Vẫn chạy vẫn chạy, mỗi nơi chỉ ở lại vài ngày, có một ngọn gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ lập tức lại chạy đến nơi khác, càng không ngừng di chuyển, hoặc là nói chạy trối chết, đừng nói mua khoang thuyền trò chơi lên game một lần nữa, mà ngay cả ngủ an ổn một giấc cũng khó khăn.
Cậu chẳng qua cống hiến mấy viên ích cốc hoàn mà thôi, vì cái gì phải chịu cái tội vô cớ này?
Bọn họ làm sao tìm được mình, cho dù có chạy đến cỡ nào thì chung quy chẳng biết tại sao vẫn có người đánh lén, hơn nữa người tới càng ngày càng lợi hại, vài nhóm người có năng lực đặc thù đã đến, nếu những người này đều là chung một phe, thì thật đó là một tổ chức khổng lồ đi?
“Con mẹ nó, vương bát đản.” Nhan Thế Băng mặt đầy bụi bặm ngồi phịch ở trên Vụ, chửi ầm lên, “Đuổi đến lão tử muốn nhảy sông tự vận, chỉ vì mấy viên thuốc đó thôi...có cần cùng lão tử liều mạng đến thế không.”
“Ô…” Sương Sinh ở một bên thực nhàm chán lăn qua lăn lại, như một con cá chép nhảy lên, xong lại mềm ngã xuống, tiếp tục lăn.”Nhàm chán nhàm chán nhàm chán.”
“Mạng cũng sắp mất, còn cảm thấy nhàm chán.” Nhan Thế Băng thực sự bất đắc dĩ, “Tôi phải thay đổi cái nhìn đối với năng lực của kẻ gọi là người tu chân một chút, luôn nghe người khác nói cỡ nào cỡ nào lợi hại, người tu chân lợi hại cái rắm.” Nói xong còn oán giận liếc nhìn Sinh Sinh một cái.
“Một ít môn phái tu chân bên công kích hệ đương nhiên lợi hại, môn phái của tôi không phải là công kích, không có pháp thuật thì đả thương người cái gì.” Sương Sinh nói, “Hơn nữa tôi cũng không phải yếu, kỳ thật tôi cũng rất lợi hại a, bọn họ tuyệt đối đánh không chết tôi.”
“Đó là bởi vì cậu có pháp khí hộ thân của sư phụ của cậu, nếu một ngày nào đó pháp khí bị cướp, cậu cũng không sống nổi.” Nhan Thế Băng hừ một tiếng.
“Pháp thuật của tôi cũng rất lợi hại a.”
“Lợi hại cái cầu, lợi hại đến mức bị người ta đuổi theo mà phải trốn. Cậu không phải đã tu mấy vạn năm sao, sao yếu như vậy?”
“Tôi là nhập định, không phải tu luyện.”
“Có gì khác? Ai, dù sao cậu chính là rất yếu!”
“… Cậu tin tôi đánh cậu không.” Giả bộ giơ nắm tay lên. Cậu thật sự không có pháp thuật nào dùng để đả thương người, nhưng nhập định lâu như vậy cũng không phải uổng phí thời gian mà ngồi chơi, thể chất của cậu, linh khí ẩn chứa trong cơ thể cũng không thể xem thường!
“Tin, tin, tôi sợ cậu mà.” Băng Băng làm ra vẻ đầu hàng, liền thấy Sương Sinh bỗng nhiên ngừng đùa giỡn, nghiêm túc nhìn về phía trước. Nhan Thế Băng cảnh giác đứng lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có người ở phía trước chúng ta.” Xuyên thấu qua lớp sương mù dày đặc do pháp khí huyễn hóa ra, Sương Sinh nhìn thấy cách đó không xa, có một người nam nhân vững vàng nổi lơ lửng, hai mắt nhìn chằm chằm nơi này, tựa hồ đang ở chỗ này chờ đợi hai người.
“Chạy, nhanh!” Nhan Thế Băng nhanh chóng thúc giục, hắn nhìn không thấy, không biết có phải địch nhân hay không, tóm lại chạy cũng phải không chuyện xấu.
“Ân.” Sương Sinh bỗng nhiên một chút, nói, “Người kia cũng là người tu chân.”
“Cũng là?”
“Ân, a, hắn truyền âm cho tôi…” Sương Sinh sờ sờ lỗ tai, trầm mặc một hồi, “Hắn gọi chúng ta dừng lại, vũ khí trên mặt đất đều đã tập trung vào người chúng ta.” Nhìn về phía Nhan Thế Băng, “Hắn nói… Hắn không có ác ý.”
Thế này mà gọi không có ác ý?
“Nghe hắn, đi xuống đi, cẩn thận một chút, có gì không đúng lập tức chạy.”
“Vậy còn ngươi?” Hắn sẽ không chạy một mình.
“Đương nhiên phải dẫn tôi chạy, chẳng lẽ cậu dám vứt bỏ tôi?” Vẻ mặt dữ tợn trừng lại.
“… Cậu lại không nói rõ ràng…” Nói nhỏ, thao túng Vụ thổi qua đi, nam nhân bay bình bình ổn ổn truyền âm lại ba chữ “Đi theo ta”, rồi bay xuống.
Rơi xuống mặt đất, pháp khí thu hồi, Vụ trong chốc lát lúc hít vào Càn Khôn giới, chung quanh là một mảnh đất trống, cùng với phần đông Sương Sinh không biết là cái gì, Nhan Thế Băng lại biến sắc có là vũ khí phóng tên lửa truy tung.
Chung quanh vây quanh không ít người võ trang đầy đủ, dẫn dắt bọn họ tới đứng bên cạnh một nam nhân trung niên, cậu cảm thấy rất rõ nam nhân kia chính là thủ hạ, khí thế trên người nam tử trung niên kia phát ra, vừa thấy tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng Sương Sinh lại ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm.
Nam nhân trung niên kia đi tới, cười hiền lành vươn tay, nói: “Rất hân hạnh được biết các cậu.” Nhan Thế Băng rất không thích hừ lạnh ra tiếng, tuy rằng biết hiện tại tình huống đối với mình rất không lợi, không an phận đối với mình cũng không có ưu đãi gì, nhưng lại nhịn không được.
“Vào trong phòng nói, thế nào?” Nam nhân nói, lập tức xoay người đi, hai người Sinh Sinh dưới uy hiếp của những người võ trang đầy đủ chung quanh chỉ có thể không tình nguyện theo sát.
“Xin chào các cậu, tôi là thủ lĩnh Lam Diễm, Lam Xuyên.”
“Xin Chào, tôi là Sương Sinh.”
☆☆★★☆☆
“Ông là Lam Xuyên? Ông thật sự là thủ lĩnh của Lam Diễm, huyết sắc chiến thần, tử thần bất bại cùng chính phủ Liên Bang đấu tranh mười mấy năm ấy?” Nhan Thế Băng đi tới đi lui, Sương Sinh nhìn hắn giống như sắp té xỉu, “Trời ạ, đây là thật chăng? Tôi cư nhiên gặp được huyết sắc chiến thần trong truyền thuyết, trời ạ trời ạ, tôi là không phải đang nằm mơ chứ?” Đột nhiên quay đầu phát hiện người trong truyền thuyết còn ở đó, nhanh chóng nhắm mắt lại lắc lắc đầu, miệng luyên thuyên, “Hình như không phải là mộng, tôi dường như thật sự nhìn thấy ông ta…”
“Người đuổi theo của chúng ta đều do ông phái tới sao? Vì cái gì truy chúng ta? Cũng bởi vì mấy viên thuốc kia sao? Nếu ông nói muốn tôi có thể cho ông hết, sau này không được quấy rầy chúng ta?” Không để ý tới Băng Băng đã lâm vào trạng thái điên cuồng, Sương Sinh đối với người kia hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
”Đúng là thủ hạ của tôi, tôi không có ác ý, cũng không phải vì vài thứ kia.” Lam Xuyên cười thực đạm, lại làm cho người ta cảm thấy một cỗ khí thế nói không nên lời.
Xém chút nữa lấy mạng bọn họ, cái này mà kêu là không có ác ý? “Vậy ông là vì cái gì?”
“Tôi, mời các cậu gia nhập Lam Diễm, cộng đồng đối kháng chính phủ Liên Bang tà ác, không biết các cậu có hứng thú hay không?”
“Tôi không…” Sương Sinh còn chưa nói xong, Băng Băng liền thuận chiều, nhào lại.
“Gia nhập Lam Diễm? Thật sự? Tôi thật sự có thể chứ? Tôi muốn gia nhập Lam Diễm!” Nhan Thế Băng nắm tay, vẻ mặt kích động hưng phấn.
“Các cậu nguyện ý là được, tôi lập tức để người ta phân phối phòng cùng trắc nghiệm cho các ngươi.”
“Trắc nghiệm?” Nhan Thế Băng không hiểu.
“Trắc nghiệm năng lực, lấy đó để tương lai bồi dưỡng các ngươi theo phương hướng nào, phân phối nhiệm vụ.” Lam Xuyên giải thích, đứng lên, “Nếu xác định gia nhập, tôi sẽ lập tức phân phó.”
“Gia nhập, gia nhập!” Nhan Thế Băng gật đầu giống như giã tỏi, mù quáng sùng bái đối với Lam Xuyên làm cho hắn hận không thể lập tức trở thành thành viên của Lam Diễm, hoàn toàn đem vài ngày cực khổ trước đó quăn ra sau đầu.
“Hảo, các cậu nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ có người mang bọn cậu đi trắc nghiệm, tôi hiện tại có việc rời khỏi, chúc các cậu may mắn.” Lam Xuyên nói xong, đi ra ngoài. Sương Sinh căm giận Băng Băng nói chuyện dần độn lại luyên thuyên, thực buồn bực.
“Uy, cậu muốn gia nhập làm gì a, đó là phải đi đánh giặc ai, hơn nữa tôi rõ ràng không đồng ý, vì cái gì tôi cũng bị tính vào?” Người kia lúc gần đi còn nói cái gì “Chúc các cậu may mắn”, có ý gì?