Dị Thú - Tình Nam

Chương 14




Sương Sinh lần đầu bị cô lập.

Cô linh linh ngồi xổm trên tấm ván gỗ của mình, nhìn bọn nam nhân đi tới đi lui làm chuyện của mình, nhìn bọn họ nói nhao nhao ồn ào, nhìn bọn họ cậu một quyền tôi một cước, vẫn không ai đến nói chuyện với cậu, nói cho hắn biết nên lấy đệm chăn ở đâu, dụng cụ cuộc sống, cũng không ai nói cho cậu biết nên làm sao đi học, khi nào thì đi học.

Có phải cậu không đáng yêu hay không? Sương Sinh có chút tố chất thần kinh sờ sờ mặt.

Vẻ mặt sầu khổ, thẳng đến cánh cửa bỗng nhiên mở ra trên mặt mới xuất hiện tia hưng phấn.

Cậu nhìn thấy trên lưng nam nhân đang đi vào có một cái trò chơi khoang thuyền, hướng phòng trong nhìn xem, cuối cùng nhìn mình, đi tới bên này, đem trò chơi khoang thuyền để bên cạnh cậu, hỏi.

“Xin chào, xin hỏi là Sương Sinh tiên sinh sao? Tôi là nhân viên bán hàng của Đế Tinh Online phía chính phủ.” Nam nhân trung niên đưa bản hiệu công tác trước nực mình ra.

“Là tôi là tôi.” Gật đầu gật đầu.

“Xin chào, xin hỏi cần đem trò chơi khoang thuyền đặt ở đâu? Cần thêm bao nhiêu dịch dinh dưỡng?”

“Để lại trên giường, dinh dưỡng dịch càng nhiều càng tốt.” Bọn túc hữu* không để ý tới cậu, mình cũng không cần để ý đến bọn hắn, trốn vào trò chơi đi!

_ Túc hữu: bạn cùng ký túc xá.

“Liều thuốc nhiều nhất có thể thêm là một tháng, xác định thêm dinh dưỡng dịch một tháng l?” Nhân viên công tác lễ phép hỏi.

“Đúng đúng!”

“Thỉnh chờ một chút.” Bận rộn một phen, nhân viên công tác đem tất cả chuẩn bị cho tốt, thỉnh Sương Sinh ký tên liền ly khai, Sương Sinh hưng phấn mà vòng vo một vòng tại chỗ, cầm quần áo cởi sạch, nhảy lên khoang thuyền tiến trò chơi, cánh cửa khoang thuyền tự động đóng cửa, tiến vào trò chơi.

Chư vị nam sinh trong ký túc xá cậu xem xem tôi tôi nhìn nhìn cậu.

“Hắn có thể đem trò chơi khoang thuyền tới trường học?” Nam nhân ngay từ đầu xách Sương Sinh lên còn kêu gặp quỷ nhăn đôi mi rậm lại.

Chúng nam trầm mặc.

“Bạn học mới tới xem ra cũng không đơn giản.” Nam nhân mang kính mắt đẩy gọng mắt trên mũi.

“Tôi cũng muốn ngoạn.” Nam tử tóc đỏ táp chậc lưỡi. Học viên không cho phép tự mang thêm bất cứ thiết bị gì, cũng không phải tuyệt đối không cho phép, chỉ cần cậu có bản lĩnh ở mí mắt nhà trường lén mang vào, hơn nữa mỗi lần kiểm tra ký túc xá đều giấu được, như vậy cơ bản cho dù có người báo, người ta cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Được nhân viên công tác quang minh chính đại đem trò chơi khoang thuyền đưa lại đây, trừ phi có đề cử của tổ chức cao tầng, mới có thể kiêu ngạo như vậy.

“Ha ha, Sương Sinh tôi đã về rồi!!!” Sương Sinh vừa lên tuyến lập tức vui vẻ cười ha ha ba tiếng, đang chuẩn bị đem thông tấn khí mở ra, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, lại bị ai xách áo, vài giây đồng hồ hoa mắt lại bị ném tới trên một đống cỏ khô, quán tính mà lăn vài cái.

Đáng hận, vì cái gì hôm nay cứ bị ném hoài!?

Sương Sinh còn không kịp tức giận mà đứng lên, lại bị một cái móng vuốt lớn kéo lại, sau đó lại bị hất qua bên kia, lại kéo… Lăn đến cậu váng đầu mắt hoa.

Đợi đến lúc cái móng vuốt lớn kia không đùa bỡn cậu nữa, trên đầu tiểu Sinh Sinh đã bay lượn một đoàn sao, nhắm mắt trợn mắt nhắm mắt trợn mắt vỗ đầu của mình, một hồi lâu mới tĩnh lại một chút, thấy phía trước là một cái đầu sói thật lớn.

“Mi, mi…” Sương Sinh còn đang thở, ngón giữa run rẩy chỉ vào đầu sói, “Mi là đồ bại hoại.”

Minh Lang Vương phun phun cái mũi, lại duỗi thân quay cậu một trận mới bỏ qua, ngồi xổm một bên xem đứa bé đang nằm ngay đơ trên ổ nó.

“Sao lại vắng mặt lâu vậy.” Con sói kia chờ đắc chút lâu, ấn ấn Sương Sinh còn đang nằm ngay đơ, Sương Sinh quay qua một bên không để ý tới hắn.

“Làm sao vậy?” Đệm thịt dưới móng vuốt lại ấn ấn cậu, lật cậu lại.

“Mi bại hoại.” Giả chết nửa ngày, Sương Sinh bỗng nhiên khóc thút thít, “Vừa mới bị bọn bại hoại ném tớ ném lui, hiện tại lại bị mi kéo tới kéo lui, ô ô, đều khi dễ tôi mà, ta ghét mi.”

Động tác của con sói dừng một chút, “Giận? Vậy cậu đánh ta, không cần chán ghét tôi.” Nói xong nhẹ nhàng tiến qua.

“Ai muốn đánh mi, … mi đưa cái mũi lại đây làm gì.” Sương Sinh tức giận đẩy mũi hắn, “Mi phun khí thật nóng, tránh ra đi.”

“Chẳng lẽ cậu muốn đánh mắt của ta?” Đầu sói lay động, “Không được, cậu rất lùn, tôi cúi đầu cậu cũng đánh không tới, đánh thân thể tôi lại không thấy đau. Hay cậu muốn tôi vươn lưỡi ra cho cậu đánh?”

“…” Sương Sinh bi thương đứng lên đi ra ngoài, “Tôi muốn tìm lão đại thay ta chữa thương.”

Sói ấn ngã cậu xuống đất, “Theo tôi.”

“Không cần.”

“Tôi rất nhớ cậu, cậu một chút cũng không nhớ tôi sao.” Lang buông móng vuốt ra.

“Nhớ mi.” Sương Sinh nhanh chóng bay qua ôm lấy móng vuốt hắn, “Thực xin lỗi, tôi vừa mới bị túc hữu cô lập, cho nên tâm tình không tốt trút giận vào mi, chớ có trách tôi.”

“Không trách, cùng tôi ngủ.”

“Ân, hảo, tôi cũng có chút mệt nhọc, ngủ một giấc lại đi tìm lão đại.” Sương Sinh chen vào dưới móng vuốt thật lớn của Lang Vương, đệm thịt mềm ở trên người thực thoải mái, làm cho cậu lập tức có chút buồn ngủ.

“Sinh Sinh, cậu sự thật bị khi dễ?”

“Ừ, bất quá không có việc gì, tôi là tên thần kinh thô, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Nhắm mắt lại.

“Cậu @%%&…”

Sói tựa hồ còn muốn hỏi cái gì, Sương Sinh đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe được ‘Làm sao’ hai chữ.

Giấc ngủ này thật sự thoải mái, thần thanh khí sảng, Sương Sinh ra khỏi móng vuốt của đại làng, ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt xanh lục của đại lang.

“Mi tỉnh rồi? Tôi ngủ ngon, muốn tới chỗ lão đại, mi dẫn ta đi đi.” Đến trước mặt sói, leo lên tấm lưng dày rộng, tới cái vòng cỗ mềm mại. Minh Lang Vương không nói gì, rất có hiệu suất đưa cậu đưa đến ngoài phòng đoàn mạo hiểm Bạch Mặc, sau đó tự rời đi, Sương Sinh hướng nơi nó biến mất vẫy tay, tỏ vẻ cảm tạ cùng đưa tiễn, sau đó nhanh chóng mở thông tấn khí ra, quả nhiên trong thông tấn khí nhồi đầy tin tức, đều là mọi người đoàn lý hỏi vì sao lâu thế không thượng tuyến, phần lớn là tiếng huyên náo của Miêu Miêu, a, còn có ba bức của lão đại.

“Tiểu Sinh, tại sao lâu thế không tới.”

“Tiểu sinh, login mật tôi.”

“Tiểu Sinh.”

Ngày cuối cùng tin tức chỉ có hai chữ’Tiểu Sinh’, không biết phía dưới là muốn nói cái gì, có phải muốn nói tưởng niệm cậu hay không, nhưng lại ngượng ngùng, cho nên cũng chỉ có tên của cậu, nhưng không có câu dưới sao? Sương Sinh ở miên man suy nghĩ.

“Tiểu sinh.”

Thông tấn khí bỗng nhiên truyền đến thanh âm lão đại, Sương Sinh nhanh chóng trả lời.

“Ở!”

“Lại đây, phòng họp đoàn đội.”

”Vâng!” Vui vẻ hướng đại biệt thự của đoàn đội chạy, xông vào phòng dùng làm phòng họp, “Em tới rồi, lão đại em rất nhớ anh.” Nhào qua, đi đến trên lưng lão đại.

“Anh đâu, Sinh Sinh cư nhiên không nhớ anh.” Miêu làm bi thống trạng.

“Nhớ mà, nhớ hết, còn có tay nghề của Lam Lam, anh Lam Lam, em đã lâu không có tới, làm cho em chút đồ ăn đi.” Đáng yêu nháy mắt.

“Muốn ăn cái gì?” Gia Lam thực sảng khoái đáp ứng, thật lâu không thấy, có chút nhớ nhung, liền càng thêm cưng chiều cưng chiều tiểu bảo bối này.

“Em muốn thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn.” Sương Sinh kéo tóc lão đại, “Lão đại, chúng ta cùng đi kiếm nguyên liệu nấu ăn, anh đánh em giải phẫu, hắc hắc.”

“Sinh Sinh hình như rất thích dính với boss nha.” Miêu xoa bóp cằm, “Khối mặt băng này có cái gì tốt?”