Di Thu

Chương 41




CHƯƠNG 41

Rời khỏi Tướng quân phủ, Tống Lâm liền sửa lại tên tuổi ban đầu. Hắn vốn mang họ Phó, sau khi vào Tướng quân phủ mới sửa thành họ Tống. Đến Thái y gia, Tống Lâm liền nhập gia tùy tục, không hề gọi Thu Nhi là Di Thu, mà là theo Thái y gọi Thu Nhi. Thái y không rõ lắm họ Di mà Thu Nhi được đặt cho là họ của người nào, còn truy vấn Tống Lâm có biết nguồn gốc của tên này hay không.

Nói tới cái tên này, Phó Lâm lại nhớ tới hàm ý châm chọc của nó, cũng tựa như sự tình còn chưa bắt đầu đã định trước kết quả. Thu Nhi không muốn Thái y biết ý nghĩa sâu xa của cái tên, sợ lão trong lòng phát nổ, Phó Lâm cũng hiểu ý mà làm bộ như không biết.

Mấy ngày sau, Tống Lâm không chịu nổi vợ chồng xa cách, liền tới Tướng quân phủ đón Tiểu Xa về. Thái y gia không giống Tướng quân phủ nhà lớn nghiệp lớn, đương nhiên cũng không có chuyện phân biệt cấp bậc chủ tử hạ nhân, bình thường mọi người đều giống như người nhà sum vầy một chỗ.

Tiểu Xa là tú nương, là một tay tú công điêu luyện. Yến phu nhân rất là hâm mộ, hễ có thời gian lại dính bên người Tiểu Xa cùng nàng học thêu.

Trong nhà lập tức nhiều thêm bốn nhân khẩu, cao hứng nhất chính là Yến phu nhân, bà hay luôn miệng, như vậy thật tốt, như vậy thật náo nhiệt, như vậy mới giống không khí một gia đình! Từ sau khi con trai qua đời, Yến phu nhân dường như không còn hi vọng xa vời có thể lần nữa hưởng thụ hương vị của cuộc sống, nay bên người lại có cả cháu trai, Yến phu nhân luôn miệng cười rạng rỡ. Thân mình Thu Nhi không tiện, bà mỗi ngày đều chơi cùng Hoan Nhi.

Sau khi Tiểu Xa biết chuyện Thu Nhi cũng không thôi kinh ngạc, nhưng nữ tử xuất giá phải tòng phu, Phó Lâm quyết định rời đi, Tiểu Xa cũng phải theo gót tới nơi này.

Mấy ngày vừa rồi, Tiểu Xa cảm thấy rất thoải mái. Hoan Nhi rất đáng yêu, Yến thái y cùng Yến phu nhân cũng rất hòa thuận, cuộc sống ở nơi này so với Tướng quân phủ cũng không tới nỗi nào.

Bất quá, vài ngày sau Tiểu Xa bắt đầu buồn bực, lúc bọn họ sum tụ một chỗ cùng ăn cơm hoặc nói chuyện phiếm, tổng cũng không gặp được Thu Nhi.

Thu Nhi luôn một mình ở trong phòng, Tiểu Xa thầm nghĩ, có phải sự tồn tại của nàng làm cho Thu Nhi cảm thấy khó chịu?

Suy nghĩ này luôn lởn vởn trong lòng nàng nhiều ngày nay, một hôm, thừa dịp mọi người đều tụ họp trước bàn cơm, Tiểu Xa nói cho mọi người, chính mình tính trước hết nên tới Tướng quân phủ, chờ thân thể Thu Nhi khôi phục mới trở về. Yến phu nhân hỏi nàng nguyên nhân, Tiểu Xa liền đem suy nghĩ trong lòng bộc bạch. Yến thái y khoát tay, nói cho Tiểu Xa, nàng nghĩ nhiểu rồi, Thu Nhi không ra khỏi phòng không phải vì nàng, mà là bởi vì hiện tại thân thể Thu Nhi không thoải mái.

Nói tới thân thể Thu Nhi, tâm tình Thái y liền ảm đạm, lão than thở với mọi người tình huống của Thu Nhi: “Đứa nhỏ trong bụng Thu Nhi áp tới gan, cho nên Thu Nhi đều thường xuyên trướng bụng đầy hơi, còn có khi đi đái dắt. Nhất là hiện tại, Thu Nhi phải dựa vào uống canh dược để duy trì cơ thể, mỗi ngày đều phải uống một lượng nước lớn, thân mình phù thũng không nói, ra vào nhà vệ sinh liền không biết bao nhiêu lần! Hơn nữa, đứa nhỏ ngày một lớn thì thân mình Thu Nhi sẽ ngày

.

.

trầm nặng, ngay cả đứng lên cũng phải cố hết sức. Vừa không muốn động, vừa phải ra vào nhà vệ sinh, thế nên Thu Nhi mới không muốn ra khỏi phòng riêng của mình.”.

Phó Lâm không muốn nhìn Thu Nhi chịu khổ, hỏi Thái y có cách giải quyết nào không. Thái y cười khổ, lắc đầu nói: “Tình huống Thu Nhi trước mắt cũng không có gì bất thường, chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, nặng hơn một chút, còn có thể đá người, đến lúc đó sẽ càng khó chịu. Lại còn thời tiết ngày một nóng…” Thái y đau đầu không thôi, không nói tiếp được nữa.

“Ta phải làm thế nào mới có thể chăm sóc Thu Nhi cho tốt?” Phó Lâm nhìn bộ dáng Thái y, phát hiện sự tình so với tưởng tượng của mình còn nghiêm trọng hơn.

Thái y vẫn là lắc đầu, nói: “Thu Nhi chính là luôn nhẫn nhịn, luôn tự mình kiên cường chống đỡ, nhất là khi có người khác, đây đều do mấy lão thái giám trong cung dạy dỗ. Có khi để hắn một mình mới có thể khiến hắn thả lỏng, thế nhưng chỉ qua mấy ngày nữa, ngay cả tự chăm sóc chính mình hắn cũng sẽ phải cố gắng hết sức!”.

Phó Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ta sẽ không quá chú ý đến hắn, lo liệu tốt chuyện của mình ta liền đi ra! Ông xem như vậy có được không?”.

Thái y cảm thấy lời đề nghị của Phó Lâm cũng không có gì không được, bổ sung nói: “Không nhất thiết chỉ có một một người, hai chúng ta thay phiên tới xem hắn. Nếu hắn cứ làm việc không chịu nghỉ ngơi ngươi cũng không thể quát. Từ nhỏ thắt lưng hắn đã chịu thương tật, ngay cả tư thế ngồi cũng chịu không nổi đâu!”.