Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 9 - Chương 137




Cướp, hay không cướp?

Mọi người trong cảnh Thế Ngoại Đào Viên đang rơi vào tình thế phải lựa chọn.

Người đầu tiên chọn chính là Phượng Tiêu của Âm Các.

Giữa không trung sóng lớn nổi lên, nhìn thẳng về phía Đường Thời, áo choàng màu vàng của hoa hạnh bị gió thổi tung, cánh hoa đào bay tán loạn, trực tiếp xẹt qua mà tới. Trong khoảnh khắc Đường Thời ôm đàn gảy dây, ngón tay Phượng Tiêu vừa búng ra, một ống tiêu đã kẹp giữa ngón tay, trong nháy mắt, âm thanh trong trẻo vang lên.

Mặc dù tiếng tiêu có hơi trầm thấp, nhưng trong giai điệu đơn giản đó, vẫn làm cho mọi người yên tĩnh ngay lập tức.

Đường Thời nhướng mày, ngón tay cong cong nắm lấy một sợi dây đàn, có thể cảm nhận rõ ràng dòng nước chảy ra từ ngón tay, sợi dây này là suối hoa đào cô đọng lại, một khi phát ra, mới là âm thanh “Cao Sơn Lưu Thủy” chân thật.

Âm Các dùng âm nhạc làm thủ đoạn tấn công.

ẩn giấu linh lực trong tiếng nhạc, hoặc lấy tiếng nhạc mê hoặc lòng người, có thể đạt được hiệu quả kiểm soát đối phương. Các này giống như Lôi Các trong mười hai Các, nổi tiếng với phương pháp tấn công đặc biệt.

Phượng Tiêu có thể đến đây, hẳn là nhân tài tầng thứ nhất của Âm Các, ngày sau cũng sẽ trở thành trụ cột của toàn bộ Âm Các.

Ngay từ đầu người này không hề phô trương, lúc này đột nhiên gây khó dễ, quả khiến người ta không ngờ.

Đường Thời biết nhất định sẽ có người gây chuyện, nhưng không nghĩ kẻ này lại đến từ Âm Các.

Trên tay hắn có một đống đại chiêu, gần như đã trở thành một chuỗi kĩ năng, có thế so chiêu kéo dài với Âm Các.

Sau sự  kiện tiên cung Thanh Điểu, Đường Thời đã luyện tập qua rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau xuất hiện trong các bài thơ của mình, dù sao đây là cách duy nhất để đạt hiểu quả tấn công tốt hơn —— nhưng lần này vừa mới cầm đàn trên tay, Đường Thời nhíu mày.

Nhấc ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng kéo ra một đường cung đẹp mắt, sau đó đồng ngón tay bắn ra, tiếng mây trong veo đột nhiên vang lên, khuếch tán ra bốn phía.

Tiếng đàn của Đường Thời vừa chạm phải tiếng tiêu của Phượng Tiêu, khi hai người đụng vào, giữa hai luồng âm nhạc dao động nổ ra một khối linh khí, nổ tung trên mặt nước.

Âm thanh ban đầu của cầm và tiêu đột nhiên trở nên sắc bén chói tai, sau đó ngay lập tức mất đi nhịp điệu ban đầu, trở về hư vô.

Đường Thời ôm đàn đứng, lạnh lùng nhìn Phượng Tiêu, “Các hạ có ý gì?”

Phượng Tiêu chuyển ngón tay, ống tia kia lật giữa ngón tay hắn, chỉ nói: “Hơi tò mò mà thôi.”

Chỉ vì tò mò mà đã lập tức ra tay thăm dò? Trong mắt Đường Thời lộ ra vài phần sát khí, nhưng hắn biết hiện tại mình không thể giết Phượng Tiêu —— huống chi chưa chắc mình đủ khả năng giết, nơi này toàn là người từ mười hai các Đại Hoang đến dò đường, nếu giết thì ai sẽ đi nói tình huống trong cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên? Bời vì Đường Thời tiến vào không gian đài Tứ Phương, không biết rõ tình hình bên ngoài, nhưng những người này biết.

Chỉ cần những người này quay trở lại và đưa bản đồ cho chủ sự của mười hai các, như vậy giá trị của cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên sẽ hiện lộ rõ cho tất cả mọi người.

Thị Phi muốn xây dựng các thứ mười ba, hắn không thể giết Phượng Tiêu để phá hỏng chuyện của y được.

Chỉ có một từ “nhẫn nhịn”.

Lúc trước Triệu Nhan Hồi đã bị Hạ Vọng giải quyết, chỉ sợ khó mà xử lý đám Ma tu bên Ngục Các. Nhưng chỉ chết một người thôi, vấn đề không quá nghiêm trọng, nếu ngay cả Phượng Tiêu cũng bị giết chết,e là không cách nào cứu vãn nổi.

Kiềm chế.

Loại cảm xúc này hiếm khi xuất hiện trên người Đường Thời.

Hắn nâng cây đàn kia, nói: “Hiện giờ đã thăm dò xong. Nếu Phượng Tiêu đạo hữu muốn luận bàn, vậy tương lai gần sẽ có cơ hội thôi.”

Thăm dò nho nhỏ vừa rồi, kỳ thật đã có thể đại khái phản ánh thực lực của hai người.

Thực lưc của Phượng Tiêu cố nhiên là không tầm thường, nhưng Đường Thời chỉ búng một ngón tay, mà đã dùng âm lực triệt tiêu tấn công của Phượng Tiêu, có thể tưởng tượng được hai người này ngang tài ngang sức, mà Đường Thời thì có vẻ khá thành thạo.

Đường Thời hiếm khi bày ra vẻ mặt không khiêu chiến, Phương Tiêu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cười một tiếng, làm cho người ta có cảm giác ấm áp tan chảy, giống như, giống như là áo choàng màu vàng hoa hạnh của hắn vậy.

“Vậy thì đợi dịp sau.”

Tất cả những người ở đây chỉ để dò đường thôi, chiến đấu đến ta sống ngươi chết thì không cần thiết lắm.

Đào Mộc Trượng đã trải qua nhiều năm biến hóa, trở thành hòn đảo trong hồ nước này, mà cây lúc trước bị Hoa Bạch Thuật cầm là giả. Nếu bảo vật lớn nhất đã rơi vào trong tay người khác, thì tranh đấu cũng dừng lại. Không ai điên mà khiêu khích Đường Thời vào lúc này, bởi vì quá nguy hiểm.

Mới vừa rồi sát khí trong mắt hắn mặc dù chỉ lướt qua, nhưng vẫn bị rất nhiều người chú ý đến. Tên điên này mà thật sự nổi điên không muốn sống, muốn cướp đoạt bảo vật của Đường Thời còn nhiều cơ hội lắm, ân ân oán oán của mười hai các trong Đại Hoang không thể nói rõ trong đôi ba câu, cho nên không vội.

Lúc này, tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

Ân Tuyết Tễ  ôm kiếm đứng một bên, nhìn Đường Thời một chút, lại nhìn trận pháp vừa rồi, quay đầu nhìn Khổng Linh, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện: “Vừa rồi Khổng Linh tiên tử nói, trong đào hoa trận kia đã bị người ta động tay động chật, là thật à?”

Ân Tuyết Tễ, mặc một cây đen thùi, sắc mặt tái nhợt, cảm giác đó rất lạnh lùng, vô cảm, trong mắt cũng lạnh như băng. Nhưng khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói lại động lòng người, chỉ hơi khàn khàn, vậy chắc là không thường xuyên nói chuyện.

Khổng Linh không ngờ Ân Tuyết Tễ lại đột nhiên hỏi như vậy, hơi sửng sốt, Quả thức khi nàng chuẩn bị thoát ra đã hét lên như thế. Nàng đảo mắt, lướt qua từng khuôn mặt mọi người chung quanh, Không Linh rũ mắt, lại nói: “Có lẽ là ta nhớ lầm. Trong lúc bối rối, chắc chỉ thuận miệng nói bậy.”

Bậy khỉ ấy.

Đây là cảm giác đầu tiên của Đường Thời.

Ân Tuyết Tễ cũng không phải người bình thường, chỉ cảm thấy lời của Khổng Linh giấu đầu hở đuôi, không nói rõ được.

Chắc chắn nàng ta đã biết gì đó, nhưng nàng lại không nói. Nói trắng ra, hiện tại bọn họ đi dò đường, đều bán mạng vì Đại Hoang Các của mình, chỉ cần có thể lấy lại tình báo độc nhất vô nhị, là có thể nhận được càng nhiều phần thưởng và sự coi trọng. Cho nên hiện tại Khổng Linh không nói, cũng hợp tình hợp lý.

Trong lòng mọi người đều ẩn giấu nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm câu nào nữa, chuyện này cứ vạch trần qua loa thế thôi.

Đường Thời thu cây đàn mới chế, lúc này  nhìn xung quanh hỏi: “Chúng ta có thể đi chưa?”

Thời gian tiến vào nơi này cũng không ngắn, chưa kể Đường Thời và Thị Phi ở trong không gian không giống với thời gian bên ngoài,, cho nên thời gian chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

Nếu nơi cuối cùng đáng được thăm dò đã trở thành thế này, vậy mọi người cũng không có lý do để tiếp tục ở lại.

Bản đồ cơ bản đã đến tay, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thị Phi.

Trong lần tranh đấu này, Thị Phi chỉ ra tay vào thời khắc cuối cùng, y còn chưa kịp xử lý sạch sẽ vết máu trên tay, lật bàn tay lấy ra cái hộp kia một lần nữa. Ánh sáng tỏa ra trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, đã mở ra một cánh cửa.

Cách quay lại này, tốt hơn nhiều so với trước đây.

Kiểm kê lần thu hoạch này của Đường Thời, có vẻ tốt hơn nhiều so với mấy lần xui xẻo khi vào mấy bí cảnh trước đây.

Ở chỗ Ngũ Liễu tiên sinh lấy được một mũi tên, mô hình đài tròn trong không gian đài Tứ Phương, chắc là chìa khóa mở cửa Lạn Kha, còn có đàn làm bằng gõ đào và dây làm từ suối trong rừng đào.

Chỉ trong ba thứ này, đã có hai thứ là vật hiếm có trong thiên hạ, Đường Thời coi như đầy tài mà trở về.

Lúc đi ra, giống như trong không gian mở ra một cánh của, khi rơi xuống thì nằm ở giữa Kiếm Các và Đạo Các.

Tuy rằng mọi người cùng nhau đi vào, nhưng toàn lục đục, đấu đá lẫn nhau không ngừng, cũng không có tình cảm.

Đường Thời đừng qua Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương hai người, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Thị Phi ở một bên, quyết định đi theo y.

“Hòa thượng, ngươi xây Các, bắt đầu từ đâu?”

Nếu nhớ không lầm, quy tắc mười hai các Đại Hoang đưa ra cực kỳ khắc nghiệt.

Thị Phi quay đầu nhìn lướt qua, tất cả mọi người đều đã tản đi, y cười cười: “Còn chưa rõ lắm. ”

Dùng cảnh Tiểu Hoang làm lợi thế để đổi một lần cơ hội xây Các.

Đường Thời mím môi, truyền âm nói: “Đông Nhàn đại sĩ rốt cuộc có vấn đề gì?”

Thị Phi lắc đầu, Phật viết: Không thể nói.

Thị Phi phải đi về phía Đại Hoang, Đường Thời thì đi về Tàng Các.

Hai người đi hai con đường khác nhau, nhưng nửa đường, Đường Thời nghiên cứu một chút mô hình đài Tứ Phương trước đó do Thị Phi cất, bỗng phát hiện thứ này có thể tháo rời thành nhiều mảnh. Ở dưới đáy đài tròn này, khắc bốn chữ “Linh Khu Thiên Bàn”.

Đài tròn bị Đường Thời bẻ làm hai, độ cao của đài Tứ Phương bị gập đôi. Cửa Lạn Kha có hai cánh, mỗi chìa mở một cánh, vừa vặn.

Đường Thời đưa chìa khóa thiên bàn cho Thị Phi rồi nói: “Xây Các thì gặp lại.”

Muốn lấy ấn Thiên Các từ trong tay mười hai các Đại Hoang không phải là chuyện đơn giản.

Khi đó, nếu có thể, Đường Thời có lẽ sẽ trở thành đối thủ của Thị Phi, chỉ là sau khi thành đối thủ thì là cái gì, Đường Thời cũng biết rõ. Nếu bắt đầu khiêu chiến từ hướng bắc thì Tàng Các sẽ là điểm dừng chân đầu tiên của Thị Phi.

Hắn cười cười, chắp tay sau lưng, áo xanh đón gió, đạp kiếm mà đi.

Thị Phi đứng tại chỗ, nhìn hắn rời đi, quay đầu lại nghĩ đến Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo, Đông Hải Tội Uyên, cầu sao… Mọi sự mọi việc trên đời đều đã có định số. Cong môi cười, Thị Phi không phải là người tin vào duyên số, nhưng có lẽ có vài chuyện không cách nào xoay chuyển được.

Đại lục Linh Xu, bốn núi Tiểu Hoang, mười hai các Đại Hoang, thành Hoàng Sa nội hoang, Đông Nhàn đại sĩ dưới lòng đất chưa bao giờ lộ diện…

Tiếng gió vẫn nổi lên, khẽ lướt qua góc áo của Thị Phi, y đã đi xa, nhưng phái sau lại hiện ra một khung cảnh vô cùng thú vị.

Đỗ Sương Thiên chính là tu sĩ Đạo Các, hắn đã đi về phía trước thật lâu.

Bước từng bước, tốc độ không nhanh, thậm chí cũng không ngự kiếm, cứ thế bước đi.

Đến khi nhìn thấy đỉnh núi phía trước, hắn dừng bước, cao giọng nói: “Các hạ đi theo hồi lâu, sao không hiện thân gặp mặt?”

Bóng dáng sau lưng, rốt cục chậm rãi xuất hiện, mặc đồ đen, giống như một cái bóng, khí chất giữa hai hàng lông mày người này cực giống Doãn Xuy Tuyết, tu sĩ Kiếm Các, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm giác được thâm ý sắc bén ngót trời.

Ân Tuyết Tễ.

“Vì sao Đạo hữu lại theo ta tới đây?”

Đỗ Sương Thiên ấn kiếm, chỉ cầm mà không rút ra.

Sắc mắt Ân Tuyết Tễ lạnh lùng, nhìn hắn nói: “Nghe nói ngươi là đại đệ tử của Tẩy Mặc Các, đại sư huynh của Đường Thời. Không biết các hạ, còn nhớ trong cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, Yêu tu Khổng Linh từng nói, Đào Hoa trận bị người ta  động tay động chân không?”

Đỗ Sương Thiên ngước mắt lên,  không nói câu nào, chỉ nhìn chăm chú vào Ân Tuyết Tễ, ngón tay lặng lẽ nắm chặt.

Hắn là người điềm tĩnh, thậm chí trong ấn tượng Đường Thời, người này một lòng hướng đạo, cho dù hắn vừa ý nhị sư tỷ Tống Kỳ Hân, cũng không dao động nửa phần đạo tâm. Tính tình kiên nhẫn cực kỳ có lợi cho việc tu luyện.

Mặc dù Ân Tuyết Tễ nói ra những lời có ý chỉ như vậy, hắn vẫn không bất động.

Nhưng Ân Tuyết Tễ đã chú ý tới ngón tay hắn dần dần nắm chặt, ngón tay cầm kiếm, rất có lực.

Nhưng Ân Tuyết Tễ mới là Kiếm tu chân chính, mắt hắn vẫn lạnh lùng không tình cảm, như nói ra sự thật: “Nếu ta nhớ không lầm, ngay từ đầu các hạ đã ở bên cạnh đào hoa trận, lúc xảy ra chuyện ở ven đào, Khổng Linh trả lời câu hỏi của ta, liếc mắt nhìn ngươi liền rũ mắt. Mấy dấu hiện này nói cho ta biết, ngươi chính là người động tay động chân đến trận pháp này, chỉ có ngươi có thời gian này —— nhưng ta không biết, ngươi xuất phát từ mục đích gì, lại dùng thủ đoạn gì, biết được bí mật của trận pháp này từ nơi nào, đến làm hết thảy ——”

Ánh mắt sắc bén như kiếm, Ân Tuyết Tễ là một người rất thẳng thắn, hắn rất hiếm khi nói nhiều, bao năm rồi cũng chưa từng.

Đỗ Sương Thiên, chỉ cười, xoay người rời đi.

Ân Tuyết Tễ chưa từng đuổi theo, cũng chưa từng ra tay, chỉ ôm kiếm đứng ở nơi đó, nhìn Đỗ Sương Thiên đi xa.