Mấy người tới sau buồn cười nhìn hai vị này đùa giỡn, cũng thừa dịp Sương Sinh chưa chuẩn bị, đều tự ngồi vào bàn ăn trước.
“A, các anh là đổ đểu!” Thấy đồ ăn của mình bị ăn vụng, Sương Sinh thực tức giận.
“Tiểu Sinh ngoan, có nhiều thức ăn như vậy phải cùng mọi người chia xẻ chứ.” Mèo Phấn Đấu vươn tay xách của người Sương Sinh lên, nhưng chưa được mấy bước lại bỗng nhiên lảo đảo, “Ôi, ai đẩy ông!”
“Xứng đáng.” Sương Sinh từ trên người hắn trèo xuống, leo lên người lão đại, lè lưởi hắn.
“A a a, tôi bị thương, tôi cần thức ăn chữa thương.” Miêu lại cầm một phần thịt cá chép kho tàu.
“… Không biết xấu hổ, người lớn mà đi dành thức ăn với con nít.”
“Ai kêu Gia Lam chỉ làm cho ngươi ăn thôi, tốt lắm tốt lắm, các người lớn muốn bàn công sự, tiểu Sinh ra chỗ khác chơi.”
“…” Đen mặt chạy về phòng của mình.
Muốn lớn cũng không được a, cậu không phải tiểu hài tử, chỉ là thân thể nhỏ mà thôi, nếu bàn về tuổi, tuổi mấy vị đại nhân kia cộng lại…cũng không bằng số lẻ của cậu, có cái tướng thôi cái gì ghê, cậu cũng có thể lớn lên.
Tâm niệm vừa động, rời trò chơi, một mình ở bên khoang thuyền trò chơi trầm tư.
Có muốn thử một chút hay không?
Một khác gian phòng, Băng Băng đang chơi đùa vui trời, Sương Sinh nhìn cửa phòng hắn đóng kín, cũng đem cửa phòng mình đóng lại, miệng nhẹ nhàng thì thào niệm, chung quanh thân thể nho nhỏ bỗng nhiên hiện lên những đám khói trắng, làm sương mờ biến mất, tiểu hài tử béo trắng ở đó không thấy, thay vào đó là một thiếu niên tuyệt mỹ thanh tú, mái tóc đen bóng thật dài, da thịt trắng noãn, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, thân hình cao gầy, Sương Sinh chớp chớp đôi mi dài, nằm vào khoang thuyền trò chơi.
Lú tiến vào trò chơi, lúc đầu chung quanh là một mảnh hắc ám, Sương Sinh còn khó hiểu cứ tưởng thay đổi bộ dáng rồi nên không thể vào trò chơi, chung quanh lại bỗng nhiên sáng ngời, biến thành trạng thái tạo nhân vật lúc mới tiến vào trò chời.
Không nghĩ tới cũng có thể như vậy, chơi được thật.
Tên gì đây, cái kia kêu Sương Sinh, vậy cái này kêu Song Sinh đi! Thuộc tính thì tùy chỉnh, bộ dạng cũng vẫn là lựa chọn không thay đổi, sau đó đăng nhập trò chơi.
Vẫn là tới Tân Thủ Thôn lúc đâu, bất quá là lấy bộ dáng một tân thủ tiểu bạch* xuất hiện, có chút mới mẻ mà vặn cổ xoay mông, nghĩ bước tiếp theo phải làm gì bây giờ.
_ tiểu bạch: tiểu bạch trong đây nghĩ là người mới chơi chưa biết gì.Ui văn tác giả này khó edit kinh.
Vượt qua cấp 10, mới ra khỏi Tân Thủ thôn, trừ bỏ chuyển sinh cùng nhiệm vụ sẽ không thể quay về Tân Thủ Thôn nữa, vậy thì chỉ có tìm lão đại mang mình đi.
Nhập vào “Mặc Điện” ô đối tượng ở khung chat.
“Đang làm gì thế thân ái Mặc điện hạ?” Cho dù trưởng thành nhưng giọng nói vẫn non nớt vang lên trong thông tấn khí.
A, cư nhiên không để ý tới người ta.
“Không cần không để ý tới em mà Mặc Mặc.”
(TBD: lẽ ra khi biến lớn phải xưng tôi, nhưng vì sau này SS còn biến trở lại lúc đó xưng hô sẽ trắc rối, sau này cũng đổi lại, thà khỏi đổi mà vs cái tính già còn nhảnh của SS xưng em cũng không kỳ quái.)
…
“Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc Mặc…” Không ngừng toái toái niệm.
“Ai.” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của lão đại rốt cục cũng vang lên, Sương Sinh vui vẻ đến sắp nhảy dựng lên ở tại chỗ.
”Là em a! Khụ khụ…” Đột nhiên ho khan hai tiếng, trang thần bí, “Anh không biết em, nhưng em biết anh, cho nên anh phải dẫn em đi luyện cấp!” Hử, hình như có chút giống ông nói gà bà nói vịt hơn nữa còn trớt quớ, quên đi, mặc kệ.
“…” Sương Sinh thẩp thỏm hồi lâu, bên kia mới trả lời lại một câu, “Ở đâu?.”
Ây da.”Em đúng dưới cây quýt bên cạnh Truyền Tống Trận của Tân Thủ Thôn.”
Không quá một hồi Mặc Điện liền xuất hiện, Sương Sinh chạy tới trên lưng hắn, tự nhận rất có khí thế mà chỉ vào không trung hô to, “Đi, đi đánh đại hôi hùng!”
Mặc Điện kinh ngạc nhìn tuyệt mỹ thiếu niên thực tự nhiên trèo lên lưng mình cọ cọ cọ, cảm giác này sao quen thuộc vậy ta?
Hình như từng thấy cảnh này rồi, hắn đang cố gắng huy đao giết quái, bên cạnh một tiểu thí hài nho nhỏ cố gắng huy đao thu thập, nhưng lần này có chút bất đồng, tiểu thí hài đáng yêu biến thành tiểu thiếu niên xinh đẹp.
“Em lên cấp 10 rồi!” Thiếu niên vui reo lên, nhảy bắn lên trên người hắn, ” Mặc Điện thân ái thêm em vào đoàn đội của anh được không?” Nghịch ngợm mà chớp mắt.
Sức sống mãnh liệt lan tỏa bốn phía y như nhóc con tám tuổi kia, ngay cả tên cũng giống như vậy.
Đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của thiếu niên gần ngay trước mắt, lần đầu tiên Mặc Điện có chút không được tự nhiên mà run run mi, phát lời mời gia nhập đoàn đội. Sương Sinh thực sảng khoái chọn gia nhập, vẫn nằm ở trong ngực của hắn.
“Thân ái Mặc điện hạ giúp em đi tìm của Tân Thủ Thôn được không?”
“Vì sao lại kêu tôi là Mặc Điện hạ?” Mặc Điện chọn chọn mi.
“Bởi vì anh là vương tử a.” Sương Sinh xoa mặt của hắn, lại sờ sờ lông mi hắn, “Xem, anh tuấn lại tràn ngập khí chất cao quý như vậy, không phải là vương tử điện hạ trong đồng thoại sao.”
Lời khen có chút tính trẻ con khiến Mặc Điện thực khoái trá, thấp giọng cười nói, “Thật là trẻ con.” Vững vàng ôm lấy thân mình nhỏ bé và yếu ớt, đi vào trong thôn.
Trẻ con? Sương Sinh rất không thích mà nhăn mặt hỉnh mũi.Bộ dáng tám tuổi bị gọi con nít còn chưa tính, mười sáu tuổi vẫn là tiểu hài tử??
“Anh mới là trẻ con!”
“Không, anh là vương tử điện hạ thành thục cao quý.” (anh Mặc biết rùi đổi xưng hô)
“…”
Chơi xấu muốn mỹ nữ đại trù cho đồ ăn cho mình, cùng các NPC chơi đùa vui vẻ, thật sự rất giống đứa bé kia, làm gì có hai người nào có tính cách y khuôn như thế chứ?
“Oa a a, anh bạn nhỏ thật đáng yêu thật đáng yêu, làm sao lừa tới?” Mèo Phấn Đấu không ngừng chà đạp khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên kia, thiếu niên bị chà đạp đến mặt miệng biến hình, không ngừng ừ kháng nghị.”Em kêu Song Sinh? Thật là trùng hợp, trong đoàn có đứa kêu Sương Sinh, cũng đáng yêu giống em, bất quá nhỏ hơn em, là một nhóc tỳ rất ham ăn, hiện tại nhóc ấy không ở đây, bằng không giới thiệu cho em quen. A, Sương Sinh gọi Sinh Sinh, nên gọi em bằng gì đây?”
“Có thể gọi em là tiểu Song, không được phép gọi là bạn nhỏ. Còn có, buông móng vuốt của anh ra!”
“Dữ quá…” Phấn đấu giả bộ thương, một hồi lại biến thành vẻ mặt giả mù sa mưa, “Gia Lam, lại tới một bạn nhỏ đáng yêu xinh đẹp, cậu là có phải nên làm mấy món thật ngon chiêu đãi người ta hay không a?”
“…” Gia Lam trầm mặc.
“Anh Gia Lam nhĩ hảo.” Sương Sinh rất phối hợp mà gọi thật ngọt ngào.
“… Tự chuẩn bị nguyên liệu.”
“Da…” Mèo Phấn Đấu hoan hô.
“Cám ơn anh Gia Lam.” Sinh sôi ngọt ngào đích trang ngoan.
Không chỉ phải cách nhóc con kia xa một chút, còn phải cách nhóc con này xa một chút…
“A, đúng rồi, Sinh Sinh đâu? Băng Băng đi đâu rồi.” Mèo Phấn Đấu rống lên ở kênh đoàn đội, “Băng Băng, lăn ra mau!!”
“Tôi đang làm nhiệm vụ, chuyện gì, chuyện gì?” Băng Băng hoang mang rối loạnđáp lại.
“Sinh Sinh đâu, sao nhóc off rồi?”
“Off? Tôi không chú ý, ai nha nha ngượng ngùng, để tôi đi xem nó đang làm cái gì.”