Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 9 - Chương 133




Thị Phi vẫn đang dọn dẹp bên trong, nhưng bên ngoài đã náo động.

Đối với Phật, y có một loại kính sợ – loại kính sợ này, khiến Thị Phi cảm thấy mình cách cảnh giới Thiền còn xa lắm.

Nhưng y chỉ tỏ ra thờ ơ đối với chuyện ngoài kia.

Lạc Viễn Thương vừa mới tới, thấy Triệu Nhan Hồi đã giằng co với Miêu Yêu Tiểu Miêu và Khổng Linh tộc Khổng Tước.

“Yêu tu các ngươi, từ khi nào dám thông đồng với hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên?” Triệu Nhan Hồi hiển nhiên phát hiện ra vài điều không thể hiểu được.

Trước đó còn truyền ra tin tức, nói giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo có rất nhiều mâu thuẫn, thậm chí trên tay Khổng Linh này, còn dính không ít máu tươi của hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên. Lúc trước Khổng Linh còn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hiện tại nàng cũng chỉ mượn yêu linh đan của Yêu tu để đột phá đến Xuất Khiếu kỳ, mới miễn cưỡng đứng ngang hàng với người khác, đương nhiên tên Triệu Nhan Hồi này chẳng thèm đặt nàng vào mắt.

Triệu Nhan Hồi đã là tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ, là người có giá trị vũ lực cao nhất trong toàn bộ tầng thứ nhất.

Căn cứ vào đặc tính của Ma tu, Triệu Nhan Hồi hẳn chỉ đứng sau Thị Phi.

Ít nhất là ngoài mặt, suy luận như vậy cũng không thành vấn đề.

Miêu Yêu Tiểu Miêu là Yêu tu của Linh Các, mà Khổng Linh thì thuộc Phù Các, thái độ của hai người này đại biểu cho Yêu tu của toàn bộ Đại Hoang. Nói Khổng Linh xuất thân từ Thiên Chuẩn Phù Đảo, có thể có chút liên quan đến Tiểu Tự Tại Thiên, cái này không sao, nhưng Miêu Yêu Tiểu Miêu này cũng ngăn cản Triệu Nhan Hồi, không cho hắn ra tay với Thị Phi, cái này thì hơi lạ.

Tiểu Tự Tại Thiên có hai cảnh Tiểu Hoang, trong tay y không chừng còn có chìa khóa khác.

Bản tính con người vốn là lòng tham không đáy. Triệu Nhan Hồi đang tính toán cái gì, mọi người cũng đoán được một ít.

Lạc Viễn Thương thì từ Đạo tu chuyển sang làm Ma tu, Triệu Nhan Hồi hoàn toàn chẳng hiểu hắn tu luyện kiểu gì. Theo lý thuyết tất cả mọi người sống lâu như vậy, tốt xấu gì cũng phải thông minh hơn chút, nhưng trên đời này thật sự có người càng sống càng ngu —— ví dụ như vị trước mắt này, càng sống càng ngục, không phải tuổi tác, mà là chỉ số thông minh.

Bây giờ tu vi Thi Phi rất cao, cho dù người ngoài muốn bàng quang thì tên Triệu Nhan Hồi này không có cửa thắng Thị Phi, đánh nhau trong cảnh Tiểu Hoang, hắn có lợi ích gì?

Lạc Viễn Thương tạm thời không nhúng tay vào, chỉ đứng một bên nhìn.

Khổng Linh cười lạnh: “Từ khi nào chuyện của Yêu tu phải đến phiên Ma tu khoa tay múa chân?”

Lời này quá không thẳng đuột, làm cho Triệu Nhan Hồi nhịn không được. – “Nữ nhân này —— nếu ngươi thật sự muốn giúp đỡ Thị Phi, đừng trách ta xuống tay độc ác!”

Cái gì mà “nữ nhân này”? Khổng Linh cũng không phải dạng vừa, Yêu tu có bản lĩnh của Yêu tu, nàng xòe quạt lông trong tay, đánh nhau với Triệu Nhan Hồi.

“Ngươi không khách khí với ta? Vậy xem ai không khách khí với ai trước!”

Ai mà không kiêu ngạo? Đã tu luyện đến cảnh giới như vậy, cũng từng là nhân vật gây sóng gió, ngạo khí đều ẩn trong người.

Lúc trước Khổng Linh bại dưới tay Đường Thời đã là một đả kích nặng nề. Nhưng thắng bại với tu sĩ là chuyện thường tình, cho nên sau khi Khổng Linh vượt qua thì tu vi lại tinh tiến thêm một tầng. Lâm Thiên cũng đến Phù Các, nhưng lúc này danh sách chỉ có một nên chỉ có mình Khổng Linh tới.

Các chủ của Phù Các chính là Đại Bằng Kim Sí Điểu, hắn biết rất rõ chuyện thảo luận giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên—— bọn họ thật sự muốn giúp Tiểu Tự Tại Thiên, ít nhất không thể để cho Thị Phi chết.

Triệu Nhan Hồi này, chắc chắn muốn đến phá đám.

Toàn bộ đại lục rối loạn, người được lợi cũng chỉ có Ma tu.

Lạc Viễn Thương thấy hai người này đánh nhau, bắt đầu tiến vào trạng thái xem kịch hay.

Triệu Nhan Hồi không hổ là Ma tu, bản lĩnh rất lớn, Ma tu chú trọng các loại thủ đoạn tấn công, theo đuổi giá trị vũ lực cao hơn, hơn nữa thiên về tốc độ, tốc chiến tốc thắng. Tu sĩ đồng đẳng cấp thì thời gian tu luyện của Ma tu ngán nhất, Phật tu dài nhất, Đạo tu và Yêu tu thì bình bình. Điều này cũng quyết định tới tâm tình của Phật tu, càng ổn định, vạn sự vạn vật không động trong lòng, mà Ma tu thì dễ giận dễ cáu kỉnh, dễ bị cảm xúc ảnh hưởng.

Trong thời gian ngắn, công pháp của Ma tu nhanh chóng thành, hấp dẫn không ít người, bao gồm cả Lạc Viễn Thương —— nhưng Lạc Viễn Thương kỳ thật là nửa đường thì rẽ sang Ma đạo, bởi vì lúc trước đã từng là Đạo tu nên Lạc Viễn Thương cũng không giống như Ma tu bình thường mà dễ cáu kỉnh. Ngược lại, Lạc Viễn Thương rất trấn định, rất bình tĩnh, nhưng khi thật sự ra tay thì còn tàn nhẫn hơn Ma tu bình thường.

Dù sao cảnh giới Khổng Lình còn kém hơn vài phần, cho nên đánh vài hiệp cũng dần yếu thế. Miêu Yêu Tiểu Miêu ở một bên nhìn lo lắng, lập tức xông vào, hai người cùng nhau đánh.

Triệu Nhan Hồi kia bị hai người tấn công, cảm thấy  giáp công, lúc này liền cảm thấy trái nhánh phải, hắn quét mắt về phái Lạc Viễn Thương đứng ở một bên, liền hô: “Lạc huynh còn không ra tay, còn đợi đến khi nào?”

Lạc Viễn Thương không ngờ Triệu Nhan Hồi lại chủ động nói chuyện với hắn, còn muốn hắn ra tay?

Tay chỉ vào mũi mình, Lạc Viễn Thương còn chưa tỉnh ngủ, “Ta?”

Triệu Nhan Hồi suýt chút nữa bị tức đến xì khối, cái đuôi không lồ của Miêu Yêu quất lên người hắn, hắn lách mình né tránh, đã hơi chật vật.

“Ma tu ta há có thể thua yêu tu!”

Hắn nghiến răng.

Lạc Viễn Thương quay đầu lại nhìn, các Đạo tu chung quanh đều đang xem náo nhiệt.

Trong mười hai các, số lượng Đạo tu vấn nhiều, mà hiện tại nhìn Ma tu và Yêu tu đánh nhau, ai ai cũng vui vẻ.

Lạc Viễn Thương là ai?

Hắn mới là Ma tu chân chính.

Có đôi khi, hắn cảm thấy mình còn có Ma tính hơn Ma tu.

Vươn hai tay ra, mười ngón tay đan chéo lên nhau, Lạc Viễn Thương mỉm cười: “Nói cũng đúng. Ta cũng là Ma tu ——”

Ánh mắt của hắn lướt qua đám Đạo tu xung quanh, khiến mọi người cảnh giác.

Thân hình Lạc Viễn Thương bay lên, lao về phía giữa chiến trường. Khổng Linh và Tiểu Miêu diện mạo ngọt ngào đáng yêu kia đều giật mình, cho rằng hắn thật sự muốn nhúng tay vào.

Tiểu Miêu chỉ là Yêu tu mới tới nơi này, chưa từng gặp đám người Đường Thời, cho nên không kinh hoàng giống như Khổng Linh bên cạnh.

Lúc trước Đường Thời và Lạc Viễn Thương này đi cùng, có thể tưởng tượng, Lạc Viễn Thương chính là bạn của của Đường Thời, mà Đường Thời và Tiểu Tự Tại Thiên có liên hệ chồng chéo nhau, Lạc Viễn Thương không nên giúp Triệu Nhan Hồi!

Ý niệm này vừa lóe lên, Khổng Linh đã ngây người.

Không chỉ có Khổng Linh ngây người mà kể cả Đạo tu phía dưới và Triệu Triệu Nhan Hồi bị Lạc Viễn Thương bóp cổ —— đều chết sững.

“Ngươi——”

Một tầng linh khí màu xám xanh quỷ dị bay lơ lửng trên tay Lạc Viễn Thương, lợi dụng lúc Triệu Nhan Hồi giao chiến với Khổng Linh, hắn chớp lấy cơ hội tấn công Triệu Nhan Hồi đang mải mê chiến đấu, liền chiếm được phần thắng.

Người này cũng là một cao thủ tàn nhẫn, có cơ hội mà không giết người thì có lỗi với bản thân quá —— cho nên Lạc Viễn Thương trực tiếp xuống tay.

Hắn dùng linh lực toàn thân rót vào tay phải của mình, khi Triệu Nhan Hồi còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng thi pháp, cái pháp này cũng là rót linh lực quỷ dị trên người hắn vào trong thân thể Triệu Nhan Hồi, vừa rót vào, thân thể cả người hắn liền giống như bóng bay bị thổi phồng lên.

Một tiếng “bùm” nổ vang, toàn bộ thân thể Triệu Nhan Hồi nổ tung, trong lúc máu thịt bắn lên lại có một nguyên anh màu tím nhạt chạy như bay,giống như sắp chạy trốn.

“Lạc Viễn Thương, ta và ngươi đều là Ma tu, sao lại sát hại lẫn nhau!”

“Đã la ma thì câu nệ với bó buộc chi nữa, muốn giết thì giết, nếu lắm quy tắc ràng buộc thế ta còn tu ma làm gì!”

Trả lời hắn là tiếng cười của Lạc Viễn Thương, tiếng cười rất ôn hòa, thậm chí còn tao nhã nữa.

Nếu có nhiều quy tắc ràng buộc, còn tu ma làm gì?

Đối với Ma tu mà nói, đã làm thì phải làm đến vô pháp vô thiên, đó mới là tu ma chân chính!

Cho nên Lạc Viễn Thương —— muốn giết hắn, thì giết!

Thời điểm Nguyên Anh thiêu đốt anh lực, tốc độ quá nhanh, tu sĩ tầm thường theo không kịp.

Triệu Nhan Hồi bị mất thân thể, đã rất đau lòng, vốn tưởng mình có thể chạy thoát, nào ngờ vẫn tưởng Đạo tu vốn bàng quan, bỗng hai ánh hào quang hình trăng lưỡi liềm đan xen bay ra, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua Nguyên Anh của Triệu Nhan Hồi, tiếng xì xì vang bên tai, mọi người nhìn, toàn bộ Nguyên Anh của Triệu Nhan Hồi như bị sức nóng thiêu đốt, biến mất không còn dấu vết.

“……”

Lần này là hoàn toàn an tĩnh, ngay cả Lạc Viễn Thương cũng không ngờ tới.

Người ra tay là Hạ Vọng.

Triệu Nhan Hồi trước đây còn đang sống nhăn, cứ vậy mà hồn phi phách tán, chết cũng quá oan uổng.

“Hạ sư đệ ra tay hay lắm.” Lạc Viễn Thương nhìn Hạ Vọng khen một câu.

Hai mảnh đen trắng bay về  tay Hạ Vọng, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Tu ma, không bằng nghịch tu.”

Tất cả mọi người xung quanh hít một hơi khí lạnh, câu này đúng là táo bạo —— nhưng đây cũng là cách nói chuyện của Nghịch tu.

Nghịch tu chính là Đạo tu trong mắt ma tu, lại là Ma tu trong mắt Đạo tu.

Dù sao nghịch tu chính là một loại khác trong Đạo tu, ngoại trừ không có Ma khí toàn thân, còn Ma tu hơn cả Ma tu.. Nhưng hiện tại hắn nói với Lạc Viễn Thương “Tu ma không bằng nghịch tu”, căn bản muốn kích động tiết tấu đại chiến.

Trong một lúc, bầu không khí lại một lần nữa căng thẳng.

Về phần Triệu Nhan Hồi vừa mới chết, nhẹ nhàng lộ ra.

Người chết, vĩnh viễn không quan trọng.

Bầu không khí nơi này, lại giương cung bạt kiếm.

Mà cuối bức bích họa trong miếu, Đường Thời đã đi qua hồi lâu, sau viện còn có cây tùng cổ thật cao, ngoại trừ cỏ hoàng đầy đất thì không còn thứ khác.

Phía sau núi sẽ luôn có đình Lập Tuyết, hắn mèn theo con đường đá này, chậm ra tới  trước đình.

Trên xà ngang của đình Lập Tuyết, treo một thi thể đã khô héo không còn nhìn thấy được dung mạo ban đầu, nhưng Đường Thời đã nhận ra, đây chính là Ngũ Liễu tiên sinh kia.

Hai bên đình Lập Tuyết treo biển: Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.

Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên. [Đạo Đức Kinh, chương 25]

人法地,地法天,天法道,道法自然。《道德經 • 弟二十五章》

【Dịch】Người noi theo phép tắc của Đất, Đất noi theo phép tắc của Trời, Trời noi theo phép tắc của Đạo, còn Đạo thì noi theo phép tắc tự nhiên.

Trong đình có bàn đá, Đường Thời đi qua phủi bụi trên mặt bàn, nhìn thấy trên mặt bàn có khắc chữ: ” Nhân sinh đời đã gian nan, chết đi thì có cái gì gớm ghê? Ô hô! Ai tai!”

Quả nhiên là thế.

Nói vậy Ngũ Liễu tiên sinh này, viết xong câu này, liền bị quái vật do chính hắn sáng tạo ra treo cổ trên xà.

Suy đoán của Đường Thời hoàn toàn  được chứng thực.

“Nhân sinh đời đã gian nan, chết đi thì có cái gì gớm ghê? Ô hô! Ai tai!”

Câu này chính là tuyệt bút của Đào Uyên Minh, “Ngũ Liễu tiên sinh truyện” có thể gọi là tự truyện của Đào Uyên Minh, tự Ngũ Liễu tinh sinh cũng vây. Đào Uyên Minh viết “Đào Hoa Nguyên Ký”, tức là làm “Đào Hoa Nguyên Ký” cho Ngũ Liễu tiên sinh, Võ Lăng đạo nhân xuất phát từ  bài văn này, vậy suy ra người Vũ Lăng chính là do Ngũ Liễu tiên sinh sáng tạo ra.

Đào Hoa Nguyên là cảnh giới lý tưởng của nó, nhưng cuối cùng không thể có được.

Mà người Vũ Lăng, chính là “ác” của thế nhân, trên bích họa có Ngũ Liễu tiên sinh đang đứng trước án viết, chính là viết “Đào Hoa Nguyên Ký”. Mà trong khoảnh khắc nhìn thấy người Vũ Lăng, biểu tình kinh dị vặn vẹo, không cách nào nói nên lời. Bởi vì người Vũ Lăng chính là suy nghĩ trong lòng, dưới ngòi bút vẽ, không ngờ có một ngày, tâm sự dưới ngòi bút tất cả đều thành hiện thực.

Bị quái vật mình sáng tạo ra phá hủy thế giới lý tưởng của mình, người này, cũng quá bi ai.

Đường Thời quay đầu nhìn thi thể khô treo trên xà đã chết không biết bao nhiêu năm, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.

Đào Hoa Nguyên trở thành ác mộng của Ngũ Liễu tiên sinh, cuối cùng lại thành tựu con đường đăng tiên của quái vật.

Kỳ lạ, kỳ lạ…