Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Chương 1




“Nương nương, là một tiểu hoàng tử, chúc mừng nương nương.” Một người phụ nữ trung niên vội vàng đem hoàng tử ôm đến trên giường cho vị Quý Phi vừa sinh xong hài tử.

Ai a, như thế nào lại nhao nhao ầm ĩ vậy, coi chừng ta đánh ngươi. Người nào đó còn không biết gì còn đang cảm thấy buồn ngủ.

“Đưa ta nhìn xem. Ân, lớn lên nhất định sẽ thật đẹp mắt.” Trên giường, Quý Phi tựa hồ nhẹ nhàng thở ra rồi hôn mê bất tỉnh.

“Người đâu. Chăm sóc tốt Ninh Quý Phi, phái người đi bẩm báo Hoàng Thượng.” Ma ma đem hoàng tử đặt vào trong nước rửa sạch một phen. ( Tiểu Tuyết: Vừa rồi chưa có rửa qua, như thế nào sẽ cảm thấy lớn lên đẹp mắt? Nhân vật chính: Không có biện pháp, ta là đẹp tự nhiên.)

“Oa oa.....” Người nào đó lập tức muốn hôn mê rồi, thanh âm của ta sao lại như vậy? Bên cạnh ta có hài nhi sao?

“Ai nha, Bát hoàng tử đừng nhúc nhích a, lão nô giúp ngươi rửa.” Ma ma tay giặt tay rửa đến cái chỗ phía dưới kia, lại khiến cho người nào đó lập tức xấu hổ đỏ mặt, cái này... Đây là chuyện gì xảy ra a? Ta tại sao là một đứa con nít? Vì cái gì ta là một cái hoàng tử?

Lúc này người nào đó mới bừng tỉnh đại ngộ, ta, đã xuyên qua rồi!!! Không phải đâu, lão thiên gia ngươi là đùa giỡn ta đi. ( Tiểu Tuyết: Phản ứng có chút trì độn. Bắc ly Nguyệt: Cắt, có thể kịp phản ứng nhanh như vậy cũng đã rất tốt, ngươi còn muốn thế nào.)

Lúc này, ở trong Ngự thư phòng.

“Hoàng Thượng, ninh Quý Phi sinh ra một vị hoàng tử.”

“Ân, đã biết, Bát hoàng tử đặt tên là Bắc Ly Nguyệt, đi xuống đi.”

Con mắt cao ngạo lạnh như băng phảng phất không có tiêu cự, dưới đáy con mắt đen sâu thẫm tràn ngập bình tĩnh, tóc đen nhánh, rơi ở bên tai, tuấn mỹ không thể không khiến người âm thầm sợ hãi thán phục, xung quanh hắn vây quanh một cỗ khí tức lạnh buốt.

Màn ảnh chuyển tới nhân vật chính bên kia của chúng ta ———————————————-

Ai, xem ra ta là một cái hoàng tử rồi, hơn nữa còn là một hoàng tử không được sủng, Hoàng Đế lão cha của ta biết rõ ta sinh ra rồi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, chỉ cho ta mỗi cái danh tự, may mà ta còn có một mẫu phi ôn nhu xinh đẹp. Như vậy, đã trọng sinh đến thế giới này rồi, ta muốn sống với tư cách là Bắc Ly Nguyệt, thật vẫn còn luyến tiếc người cha nghiêm khắc của kiếp trước, còn có mẹ luôn lải nhải, còn có bà chị suốt ngày cùng mình cãi nhau, ta chết đi, bọn họ sẽ vì ta thương tâm nhiều lắm đi? Được rồi, hảo hảo mà sống a, Bắc Ly Nguyệt.

Ba năm sau ————————————————————

Bất tri bất giác đã ba năm nữa nha, đến nay ta còn chưa có bái kiến qua vị Hoàng Đế kia a.

“Nguyệt Nhi đang suy nghĩ gì đấy, sao lại mất hồn như thế?” Một thân màu xanh váy dài bằng gấm, bên trên váy áo được thêu một chút hoa mai trắng noãn, cùng một đai lưng gấm màu trắng nốt đem thắt lưng nhỏ nhắn thắt lại. Mái tóc đen nhánh quấn thành búi, vẻn vẹn chỉ trang trí có một trâm hoa mai bằng bạch ngọc. Tuy nhiên giản dị, nhưng lại có vẻ tươi mát ưu nhã, nàng chính là mẫu phi của ta.

“Không có gì.” Ta đáp.

“Ngươi đứa nhỏ này.” Mẫu phi sủng nịch sờ lên tóc của ta, ta cười cười với nàng, ở kiếp này người quan trọng nhất của ta là nàng, ta, phải bảo vệ nàng.

Cái chỗ này tuy không được tốt lắm, nhưng lại cho người ta cảm giác tươi mát, ta rất thích ở đây, vào buổi tối, ở đây thập phần xinh đẹp, đời này ta sẽ cứ như vậy mà sống qua ngày sao? Tuy muốn im lặng qua hết đời này, nhưng, lão tử không chịu nổi nhàm chán đâu, ta quyết định, có cơ nhất định phải ra ngoài cung đi xem.