, là người thừa kế tương lai của Tướng quân phủ! Ân, chính là như vậy!.
Nếu đã nghĩ thông suốt như thế, vì cái gì lại loạn, vì cái gì lại đau? Tướng quân nhẹ nhàng nhu ấn ngực, Thu Nhi tươi cười, Thu Nhi thống khổ, động tác đứa nhỏ chứng minh sự trưởng thành…Hắn quên không được cảm giác khi đặt tay lên chiếc bụng ấm áp và mềm mại đang bao bọc một sinh mệnh ấy, cũng quên không được hình ảnh Thu Nhi vì đứa nhỏ mà mồ hôi đẫm ướt. Có đôi lúc hắn quên đi hết thảy, khi đó thật hạnh phúc biết bao!.
Mỗi khi thống khổ, tướng quân liền phá lệ nhớ về những ngày tháng trên sa trường! Nơi đó tuy rằng cũng có đủ loại không như ý, nhưng cũng là những ngày tháng vui sướng tràn đầy, một cuộc sống đơn giản yêu hận, so với cuộc sống chốn kinh thành thì thoải mái hơn nhiều lắm. Ở nơi này, bản thân giống như luôn bị người ta quản thúc từ tay đến chân.
Thời thơ ấu của tướng quân cũng là thời kì hai quốc gia thường xuyên giao chiến nhất. Lão tướng quân hàng năm đều đóng ở biên cương, tướng quân cũng phải theo sát cha mình, bởi vì, lão tướng quân tin tưởng, chỉ có khi thân ở chiến trường, chính mắt thấy chiến tranh tàn khốc và đẫm máu, thì mới có thể nhận định một người có thích hợp với chiến trường hay không, có thể lãnh binh đánh giặc hay không. Tướng quân tuổi nhỏ quả nhiên không phụ kì vọng của hắn, như một con dã thú khỏe mạnh mà trưởng thành!.
Khi hắn 15 tuổi thì chiến thời giữa hai quốc gia bắt đầu hòa hoãn, tướng quân cũng theo lão tướng quân trở về kinh. Cuộc sống ở nơi này không hề giống trên chiến trường, mỗi ngày hắn đều theo sư phó học tập. Lão tướng quân nói với hắn, về tới nơi đây là phải quên những chuyện trên chiến trường, phải học tập để có thể giữ một chức quan, sao cho dưới bái phục, trên trọng dụng.
Tướng quân cảm thấy thực phiền, nhưng sau khi trải qua mấy lượt đấu đá chốn cung đình, hắn phát hiện, ở nơi đây có thể giết người mà không cần vũ khí, so với trên chiến trường còn đáng sợ hơn vạn lần! Đồng thời hắn cũng hiểu ra, kì thực kinh thành và chiến trường chẳng khác gì nhau, có chăng thì chính là, ở kinh thành ngươi cũng như người, mà trên chiến trường, ngươi chỉ cần cường đại hơn đối thủ là coi như xong chuyện. Thấy rõ quy tắc, tướng quân chậm rãi bước vào vòng tranh đấu, cũng dần dần cảm nhận được quanh mình này phong hoa tuyết nguyệt, này cuộc sống xa hoa trầm mê trong lạc thú, chiến trường trở thành một thế giới thật xa xôi…
Khi trở lại biên ải đã là chuyện vài năm sau đó, chính tại cuộc chiến này hắn đã mất đi phụ thân của mình. Hai mắt đẫm máu, hắn như con thú điên cuồng mà chém giết, cảm giác vui sướng uy vũ lại trở về sục sôi trong huyết quản của hắn. Thế nhưng, khi hắn vẫn còn đang chìm đắm trong sự kiêu ngạo của người quân chủ, địch quốc lại kiên trì không được đầu hàng, kí lên hiệp ước nội trong vòng một trăm năm sẽ không khơi mào chiến sự! Cầm trong tay thư xin hàng, tướng quân lại không nhịn được mất mát, một lần nữa hắn sẽ phải cáo biệt những ngày tháng hô mưa gọi gió nơi sa trường để trở về với chốn kinh thành rực rỡ kia.
Nhoáng một cái lại đã vài năm, ngoại trừ đoạn thời gian ngắn ngủi mộng hồi, tướng quân đều đã quên bộ dáng trên chiến trường ngày ấy. Vốn cuộc sống của hắn sẽ cứ như vậy mà trôi theo dòng chảy định trước, thế nhưng chỉ vì một tên Di Thu mà hết thảy đều rối loạn, tâm hắn cũng hoàn toàn rối loạn rồi! Hắn nên làm gì tiếp theo? Hắn nên ngẫm lại, nên ngẫm lại cho thật kĩ càng!.
Vào bữa cơm chiều có hạ nhân tới gọi hắn dùng bữa, tướng quân không hé răng, công chúa liền sai hạ nhân đem cơm tới thư phòng cho hắn. Tướng quân vẫn đang lo lắng chuyện Thu Nhi, chỉ vì một tên nam sủng mà hoảng loạn, chuyện này nếu đến tai vương tôn đệ tử nhà hắn chẳng phải hắn sẽ bị cười nhạo cho thối mũi hay sao! Tương lai hắn nhất định sẽ hơn bọn họ, thế nhưng suy nghĩ tới kĩ năng cuộc sống, tướng quân càng nghĩ càng cảm thấy mình quá non, quy tắc sinh tồn ở chốn hoàng thành này vẫn chưa học kĩ càng nên mới có thể sinh ra cục diện này!
Nghĩ đến đây, tướng quân mới vỡ lẽ, nếu như hắn không thể thành thạo khôn ngoan như người ta, vậy thì tận lực lảng tránh là tốt rồi, chỉ cần từ nay hắn không gặp Thu Nhi, phiền toái gì cũng sẽ không có!
Lại nói về Thu Nhi, sau khi tướng quân dứt lời rồi vô tình ra đi, tâm Thu Nhi trở thành một khoảng trắng, trống rỗng, mất mát. Thái y bắt gặp đúng lúc tướng quân đang vội vàng mà lao ra khỏi cửa, ý thức được có chuyện đã xảy ra, liền nhanh chóng chạy tới phòng Thu Nhi.
.
.