Câu đầu tiên tỉnh lại, chính là một vấn đề thực nghiêm túc.
“Sinh Sinh, cậu thật sự nguyện ý ở cùng tôi? Chính phủ liên bang hiện tại nhất định đang truy nã tôi khắp nơi, nếu ở với tôi, tương lai tuyệt đối sẽ tràn ngập nguy hiểm, cậu sợ không? Hơn nữa tôi không phải nhân loại cũng không phải động vật, từ nhỏ tôi đã bị liên bang tiêm vào rất nhiều dung dịch sinh hóa, là sinh vật bị cải tạo đặc thù, cậu thật sự không ghét?”
Lúc nhỏ đối với Nhân mà nói cũng không phải kỷ ức tốt đẹp gì, trong trí nhớ đều là bị kim tiêm ghim vào sau cổ, sau đó ngất, sau khi tỉnh lại cũng như thế, qua không biết bao lâu, lại được huấn luyện nói chuyện cùng lợi dụng ưu thế của bản thân để công kích, thẳng đến hoàn toàn hiểu được ngôn ngữ nhân loại, hơn nữa có chút năng lực tự hỏi mới được thả ra khỏi phòng thí nghiệm không thấy mặt trời kia, trở thành một vũ khí hợp cách của chính phủ liên bang.
Động vật không có được trí lực trời sinh như của nhân loại, những đồng bạn cùng bị huấn luyện, có chút chậm rãi mất đi trí lực theo từng ngày huấn luyện, biến thành động vật dù huấn luyện thế nào cũng không có linh trí, mà Nhân lại khác, thậm chí càng ngày càng nhân tính hóa.
Khi đó không biết là tốt hay xấu, hiện tại lại vạn phần may mắn, mình không biến ngốc.
“Không sợ, tôi là người tu chân tài cao gan cũng lớn, cái gì cũng không sợ! Lại càng không chán ghét cậu, yêu quái ta thấy nhiều lắm rồi, mà cậu là người tôi thích nhất.” Sương Sinh đi đến trên người Nhân, ôm cổ hắn nói.”Cậu tối suất.”
Nhân vui vẻ đến nở nụ cười, ngay cả biểu tình đều có thể làm cho người ta dễ dàng nhìn ra nó thật cao hứng, “Cám ơn, cậu đáng yêu nhất.”
Một dị chủng lang vẫn sinh hoạt trong thế giới phong bế, chưa từng tiếp xúc với thế giới rộng lớn muôn màu bên ngoài, một đứa bé ngốc vừa mới nhập định mấy ngàn năm xuống núi không bao lâu, hai kẻ đều không nghĩ tới thâm ý của từ ‘Cùng nhau sống’.
Một kẻ là không hiểu tình yêu, Nhân chưa từng động tâm, đơn thuần mà đi theo đối tượng động tâm đầu tiên, kiên quyết mà đuổi the, dù sao cả đời này vốn không có cái gì hảo lưu luyến, nếu như cậu không đáp ứng, cùng lắm thì chết.
Một cái là vô tri ngây thơ, đối với tình yêu chưa hiểu rõ, nếu không ai nói chỉ điểm thì căn bản sẽ không không bao giờ nghĩ đến phương diện đó, đáp ứng Nhân, chỉ đơn thuần là cứu tế bạn bè, cho rằng bạn bè gặp nạn tự nhiên vô điều kiện tương trợ.
Hai người đàm long, Sương Sinh khóa ngồi ở trên cổ sói, lay mao trên đầu nó, thử thăm dò xem có thế bắt được con rận nào không.
“Nhân, đi ra ngoài dạo phố sao? Giúp tôi tìm nơi bán đan được đi, tôi chỉ còn ba nghìn khối, trọ một đêm cũng không đủ.” Sương Sinh vừa nói chuyện.
“Hảo.” Hưởng thụ gãi ngứa tựa như mát xa trên đầu, Nhân nhắm mắt lại nói.”Bất quá tôi chỉ ở một nơi bí mật gần đó với cậu, quá mức rêu rao sẽ khiến đặc công của chính phủ liên bang dòm ngó, sẽ rất nguy hiểm.”
Sương Sinh cố lấy khuôn mặt không vui, “Tôi muốn cưỡi cậu đi ra ngoài dạo phố.” Như vậy không cần mình đi đường, lại phong cách, cúi đầu nghĩ đến phong cảnh oai phong đó, thật đẹp tốt.
“Cũng có thể, vậy cậu phải chú ý chung quanh, ta sẽ bảo hộ cậu, chính cậu cũng phải cẩn thận.”
“Ân.” Sương Sinh cười hả miệng, ngón tay ngắn ngủn thịt thịt đùa bỡn lỗ tai nó “Ta có pháp khí hộ thân sư phó đưa, sẽ không bị thương đâu, cậu mới phải nhiều bảo vệ mình, tôi cũng sẽ bảo hộ cậu.” Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngồi thẳng mình.
“Làm sao vậy?”
“Tôi đang tìm một thứ” Ngoài miệng nói xong, phân ra một tia ý niệm ở trong càn khôn giới lục lọi.”Nhớ rõ sư phó đã cho tôi phương pháp tu luyện của yêu quái, còn có pháp khí có thể biến thân… A, tìm được rồi!” Lấy ra một quyển sách cũ nát cùng một cái chuông màu vàng, lại lấy ra một cây dây thừng.
” Pháp quyết này vốn thích hợp cho động vật tu luyện, cậu cầm, theo đó mà chăm chỉ tu luyện, chờ trong cơ thể có một ít linh lực có thể dùng hai cái này.” Sương Sinh đem dây thừng thòng vào cái chuông, mang ở trên cổ sói, “Đây là ảo giác linh, có thể lợi dụng nó biến hóa thân hình, đây là trói yêu tác, ý niệm vừa động có thể trói yêu vật cùng người dưới cấp yêu tiên, tuy nói so ra kém trói tiên tác, nhưng vẫn rất lợi hại, tôi giúp cậu mang trước, chờ có linh lực liền có thể dùng, không cần gở xuống nha.”
“Cám ơn.” Nhân quay đầu, cằm cọ cọ ở trên người Sinh Sinh.
“Vậy cậu… hay là cậu ở đây hảo hảo tu luyện, tôi dạy cho cậu.” Sương Sinh nói liền làm, từ trên lưng sói đứng lên, chỉ đạo nó nên tu luyện như thế nào.
“Khí tụ đan điền, có cảm giác từ đan điền chậm rãi dâng lên một cỗ nhiệt lưu không?”
“Cái gì là đan điền?” Nhân mờ mịt.
“Chính là cách rốn một chút.”
Nhân nghe xong, suy nghĩ một chút, cúi người xuống, đầu sói chui vào dưới thân mình.
“Cậu đang làm gì đó?” Sương Sinh nhìn bộ dáng của nó, nhịn không được tò mò cũng chui qua nhìn, cùng đôi mắt lục mắt đối mắt.
“Rốn.”
“Ác.” Hai tay Sương Sinh sờ soạng, đụng đến một chỗ, “Ở trong này, gần với tiểu kê kê.” Đụng một cái lại bỗng ngạc nhiên.”A, kê kê của cậu đứng lên.”
Trong nháy mắt mặt Nhân hồng bạo, hoàn hảo khuôn mặt đầy lông đen nên người khác nhìn không ra, móng vuốt đẩy tay Sương Sinh, “Không nên nhìn, dạy ta tu luyện đi.” Hai chân kẹp lấy tính khí đang cương.
“Nga.” Sương Sinh tọa thẳng thân mình, mở quyển《 yêu thú tu hành quyết 》cũ nát ra, một bên xem, lý giải ý tứ phía trên, một bên giải thích, “Khí tụ đan điền… Cậu vẫn chưa trả lời ta có cảm giác được đan điền có khí hay không mà!”
… Phân cách phân cách…
Nhân không có khiếu tu luyện thành yêu, thành tiên trời cho, càng dạy càng không hiểu, vốn có một chút cảm giác, càng về sau một chút cảm giác cũng không có. Sương Sinh vốn muốn nói nó hảo dốt nát, sau lại tưởng tượng, mình trước kia cũng như thế không phải sao, dành từ bỏ. Tự hỏi một hồi lâu, quyết định tự mình truyền công cho nó, mà Nhân chỉ cần biết vận dụng là tốt rồi.
Hút vào quá nhiều linh lực không thuộc về mình, thân thể sẽ kháng cự, sẽ tạo thành thương tổn, nhưng một chút thì không có việc gì, đủ vận dụng pháp khí là được.
Nhưng mà, khi song chưởng chụp lên lưng Nhân, Sương Sinh choáng váng, không biết có không phải bởi vì mình tu vi không đủ, hay là bởi vì chính mình không hiểu kinh mạch động vật, cậu cảm giác kinh mạch của Nhân thực loạn, trong óc còn có thứ kỳ quái.
Sương Sinh buông tay ra, nghi hoặc hỏi: “Thật kỳ quái ác, Nhân, sao trong não cậu lại có một vật thể lạ? Không giống như là thịt a.” Nếu đem mạch tượng toàn thân Nhân chuyển hoán thành đồ án, thì những lần cong kia sẽ lần lượt thay đổi lộn xộn trên đó, trong não còn có một khối nhỏ màu đen không rõ.
“Tôi cũng không biết trong đầu lại có thứ đó.” Nhân cũng khó. Có thể nào mình bị mọc khối u?
“Không phải khối u.” Sương Sinh nhăn cái mũi nhỏ, “Không phải miếng, đừng tức giận. Nhân, đầu cậu có đau không?”
“Chưa từng đau đầu.”
“Quái…” Sương Sinh nghĩ trái nghĩ phải cũng không ra nguyên cớ, “Nhân, cậu muốn làm giải phẫu không?”
“Không, Sinh Sinh, tôi không thể khẳng định cho bác sĩ giải phẫu cho ta có phải đặc công liên bang hay không, tôi không muốn mạo hiểm như vậy. Có lẽ đây là trời sinh, tôi chưa bao giờ không khoẻ.” Nhân lắc đầu nói.
“Ân… Cũng phải…” Sương Sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, “Vậy được rồi.” Tiếp theo lại nhăn lông mi, “Kinh mạch của cậu rất rối loạn, nếu cứ truyền công tôi sợ thương tổn cậu, làm sao bây giờ. Hơn nữa bản bí quyết tu luyện này cậu cũng không thể học, đi hướng kinh mạch của cậu khác với sói thông thường.”
“Vậy không cần truyền, không cần học.” Đại móng vuốt của Nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ vì uể oải mà gục xuống của Sương Sinh, an ủi: “Tôi không thể tu luyện, nhưng tôi cũng có khác ưu thế, nếu tôi không có bản lĩnh, sao có thể làm thủ lĩnh vũ khí đặc chủng của liên bang.”