Tranh luận lúc nào cũng vô ích, Đường Thời vừa đi theo Thị Phi vừa nói chuyện để phân tán lực chú ý, kẻo hắn sẽ lại nghĩ ra mấy thứ đáng sợ.
Khi nói chuyện như vậy, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Đường Thời cũng không biết hắn thực sự nghĩ thế nào, dù sao đi một lát đã dừng lại.
Thị Phi buông hắn ra, lúc này đã đến điểm cuối.
Đường Thời mở mắt ra, đập vào mắt chính là chiếc bục tròn đang trôi lững lờ giữa không trung, ở phía giữa đặt chiếc hộp bằng đá tinh xảo —— cái hộp này trông quen quen, Đương Thời nhớ ngay, nó giống như chiếc hộp lúc Thị Phi lấy chìa khóa để vào cảnh Tiểu Hoang…
Cái này…
Quả nhiên là chìa khóa thứ hai của cảnh Tiểu Hoang.
Thị Phi đã đúng, đủ trung thực.
Hắn đứng một bên không nói gì, xem Thị Phi lấy chìa khóa kia.
Ngay sau khi tay Thị Phi rời khỏi đài tròn, đài tròn kia cũng nhanh chóng xoay tròn, Đường Thời đưa tay muốn kéo Thị Phi, nhưng không phát hiện ra vấn đề. Hắn sững người một lúc, cảm thấy việc có hơi khác thường.
Đó là gì.
Mô hình?
Đường Thời cảm thấy rất giống.
Đài tròn chính là mô hình của đại lục Linh Khu, sau khi Thị Phi lấy chìa khóa, từ chỗ vừa đặt hộp, một trụ vuông từ từ nhô lên, lần Đường Thời hiểu ngay —— mô hình đài Tứ Phương.
Hắn đến gần, cảm thấy khi mô hình đài Tứ Phương xuất hiện, xung quanh tối sầm lại. cảnh vật vốn có trên bốn bức tường biến mất sạch sẽ.
Trong bóng tối đen mù này, chỉ có đài Tứ Phương nhỏ bé tỏa sáng.
Màu xanh biển đẹp mắt, như một làn sóng.
“Đây là?”
Đường Thời nhíu mày, quay đầu nhìn Thị Phi.
Thị Phi nói: “Như ngươi nghĩ.”
“Ngươi làm sao biết ta đang nghĩ gì?” Đường Thời hỏi ngược lại theo bản năng —— may mắn thay bây giờ toàn bộ tình hình đã thay đổi, trên vách tường kia tựa hồ đã không biến động theo ý nghĩ của hắn nữa. Mọi thứ trước đó như đổi thay vì Thị Phi cầm chiếc chìa khóa này.
Hắn vừa hỏi xong, đã biết mình hỏi sai, nhưng hắn không hề hoảng loạn, chỉ nói: “Chuyện gì đã xảy ra với đài Tứ Phương?”
Hai vấn đề, mà hiển nhiên Đường Thời cần Thị Phi trả lời vấn đề thứ hai.
Thị Phi nói: “Chìa khóa.”
Đài Tứ Phương cũng là chìa khóa, nhưng mà mô hình đài Tứ Phương trước mặt này có phải là chìa khóa hay không.
Đường Thời vẫn còn nhớ bức tranh vẽ đài Tứ Phương xuyên qua đại lục Linh Khu như kiếm kia, lúc này nhìn thấy mô hình tự nhiên cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Xung quanh không có linh lực dao động khác thường, hắn dùng linh thức và linh lực thăm dò, chẳng phát hiện được nửa điểm nguy hiểm. Hắn ngập ngừng bước lên, lẩm bẩm hai chữ “chìa khóa” mà Thị Phi nói, chẳng lẽ là chìa khóa của cảnh Tiểu Hoang?
Đài Tứ Phương và cảnh Tiểu Hoang rõ không cùng một đẳng cấp, đây có lẽ là chìa khóa của thứ khác chăng?
Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu Đường Thời, hắn đã vươn tay ra rồi, chỉ chỉ trên đỉnh mô hình đài Tứ Phương mảnh khảnh kia, vừa mới chạm vào thì giống như kích hoạt cơ quan —— cũng may điểm này đã nằm trong dự liệu, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, như thể chẳng ngại hiểm nguy.
Mô hình nho nhỏ của đài Tứ Phương từ từ hạ xuống, rồi thu lại vào chiếc đài tròn phía dưới.
Tiếng “rắc rắc” vang lên không dứt bên tai, như thế nó đang nhúc nhích, sau đó một cánh cửa lớn mở ra trước mặt Đường Thời và Thị Phi.
Giương mắt lên, trên cửa lớn kia viết hai chữ —— Lạn Kha.
Cái tên này lạ ghê…
Đường Thời sửng sốt hồi lâu, hỏi Thị Phi. Thị Phi cũng không biết.
Một cánh cửa đột ngột xuất hiện trước mắt bọn họ, chẳng biết nó rốt cuộc có ý gì.
Nhất thời, Đường Thời và Thị Phi không dám động đậy.
Suy nghĩ miên man hồi lâu, ánh mắt lại rơi vào trên cửa. Đường Thời nghĩ nếu bây giờ hắn đi được, thì chắc chắn không cam long, nhưng nếu bước vào thì không biết bên trong là gì…
Chờ đã!
Đường Thời bỗng nhiên giơ tay lên gõ trán mình, Lạn Kha, lạn kha nhân?
Hoài cựu không ngâm Văn địch phú, Đáo hương phiên tự lạn kha nhân. (Bạn xưa ngâm phú vài vần, Về quê thấy tựa như anh mục rìu.)
Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng
Điển cố “Lạn Kha” này, kể về một người lên núi đốn củi, Trên đường đi, thấy hai vị tiên chơi cờ tướng, ông đứng lại xem. Trận cờ kết thúc, ông thấy cán rìu cầm trong tay đã mục nát, trở về làng mới biết mình đi vắng đã trăm năm.
Trên núi chỉ xem một ván cờ, dung nhanh mình không đổi thay, khi về mới phát hiện thế gian đã trôi qua bao lần tuế nguyệt.
Từ khóa – thời gian!
Đường Thời nhanh chóng hiểu ngay, mơ hồ đoán được trong đó có cái gì, nhưng không dám xác nhận.
Trên đời này có thuật giới tử Tu Di có thể điều khiển không gian, nhưng vậy đây cũng có một loại thuật pháp, có thể khống chế thời gian?
Bước qua cánh cửa này, bên trong sẽ là gì?
Là mình đi vào một năm, lúc đi ra đã hóa ngàn năm. Hay đi vào ngàn năm, mà bên ngoài chỉ có một năm?
Hắn nói suy nghĩ của mình với Thị Phi, Thị Phi chỉ vào khung cửa nói: “Cánh cửa này hướng ra ngoài, nếu thật sự như ngươi nói, lúc tiến vào mười năm, mà bên ngoài có khi đã một năm thậm chí ngắn hơn. ”
Tỷ lệ thời gian là gì, không ai biết.
Điều duy nhất Đường Thời có thể nghĩ đến chính là —— thứ này quả thực là công cụ để tu luyện.
Hắn quay đầu, hỏi Thị Phi: “Tiến vào xem một chút, ngươi liều mạng bồi quân tử không? Không, tiểu nhân——”
Thị Phi không trả lời hắn, mà y cũng không đi.
Cho nên Đường Thời hiểu, hắn đi thẳng vào trong, trong này chỉ là một không gian bình thường không có gì lạ.
Nhưng gần đây Đường Thời mới phát hiện một vấn đề —— bọn họ làm sao biết được tốc độ dòng chảy thời gian, cho nên để Thị Phi đi ra ngoài, hai người một trong một ngoài, tính toán thời gian, phát hiện tốc độ thời gian bên trong cửa Lạn Kha nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần..
Nói cách khác, bên trong cửa Lạn Kha đã qua mười ngày, bên ngoài chỉ qua một ngày.
Trong chớp mắt mắt, lòng Đường Thời run lên, hắn nhương Thị Phi đi vào, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Không gian bên trong cửa Lạn Kha này không lớn lắm, xung quanh bốn bức tường còn khắc đầy hoa văn ký hiệu, nghiên cứu một hồi cũng không ra.
Tâm tư Đường Thời không đặt trên hoa văn với ký hiệu này, hắn nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy sức hấp dẫn của thứ đồ chơi này quá lớn.
Hắn lại đứng lên, Đường Thời nói: “Không nghiên cứu nữa, ta hứng thú với việc cắp không gian này về hơn.”
Hắn đi thẳng ra ngoài, nhìn thấy đài tròn kia, bắt đầu ngâm cứu nó.
Nhìn kỹ hơn, đài tròn nay không mọc trên mặt đất, toàn bộ bề mặt tỏa ra ánh lam, cực kỳ vui mắt.
Nhưng Đường Thời không có thời gian thưởng thức nó, hắn kéo nhẫn trữ vật ra, đập trên đài tròn này, đài kia khẽ run lên, như sẽ bị nhẫn trữ vật kia của Đường Thời hút vào không gian trong nhẫn, nhưng không biết tài sao, đại tròn này cứng ngắc dừng lại.
Thị Phi đi ra, chỉ nói: “Đẳng cấp không đủ.”
Nhẫn trữ vật của Đường Thời cũng không tính là loại cao cấp nhất, đài tròn này vừa nhìn là biết không phải vật thường, huống chi tuy nói đài Tứ Phương này là giả, nhưng nhìn cách nó mô phỏng là thây được độ tinh chuẩn cao —— Đường Thời rối rắm nửa ngày, quay đầu nói: “Tiểu Tự Tại Thiên có thủ pháp đặc biệt à? Ngươi cất nó trước đi, để thứ này rơi vào tay người khác, ta thực sự không cam lòng.”
Tham tài cũng thẳng thắn như vậy, Đường Thời cũng phục mình luôn.
Thị Phi cũng không từ chối, giơ tay vẽ trong không gian này một cái, một vết nút liền xuất hiện, Đường Thời đã mơ hồ nhìn thấy phía sau vết nưats kia chính là không khí tán loạn trong không gian —— cái đệt, Thị Phi chỉ giờ tay là vẽ được khe nứt không gian luôn?
Đây có lẽ là… Không gian lưu trữ?
Lực hút của khe nứt không gian, còn mạnh hơn nhẫn trữ vật kia của Đường Thời nhiều, nhanh chóng hút đài tròn này vào.
Sau đó, cánh cửa Lạn Kha trước đó cũng đóng theo.
Nương theo tiếng kẽo kẹt lúc cửa đóng lại, khiến người ta ê răng, Đường Thời cơ hồi hô theo bản năng: “Chạy!”
Nhưng chạy đi đâu?
Đài Tứ Phương bỗng sáng lên, Đường Thời ngay thấy tiếng thủy triều trào dâng, tiếp đó cảm giác vách tường xung quanh trở nên sáng bừng, thậm chí cò dần dần biến thành màu trắng. Vì vậy nháy mắt, thế giới thay đổi bên ngoài cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên đã ở trước mắt.
Màu xanh vô biên, nhanh chóng chuyển thành màu hồng vô tận.
Một rừng hoa đào ở giữa hồ, phóng đại trong mắt Đường Thời, hắn và Thị Phi đồng thời rơi từ trên không trung xuống, khiến mọi người phía dưới đang tẩn nhau kinh ngạc không thôi.
Cây gậy gỗ của Khoa Phụ, hóa thành rừng đào này, vì nó mà mọi người không tiếc mình mà tranh đoạt!
Chỉ là trận chiến đang kịch liệt, ngước mắt lên thì cảm giác linh khí đang chuyển động, nhìn qua, mẹ nó cái tên ăn trộm Đường Thời này lại tới rồi?
“Tránh ra, tránh ra, không phanh được!”
Đùng——
Đường Thời nện vào rừng đào này ——
Đậu mòe, đệt mịe, đau quá!