Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 9 - Chương 134




Đường Thời đang từ phía sau trở về, nhìn thi thể khô cằn của Ngũ Liễu tiên sinh treo ở đó, nhìn lâu cũng khó chịu.

Võ Lăng đạo nhân đăng tiên, thế giới này hỏng mẹ nó rồi.

Không thể diễn tả nổi cảm giác trong lòng, Đường Thời chỉ cố gắng khiến mình đừng nghĩ tới. Từ phía sau sảnh đi về phía trước. Đường Thời biết phía trước có thể đang đánh nhau, nhưng lá gan của Hạ Vọng cũng phình quá to rồi.

Sự tồn tại của Nghịch tu cũng không khác Ma tu là mấy. Đối với Đường Thời, nghịch tu hay ma tu không khác gì nhau.

Chỉ đột nhiên nhớ lại một câu: Tu chính mình.

Đường Thời đi qua Phật đường u ám này, lại xuyên qua phía trước, đã thấy Thị Phi quét dọn sạch sẽ, đang đứng trước Phật.

Một ngọn đèn dưới bệ Phật Nhiên Đăng đã được thêm dầu đèn, Thị Phi mặc tăng bào trắng tuyết đứng ở đây đúng ra thì nhìn không phù hợp, nhưng Đường Thời cứ đứng đó nhìn, nghĩ thế này mới hợp với y.

Những ngôi chùa cổ sâu trong núi, những hòa thượng mặc áo trắng, Phật cổ tĩnh mịch, mang cảm giác huyền bí và cổ kính

Bên ngoài, mọi người vẫn đang đối đầu, mà Lạc Viễn Thương hình như muốn đánh nhau với Hạ Vọng.

Bọn họ ở bên ngoài, lại không biết Đường Thời lúc này đã bước vào bên trong, mà hắn cũng không ra ngoài thông báo với bọn họ, chỉ tìm một cái bồ đoàn rồi ngồi xuống hỏi: “Chúng ta tới tìm bảo vật, cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên này có kho báu gì? Ngươi muốn lấy cảnh Tiểu Hoang này làm lợi thế, mà nếu cảnh Tiểu Hoang này cũng  chẳng mang lại lợi ích nào cho mười hai các Đại Hoang ngậm đau để các ngươi xây Các, vậy chuyến này chúng ta đi uổng công rồi.”

Đường Thời bỗng cảm thấy mình rất giỏi, có thể nói ra những lời thực dụng như vậy.

Nếu Thị Phi không biết bí mật trong cảnh Tiểu Hoang này, vậy thì kết quả cuộc điều tra cảnh Tiểu Hoang này chắc chắn rất tệ, chờ đến khi tin tức truyền về, mười hai các sẽ có lợi thế khi đưa ra cái giá khác cho Thị Phi —— mà cái giá này chắc chắn không cao.

Thị Phi quay đầu lại nhìn hắn, Đường Thời đang tùy ý ngồi trên mặt đất, chiếc áo xanh kia trải trên mặt đất vừa quét dọn sạch sẽ, nở nụ cười vô hại. Hắn nói lời này quá đương nhiên, tựa như nếu Thị Phi không nói ra nơi này có bảo vật gì thì có lỗi với suy nghĩ của hắn vậy.

Còn chưa kịp nói chuyện, Thị Phi đã nhìn thấy người bên ngoài tiến vào điện.

Nhưng mọi người không ngờ Đường Thời đã ở bên trong.

Nhất là Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương, dù sao lúc trước Đường Thời còn ở phía sau xem bích họa. Lạc Viễn Thương thích góp vui, thích đánh nhau với người khác, nhưng Triệu Nhan Hồi kia bị Hạ Vọng giết chết, trong lòng hắn không thoải mái.. Lúc tiến vào, sắc mặt Lạc Viễn Thương còn đang bực bội, nhìn thấy Đường Thời thì nhướng mày: “Tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy.”

Đường Thời khiêm tốn nở nụ cười một chút: “Thường thôi, thường thôi. Mới từ phía sau vòng qua, đang tâm sự với Thị Phi sư huynh. Phải rồi, Thị Phi sư huynh nghĩ sao?”

Mọi người cảm thấy hứng thú, Khổng Linh lại nhíu chặt mày. Tuy rằng nói quan hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo đã khôi phục lại trạng thái như trước, nhưng dù sao cũng có khoảng cách. Nếu trong tay Thị Phi có tin tức quan trọng, chưa chắc sẽ nói cho bọn họ biết.  

Mà bây giờ Đường Thời lại đang nói hắn đang “tâm sự” với Thị Phi, bởi vì cái đức hạnh của tên súc vật này quá tốt, nên Khổng Linh càng lo hơn. Thị Phi không phải là người biết trả thù, nhưng Đường Thời thì chưa chắc à. Lúc nói chuyện, hắn cố ý quay đầu  nhìn Khổng Linh một cái kiểu này… Dù sao giờ tim Khổng Linh đang đập loạn nhịp, sợ hắn quậy một trận.

Thị Phi cũng không biết bí mật của cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, nhưng vừa rồi lúc quét dọn phát hiện một ít manh mối mà thôi, y nói: “Mọi việc chắc nằm dưới chân.”

Y dứt lời, mọi người theo bản năng đều nhìn dưới chân. Nơi này chỉ lát gạch đá bình thường, nhìn qua thì không thấy gì nhưng nhìn kỹ thì nhưng hoa văn này có liên hệ với nhau, giống như…

Đường Thời lập tức nhớ tới hoa văn này, buột miệng hỏi: “Cái này có liên quan gì đến cảnh Băng Thiên Tuyết Địa bên Đông sơn?”

Hoặc, mối liên hệ giữa hoa văn và bản đồ là gì?

Hắn tỉ mỉ tính, Đường Thời chỉ hai chỗ trên toàn bộ bản đồ mặt phẳng của Khu Ẩn Tinh.

Lần đầu tiên là ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, lúc đó chỉ là bản đồ bình thường; lần thứ hai lại là sau khi đánh đổ đài Tứ Phương, tiến vào đài Tứ Phương, thấy bức tranh kia. Hai lần khác nhau, chỉ ở nơi giao nhau giữa Bắc sơn và Đại Hoang, có một trụ thông thiên, xuyên qua toàn bộ đại lục như thanh kiếm sắc bén, chỉ thẳng vào tâm đại lục.  

Và bây giờ, bức tranh này xuất hiện lại xuất hiện ở đây.

Bởi vì trên mặt đất toàn bộ trải gạch, hoa văn đều chắp vá mà thành. Đường Thời nhìn qua hình dáng chung thì đã hiểu rõ.

Thị Phi cũng không cách nào trả lời được câu hỏi của hắn.

Đường Thời bỗng có chút chột dạ, lúc những người còn lại vẫn đang kinh ngạc nhìn hoa văn này, hắn tới bên góc, dùng mấy vật linh tinh che lấp hoa văn này.

Góc đông bắc, phiến đá trống; góc tây bắc, phiến đá trống; góc tây nam, phiến đá trống; cuối cùng đến – góc đông nam.

Đường Thời đi qua, quét sạch đám gỗ đang chất đống trong góc, thấy hoa văn góc đông nam ——

Một quyển sách mở ra, một cây bút đứng thẳng phía trên khe sách, quyển sách mở ra làm người ta có một loại cảm giác vô cùng nặng nề, mà cây bút lại như một thanh kiếm nhuệ khí bức người!

Trùng Nhị Bảo Giám, Phong Nguyệt Thần Bút.

Sao hắn có thể không nhận ra?

Nhưng ngay lúc hắn đứng ở đây, hoa văn ở giữa Phật đường sau lưng đã bắt đầu xoay tròn dữ dội. Tất cả mọi người lui ra ngoài theo bản năng, chỉ có Thị Phi nhìn về phía Đường Thời, Thuấn Di bước tới cạnh hắn, bắt lấy hắn để hắn tránh ra, nhưng Đường Thời đi không nổi!

Ánh mắt của hắn như bị hoa văn nho nhỏ trong góc này thu hút, chân như mọc rễ, bám chặt trên mặt đất.

Trên hoa văn kia nhanh chóng hiện lên mấy dòng chữ, cho dù là ánh sáng sắc bén chói mắt, hắn cũng không muốn rút ra.

Thị Phi kéo hắn ra, bị bị Đường Thời trở tay nắm lại.

Ở giữa vòng xoáy ánh sáng này, Đường Thời quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen như mực không mang theo cảm xúc, chỉ nói: “Lòng từ bi thì độ người từ bi. Ta không từ bi, cần gì phải cố gắng độ ta?”

Thị Phi không rút tay lại, biết lúc này Đường Thời không bình thường, y không nói một lời, mà cùng với bàn tay đang bị Đường Thời nắm lại kết ấn, ngón tay mang theo kim quang, điểm giữa ấn đường của Đường Thời.

Hai mắt Đường Thời lập tức mất đi ánh sáng, mà bị nuốt chửng vào trong vòng xoáy đang lan ra toàn bộ Phật đường.

Thị Phi Tránh không kịp, cũng chỉ có thể đi theo.

Ngôi đền này, trong nháy mắt bị vòng xoáy này nuốt chửng, biết mất không dấu vết, mà thế giới bên ngoài cũng theo đó biến đổi theo.

Hoa văn trong miếu thờ xoay tròn giống như mở một cơ quan. Vừa xoay tròn được một lát thì cảnh Thế Ngoại Đào nguyên liền biến mất, tất cả mọi người bên ngoài lập tức bị một sức lực cường đại đẩy ra bốn phương tám hướng, xung quanh là núi non trập trùng.

Vị trí thôn Đào Nguyên biến thành hồ nước thật lớn, núi non bao phủ, hoàn toàn không thể thấy có người qua lại.  đào nguyên thôn biến thành hồ nước thật lớn, chung quanh núi non vờn quanh, hoàn toàn nhìn không ra còn có người qua lại.

Khoảng hơn mười người đã bị tách ra, còn ít người vẫn đang ở cạnh.

Vì vậy, một cuộc thám hiểm độc lập bắt đầu. Cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên này mới hiện lộ ra bộ dáng chân chính của nó.

Sở dĩ cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên có thể được xem trọng như vậy, tất nhiên xem vào giá trị của nó —— khả năng sai sót của tình báo trong mười hai các Đại Hoang rất thấp. Lúc trước bọn Đường Thời không hề gặp bảo vật, phần lớn là do không kích hoạt đúng cơ quan.

Về phần Đường Thời, khi hắn tỉnh dậy đã thấy màu xanh biển vô cùng quen thuộc.

Hắn ngáp một cái, có phần không nhớ được chuyển vừa rồi, chỉ cảm thấy trước đó có một luôn thần niệm kỳ lạ chui vào đầu minh, nên mới bật thốt ra lời.

Mặt đất cứng, Đường Thời ngồi dậy mới phát hiện, đây chắc lại là đài Tứ Phương.

Xung quanh toàn là màu lam bao phủ, Thị Phi đang đứng trước một bức tường trong đó, nhìn hình ảnh bên trong.

Bên ngoài tựa hồ là thôn Đào Nguyên lúc trước, mặt gương như màn nước, phản chiếu tất cả cảnh vật bên ngoài vào trong.

Một hồ gương, phản chiếu bầu trời cao xa mà hoang tàn, thôn Đào Nguyên biến mất tăm. Trong cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên này dường như chỉ có thể nhìn một tí tị từ rừng đào bao xung quanh hồ nước.

Giữa lòng hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo phủ đầy hoa đào, nhưng không một bóng người.

Lúc này trong cảnh Thế Ngoại Đào Viên còn có mười hai người, Đường Thời theo Thị Phi vào bên trong, nhìn rất rõ tình hình của mười người bên ngoài.

Trên vách tường, hiển thị rõ ràng vị trí của mỗi người.

Lạc Viễn Thương ở trong một sơn cốc tràn ngập chướng khí, sâu trong sơn cốc có ánh tím mờ ảo; Hạ Vọng ở giữa đường núi, nhưng không biết vì sao hắn khó tiếp tục đi lên; Khổng Linh bị nhốt trong một cái lồng sắt, giống như lồng của thợ săn, nàng đã vô tình để lộ ra bản thể khổng tước của mình…

Có lẽ Đỗ Sương Thiên là người thoải mái nhất, hắn đứng bên cạnh hồ nước yên tĩnh kia.

Rõ ràng là bởi vì tai nạn ngoài ý muốn kia mà bọn họ đã bị tách ra.

Mà Đường Thời và Thị Phi, lại rơi vào trong một tình huống càng quái lạ hơn

“Shss…”

Đường Thời vừa đứng lên, liền cảm thấy đầu lông mày đau đau, hắn giơ tay lên day day thì thấy một vệt máu tươi nhỏ ra. Hắn nhíu nhíu mày, cảnh tượng đã quên đột nhiên hiện lên, lúc đó mình giống như bị trúng tà vậy.

Hoa văn khắc trong góc kia ảnh hưởng quá lớn đến Đường Thời, nhưng hắn không hiểu tại sao mình lại hỏi Thị Phi như vậy.

Tình trạng khi đó, thật sự chỉ có thể dùng hai từ trúng tà để hình dung.

Thị Phi còn đưa lưng về phía hắn, nhìn hoa văn xung quanh rồi cúi đầu, cứ như trong không gian này hiểu lòng y, bỗng xuất hiện một con đường dài, không biết dẫn tới nơi nào.  

Đường Thời sững sờ, bản lĩnh gì đây?

Không biết kết thúc là gì ——

Trong lúc hắn bất tỉnh, nhớ tới con đường không gian thông qua các nơi vẫn bị phong tỏa.

Nhưng vừa nghĩ như vậy, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi, con đường mà Thị Phi vừa nghĩ bỗng sáng lên, xuất hiện những thứ mà Đường Thời đã nghĩ trước đó.

Thị Phi quay đầu, nhìn hắn rồi nói: “Ta không cần những thứ này, tâm không tạp niệm, không buồn không vui, đừng nghĩ gì hết.”

Đường Thời còn chưa hiểu, chỉ cảm thấy lời này của y rất lạ.

Tại sao không nghĩ gì hết?

Đường Thời nghĩ quá nhiều, hắn còn chưa hiểu rõ chuyện của Ngũ Liễu tiên sinh kia, tuy rằng đã đoán…

“……”

Đường Thời bỗng không dám nghĩ gì hết.

Hắn thấy lối đi không gian phía trước đột nhiên biến thành đình Lập Tuyết mà Đường Thời thấy ở sau miếu. Một ngư dân mặc áo nâu sòng, quấn dây thừng quanh cổ Ngũ Liễu tiên sinh, sau đó treo ông lên. Sau đó ngư dân này, khom lưng nhặt chiếc nón rơi trên mặt đất rồi đội lên đầu mình, rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Thì ra đây là lý do Thị Phi nói hắn không được nghĩ gì hết.

Hắn tỉnh lại khá muộn, có lẽ Thị Phi đã nắm kỹ năng hoàn toàn mới trong lúc hắn bất tỉnh nhân sự.

Nhưng bộ não con người luôn luôn hoạt động, việc kiểm soát suy nghĩ của bản thân khó đến mức nào?

Thị Phi là Phật tu, tâm chí y luôn kiên định, có thể giữ tâm bình thản, duy trì một loại ý nghĩ cho đến khi tìm được thứ mình muốn, nhưng với Đường Thời, điều này căn bản không có cửa.

Điểm khác nhau lớn nhất giữa Đường Thời và Phật tu là, hắn có thể buông, nhưng lại chó quá nhiều thứ khiến hắn không thể buông.

Sự mâu thuẫn này cho phép Đường Thời dùng Phật pháp tu tâm ma, nhưng vẫn kiểm soát để nó không nghiêng về bên nào cả, vì thế nên hắn vẫn là Đạo tu.

Ngẫm lại thì, vừa rồi Thị Phi có thể khiến phía trước xuất hiện một lối đi không biết thông tới nơi nào…

Chuyện duy nhất chính là chỉ duy trì một niệm.

Trong đầu Đường Thời suy nghĩ lộn tùng phèo, không gian trong đài Tứ Phương trước mắt này như một tấm gương có thể chiếu ra nội tâm của mọi người.

Khi hắn thay đổi ý nghĩ, thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi theo.

Thị Phi nhìn thứ đang thay đổi kia, mím môi, nói: “Tĩnh tâm.”

Đường Thời không kìm lòng chửi y luôn: “Ngươi là hòa thượng, đương nhiên có thể tĩnh tâm.”

Nhưng Đường Thời không phải là hòa thượng, bây giờ hắn còn đang nhớ mỹ nữ, mỹ nữ hoạt sắc sinh hương, tiền tài thế giàn, thứ trong lòng khát khao nhất là thực lực, vinh quang, thoải mái, còn có đoán trước vận mệnh, tương lai đầy kỳ vọng ——

Sau đó Đường Thời liền thấy bản đồ đại lục Linh Xu xuất hiện trước mắt, sau đó góc nhìn dần dần kéo dài đến tận bầu trời, rồi thu nhỏ thành một ngôi sao, bên ngoài còn có mười tám cảnh Tiểu Hoang nhỏ bé…

Đường Thời càng nhìn càng xa, thậm chí có thể nhìn thấy hành tinh chung quanh, vũ trụ mênh mông, vì sao rực rỡ…

Trong bầu trời đêm đen, sáng tối đan xen thành một bức tranh muôn sao lộng lẫy.

Giữa các hành tinh, một sợi tơ màu vàng được kéo ra, nhưng Khu Ẩn Tinh không có —— Đường Thời nín thở, nhưng một khắc sau lại bị bàn tay Thị Phi che mắt.

Tất cả cảnh tượng rực rỡ đã biến mất cùng với bóng tối.

“Ngươi làm gì ——”

Nơi hắn đang nhìn thấy rất quan trọng, sợi tơ ánh sáng kia, đại biểu cho cầu sao phải không?

Thị Phi đưa tay che mắt hắn, khóe môi khẽ cong, ngước mắt nhìn cảnh tượng trên vách tường, chỉ nói: “Nếu ngươi không tĩnh tâm, thì sẽ hỏng chuyện đấy.”

“Ngươi muốn tìm cái gì?” Nếu Thị Phi nói tới nơi này không có mục đích gì, Đường Thời còn khướt mới tin.

Thị Phi đúng là Phật tu, thậm chí y vẫn là Thị Phi ban đầu, chưa hề đổi thay, nhưng gánh nặng trên vai y đã nhiều hơn, cũng biết nhiều nơi mà không ai biết.

Thị Phi chỉ nói: “Chìa khóa thứ hai.”

Tiểu Tự Tại Thiên nắm hai cảnh Tiểu Hoang, mà hiện tại chỉ có chìa khóa cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, đây là chuyện cực kỳ bất lợi với Tiểu Tự Tại Thiên.

Ở Đại Hoang xây các chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu việc này không thành, cũng phải lưu lại một con đường lui.

Lúc này, cảnh Tiểu Hoang đã trở thành lựa chọn duy nhất.

Mặc dù Thị Phi không lo lắng cho mình, cũng phải tính toán cho toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên.

Như câu, ta không vào địa ngục thì ai vào.

Đường Thời nghe xong trầm mặc, lập tức cười to, “Ngươi mà không phong bế thức hải ta thì ta còn suy nghĩ mãi đấy.”

Thị Phi nói: “Ngươi nói chuyện với ta thì sẽ không suy nghĩ lung tung. ”

Lối đi lại xuất hiện, Thị Phi tập trung đi về phía trước, Đường Thời lại hỏi: “Ngươi nói chuyện với ta, sẽ không phân tán lực chú ý à?”

Thị Phi không nói gì.

Đường Thời đi theo y, nhưng vẫn bị y bịt mắt.

Trong hư không xuất hiện con đường rất dài, Thị Phi vẫn đi về phía trước.

Đường Thời hỏi: “Vì sao hòa thượng các ngươi thích giữ giới? Ta vẫn cảm thấy…sự tồn tại của Tiểu Tự Tại Thiên rất kỳ lạ.”

Thị Phi nói: “Khổ cực đấu tranh, Phật pháp đại thừa. Thiền tông tu tâm, giữ giới tu thân.”

“Tâm bình thì cần gì trì giới? Làm chánh thì cần gì tu thiền?” Đường Thời lập tức phản bác y —— kỳ thật khi hắn nhanh chóng bác bỏ thì hắn chẳng nghĩ gì hết, gần như tiến vào cảnh giới biện Đạo ngay lập tức.

Ở Tiểu Tự Tại Thiên, Thị Phi từng biện luận Phật pháp với vô số người. Cái tên Đường Thời này rõ ràng là vô lý cãi chày cãi cối.

“Như đã nói, lòng không yên, thì nên giữ giới, làm không ngay thì nên tu Thiền. Kinh Phật có câu: “Bồ Đề chỉ hướng tâm, cần gì cầu huyền cơ? Chúng sanh vốn Bát Nhã, do bụi trần che mờ. Chỉ cần chăm chỉ lau ——”

Nửa đầu Thị Phi trực tiếp thừa nhận mình “lòng không bằng mà hành không thẳng”, xem như thuận nước đẩy thuyền, Đường Thời vừa nghe chỉ cảm thấy Thị Phi không biết xấu hổ, nhưng ngẫm lại đây đúng là sự thừa nhân thản nhiên hiếm có. Mag vừa mới nghe câu phía sau, hắn lại muốn cười to ba tiếng.

Hắn nói: “Đường Thời ta chính là tục nhân trong tục nhân, nhưng ta lại nghe qua hai bài kệ —— có một vị tăng nói: Thân là cây bồ-đề.  Tâm như đài gương sáng. Phải luôn lau chùi sạch. Chớ để bụi trần bám. Một vị khác thì nói: Bồ đề vốn chẳng cây. Gương sáng cũng không đài. Xưa này không một vật.  Bụi trần bám vào đâu?”

Bước chân Thị Phi bỗng dừng lại, y cảm giác dưới lòng bàn tay mình, Đường Thời đang chớp mắt mấy cái. Lông mi kia cọ cọ vào lòng bàn tay y, có hơi nhột.

“Không biết Thị Phi sư phụ cảm thấy, hai vị tăng này người nào tài hơn? ” Đường Thời hỏi sặc mùi khiêu khích.

Nhưng câu trả lời của Thị Phi lại nằm ngoài dự đoán của hắn: “Hai bài kệ này, ăn miếng trả miếng, quan điểm thì sâu nhưng lại tụt hâu.”

Đường Thời không nói gì, mẹ nó, vậy mà né không đáp! Không biết xấu hổ!

Hắn há miệng muốn cà khịa, nhưng  nghĩ lại, quả nhiên là ý này.

Hai vị tăng nhân làm hai bài kệ này sau đó còn phân Nam tông với Bắc tông, sao mà không đối chọi nhau được?

Đường Thời suy nghĩ một hồi, chỉ có thể nở nụ cười: “Ngươi tục nhất, cũng Phật nhất.”