Ẩm tửu kỳ 05Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ,
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến Nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn.
Thử hoàn hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch thơ
Kết lều cỏ giữa nhân gian
Mà không xe ngựa râm ran đi về
Sao anh giữ được nếp quê?
Tấm lòng cao khiết đất lìa tự xa
Giậu đông hái đoá cúc nhà
Nam sơn thanh thản cho ta ngóng về
Khí chiều ngợp ngợp sơn khê
Đôi chim thanh thản bay về nẻo vui
Cảnh kia chân ý bỗng ngời
Muốn đem bày tỏ thoắt lời lại quên.
Có phải phía Thị Phi đã xảy ra chuyện rồi chăng? Hoặc nó còn mang ý nghĩa nào khác chăng?
Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương đều nhìn Phật châu trong tay Đường Thời, lúc này bản thân Đường Thời cũng để ý, Phật châu này chắc chắn nằm trên chuỗi hạt của Thị Phi, phía trên còn khắc tên Thị Phi nhưng vì sử dụng đã quá lâu, nên tên cũng đã mờ dần.
Hắn nắm chặt viên Phật châu trong tay, quay đầu nhìn về phía thôn xóm phía trước có năm gốc liễu bao quanh, chỉ trầm mặc một hồi rồi nói: “Chúng ta nên đi vào xem một chút đi.”
Từ sau khi tiến vào thôn Đào Nguyên, linh lực trên người bọn họ đều biến mất sạch sẽ, cho dù muốn đánh cũng không đánh được, giống như người bình thường vậy. Viên Phật châu này của Thị Phi còn có thể lóe linh quang…rốt cuộc hị Phi cũng mất hết linh lực như người khác hay không thì rất khó nói.
Nhưng Đường Thời tuyệt đối không quan tâm đến thái độ và mấy cái tính toán này, hiển nhiên khiến Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên khó hiểu.
“Nếu Thị Phi đại sư xảy ra chuyện ——”
Lạc Viễn Thương còn chưa nói hết, Đường Thời đã cắt ngang: “Mặc dù có xảy ra chuyện, chúng ta cũng không giúp được, không bằng cứ đi vào thôi.”
Quá mức bình tĩnh và lý trí, mặc dù hai người đều biết lời hắn nói là thật, đây cũng là lựa chọn tốt nhất, nhưng cũng khó mà vô tình được.
Bây giờ Đường Thời cảm thấy mình đã phát hiện ra một ít manh mối, Thị Phi cũng có thể đang gặp nguy hiểm, Đường Thời không đi thì không sai, nhưng lại quá vô tình.
Năm cây liễu bên ngoài đã quá già nua, toàn bộ thân cây đều hiện ra vẻ cằn cỗi héo rũ. Đường Thời bước tới, vươn bàn tay vuốt ve thân cây, cũng chẳng màng Thị Phi có gặp nguy hiểm hay không.
Cho dù gặp phải nguy hiểm, Đường Thời bây giờ cũng chạy không thoát. Chỉ có thể sử dụng linh thức, miễn cưỡng tránh được vài cạm bẫy, nhưng linh lực biến mất thì chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã không còn. Nếu lúc này còn lo sợ, thì chắc chắn không làm nên chuyện.
Trốn không thoát thì không cần trốn, trong thời điểm này Đường Thời cũng chả tiếc mạng.
Ngũ Liễu tiên sinh truyện, Đào Hoa Nguyên Ký, phía sau còn xuất hiện thêm gì đây?
Nếu nơi này là cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên “Võ Lăng đạo nhân”, vậy tất cả những chuyện này đều do Võ Lăng đạo nhân tự tay chế tạo —— đây là suy luận lúc trước của bọn họ, nhưng khi nhìn thấy ảo giác trên cánh đồng lúc trước, những người đó vốn dĩ vẫn tồn tại, nhưng sau đó biến mất, cho nên khẳng định Đào Hoa Nguyên này đã xảy ra ít chuyện kỳ lạ. Nếu trong đầu Đường Thời không nhớ câu thơ đoạn văn nào thì chắc sẽ cảm thấy đây chỉ là nơi từng lưu dấu cuộc sống của người xưa. Nhưng ai đã đọc qua “Đào Hoa Nguyên Ký”, sẽ không cho rằng đây là một chuyện đơn giản.
Ngư dân ở Vũ Lăng sau khi rời khỏi Đào Hoa Nguyên, lại kể về sự tồn tại của nơi này cho người ngoài biết, nhưng lúc người ta tìm đến thì lại chẳng thấy gì. Rốt cuộc Đào Hoa Nguyên đi đâu về đâu, cũng không ai biết…
Tất cả những tin tức mơ hồ này khiến Đường Thời cảm thấy rất kỳ lạ —— Đào Hoa Nguyên biến mất, lúc này ở đây, chắc chắn có liên quan đến Võ Lăng đạo nhân.
Mấy ngôi nhà trong thôn này có hàng rào bên ngoài, nhìn thì rất đơn sơ nhưng hình như đã lâu rồi không có người ở, nhưng sau khi bọn họ đi vào nhìn thì lại chẳng thấy một hạt bụi, rất sạch sẽ.
Đường Thời đi phía trước, dọc theo đường đi cầm thẻ ngọc không buông tay. Thẻ ngọc này được chế tác không phải chỉ có mình Tàng Các mới dùng được. Đường Thời sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Nói không chừng đến một lúc nào đó, hắn còn có thể quay lại chỗ này, nếu có bản đồ thì chắc tốt hơn nhiều. Mặc dù mình không đến đây, thì nếu bán bản đồ này đi, không biết sẽ được bao nhiêu tiền đây.
Ý nghĩ này vừa vụt trong đầu, Đường Thời mới nghĩ hiện tại hắn đã không thiếu tiền.
Linh thạch đối với hắn mà nói chỉ là một con số.
Đẩy cửa vườn ra, con đường đá xanh vẫn phủ đầy rêu xanh.
Đường Thời đi vào, chỉ có ba gian phòng, cửa khép hờ, tiếp tục đẩy ra, trong sảnh chính treo một bức tranh, hai bên đặt hai cái ghế, nhìn sang trái, đi qua mành trúc và bình phong, thấy một cái bàn đơn giản, hai cái ghế gỗ nhỏ, bút mực giấy xếp thành chồng, giống như không lâu trước đó còn có người viết chữ vẽ tranh.
Đường Thời bước tới, mực trong nghiên đã cạn khô, chứng tỏ cho dù nơi này nhìn qua còn rất sạch sẽ mới toanh, nhưng chủ nhân đã rời đi từ rất lâu.
Nghiên mực chỉ là khối đá bình thường, không có gì đặc biệt, Đường Thời nhìn nhìn rồi đặt xuống.
Ngược lại Lạc Viễn Thương, rất nhạy bén phát hiện ba mũi tên lông vũ cắm ngược trên giá treo tên móc trên tường, đưa tay lấy xuống nhìn, lại nói: “Là pháp bảo ngũ phẩm.”
Mỗi người một mũi, Lạc Viễn Thương đưa hai mũi tên ra, cái loại phóng khoáng này của hắn vừa đơn giản vừa thô bạo. Nhưng Đường Thời và Đỗ Sương Thiên cũng không từ chối, mỗi người nói cám ơn rồi cất vào.
Bọn họ vốn chung một đội, không biết phải ở lại chốn Đào Hoa Nguyên này đến khi nào, không thể trở mặt được, huống chi còn có Đường Thời. Chia đều nhìn thì hơi khó, nhưng cũng có thể tránh được mâu thuẫn. Lạc Viễn Thương phát hiện mũi tên lông vũ chẳng có ý kiến gì, đương nhiên Đường Thời và Đỗ Sương Thiên càng không nêu ý kiến.
Khi hắn nhận mũi tên, Đường Thời kiểm tra sơ sơ, vật liệu để chế tạo nên mũi tên này rất tốt, có điều cũng không có gì đặc biệt.
Hắn đi vòng quanh và nhìn về phía bên phải. Lúc bọn họ bước vào phòng thì đi về phía bên trái, còn chưa xem qua sảnh giữa bên phải. Chờ Đường Thời đến gần, mới phát hiện đây là chiếc ghế dài. Nhưng tao nhã hơn chính là thính phong bình đặt trong cánh cửa tròn kia, Đường Thời phát hiện mấy cảnh hoa đào cắm nghiêng nghiêng.
Hoa đào này còn thoảng hương, lúc Đường Thời chú ý tới thì trong tiềm thức nín thở, mà sau đó liền thả lỏng. Hương hoa dường như không có vấn đề…
Đưa tay ra, Đường Thời nhíu mày, rút một cành hoa đào ra, hoa đào và hoa mai cũng giống nhau, cành nghiêng nghiêng, nhưng lại mang cảm giác cong queo yếu ớt.
Không biết hoa đào này đã cắm ở đây bao lâu rồi, trông vẫn rất tươi.
Trên cành hoa, khắc chữ —— Đại Lâm Tự, Đường Thời lại đổi một cành khác, lúc này đây lại là “Tiếu xuân phong”…(cười tựa gió xuân)
Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ]
Đại Lâm Tự trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị
Tỳ bà hành
Tay Đường Thời chợt dùng, hắn đã mơ hồ cảm giác được.
Lạc Viễn Thương phía sau cũng đi lên, rút một nhành hoa đào từ trong bình ra, thì thầm: “Trúc ngoại tam lưỡng chi?” (Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở)
Huệ Sùng “Xuân giang vãn cảnh” kỳ 1
Đỗ Sương Thiên cũng tò mò, rút một cành, cũng là “Tận nhật tùy lưu thủy”. (trôi mãi theo dòng nước)
Đào hoa khê
Mỗi cành hoa đào trong bình đều khắc chữ, Đường Thời lật xem một hồi, cuối cùng vẫn cắm ngược về.
Đại lâm tự đào hoa, đào hoa y cựu tiếu xuân phong, trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, đào hoa tận nhật tùy lưu thủy……
Chẳng lẽ Võ Lăng đạo nhân này trước đây là người của Tẩy Mặc Các? Thảng hoặc cũng là người tu luyện Trùng Nhị Bảo Giám giống Đường Thời? Nếu vậy, điều này thật kỳ lạ.
Theo suy nghĩ của Đường Thời, năm gốc liễu, đại biểu cho Ngũ Liễu tiên sinh, Đường Thời cũng thấy câu đối ——
Không đau đáu lo cảnh nghèo hèn, không vội vàng mưu cảnh giàu sang.
Đây chính là câu rất nổi tiếng trong Ngũ Liễu tiên sinh truyện.
Đường Thời nói: “Chúng ta chia nhau đi xem xét thôi.”
Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên gật đầu, ba người tự tách nhau ra, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng này, Đường Thời ở trong phòng bên phải kiểm tra từng chút một, ngoại trừ mỗi người tách ra, cẩn thận kiểm tra tình huống trong phòng này, Đường Thời chỉ ở trong phòng bên phải này tra, ngoại trừ thính phong bình kia ra không có thứ gì đáng xem.
Mấy ngôi nhà trong thôn này, đúng là ” Hoàn đổ tiêu nhiên, bất tế phong nhật”. (Tường vách tiêu điều, không đủ che mưa nắng)
Đang cảm thán, bỗng nghe Lạc Viễn Thương bên trái “Chậc”, Đỗ Sương Thiên nghe tiếng mà nhìn lại, Đường Thời cách khá xa, nghe tiếng rồi mới chậm rãi đi tới, hỏi: “Sao rồi?”
Đỗ Sương Thiên sờ sờ cằm mình, ôm kiếm lắc đầu: “Quái lạ”
Hoa đào và hoa cúc, vốn là hai loại hoa nở theo mùa, nhưng giờ lại…
Ở góc tường bên trái, dưới hàng rào hình tròn, trông đầy hoa cúc đang chớm nở, hoa đóa đóa không nhỏ, chỉ là chưa nở rộ. Lúc Đường Thời nhìn mấy bông hoa cúc dưới hàng rào này, da đầu hắn hơi tê —— đậu mòe, đây không phải là “Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn” sao? (Rào đông hái cúc chiều nay, Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà.)
Ngẫm lại tất cả mọi thứ ở đây đều có liên quan đến Đào Uyên Minh, bất kể là “Đào Hoa Nguyên Ký” hay là “Ngũ Liễu tiên sinh truyện”, hoặc là “Quy Viên Điền Cư” đều xuất hiện?
Tiếp theo sẽ còn gì nữa đây?
Trong thôn này còn chỗ nào khác không?
Đường Thời tìm kiếm một lúc, nhưng không có kết luận nào.
Hắn còn biết thêm bài thơ khác, nhưng không có cách nào để xác nhận chúng bây giờ thôi.
Không ngoài dự đoán của Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương, sau khi Đường Thời nhìn thấy bụi hoa cúc này. Sắc mặt thay đổi rất khác thường.
Trong lúc đó Đường Thời chống tay lên ô cửa sổ bằng gỗ kia, xoay người nhảy ra ngoài, “Ngươi làm gì vậy?”
Đường Thời không quay đầu lại nói: “Phát hiện ra thứ thú vị.”
Đương nhiên thú vị, Đường Thời cũng vừa chợt lóe lên trong đầu thôi.
Hắn dựa theo cảnh Tiểu Hoang trước mà suy đoán, cảnh Tiểu Hoang này quá nhỏ so với những cảnh khác. Hơn nữa, mười hai các Đại Hoang đặt kỳ vọng rất cao về cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên này, chí ít cũng nói rõ cảnh Tiểu Hoang này không giống như những cảnh Tiểu Hoang mà bọn họ từng thấy. Cho nên trong này còn cất giấu bí ẩn mà Đường Thời chưa phát hiện ra.
Rào đông hái cúc chiều nay, Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà. —— không có núi Nam, thì còn nói làm gì nữa.
Đường Thời muốn biết ngọn núi mà Đào Uyên Minh đã nhìn thấy.
Bước tới, thản nhiên đứng dưới hàng rào kia, Đường Thời đưa tay ra nhìn, chung quanh là núi non trùng điệp, ánh mắt và trong lòng hắn chợt trống trải, nhưng nhanh chóng đã sảng khoái lùi về sau.
Đây là một nơi khiến người ta rất muốn ẩn cư.
Tuy rằng bụi hoa cúc này chưa nở, nhưng Đường Thời khom lưng làm động tác hái hoa, từ từ ngẩng đầu, vừa nghĩ vừa lẩm bẩm nửa câu: “Thái cúc đông ly…”
Còn không đợi hắn suy nghĩ rõ xem mình vừa thấy thứ gì, thì hắn đã cảm ứng được loại dao động quen thuộc này!
Núi non nhấp nhô ở ngay trước mặt, có thể nhìn thấy vẻ mềm mại mỹ lệ, liếc mắt cũng khiến người ta bình yên vô cùng. Tâm tình cũng theo độ uốn lượn nhẹ nhàng của núi non mà lắng đọng. Nếu hắn đoán không lầm vậy đây là núi Nam ——
Bây giờ Đường Thời không có thời gian để ý tới Nam sơn này.
Lúc ở tiên cung Thanh Điểu đã có cảm giác này, khi hắn viết một câu thờ thì ngẫu nhiên xuyên qua toàn bộ tiên cung, nhưng khi đến nơi này, Đường Thời còn không nghĩ tới chuyện này còn có thể xảy ra. Hắn không biết đây có phải là trùng hợp hay không, càng không biết có phải chỉ cần hắn ngâm một câu thơ thì sẽ có hiệu quả hay không. Đường Thời loáng thoáng cảm giác như một vòng xoáy đang xuất hiện trước mặt, hắn có thể cảm nhận nhưng không thể nhìn thấy nó.
Hắn bỗng nhiên trầm mặc, còn có cả biểu hiện khác lạ sau khi Đường Thời nhìn thấy ảo giác, Đỗ Sương Thiên đứng bên cửa sổ lập tức nắm chặt kiếm trong tay, chẳng qua hiện tại không có linh lực, hành động như vậy chỉ là muốn tìm kiếm sự an tâm.
Lạc Viễn Thương đè hắn lại, nói: “Đừng nóng nảy”
Đôi khi chỉ một kẻ biến thái như Lạc Viễn Thương mới biết kẻ kỳ quặc như Đường Thời đang nghĩ gì.
Suy cho cùng, Đỗ Sương Thiên thực ra vẫn xem như là một người bình thường.
Biểu tình trên mặt Đường Thời rất nhỏ, không giống như gặp phải nguy hiểm.
Bọn họ nhìn Đường Thời hơi mấy máy môi, tiếp theo thấy Đường Thời ngẩng đầu dường như đang nhìn cái gì đó. Không lâu sau, Đường Thời đi từ bụi hoa này trở về, bước chân rất nhẹ, khi đến bên cửa thì nói: “Ta phát hiện vài thứ thú vị, nơi đó có một lối đi không giân thông đến mấy ngọn núi phía xa…mà ta nghĩ chúng ta có thể cần quay về tìm Thị Phi.”
Dù sao Thị Phi vẫn dẫn đầu đội của bọn họ, bọn họ tới thăm dò, Thị Phi chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là được.
Nhưng bây giờ, bọn họ sắp tới một nơi mới, Đường Thời nghĩ, bắt cóc Thị Phi theo là chuẩn nhất.
Bọn họ men theo Ngũ Liễu Cư này ra ngoài, đi theo con đường cũ trở về, nhưng bóng dáng Thị Phi đã không còn ở dưới cây cổ thụ nghiêng nghiêng trước thôn nữa.
Tất cả đều nằm trong dự liệu.
Đường Thời lấy Phật châu ra, không lóe sáng.
Không thấy dấu vết đánh nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ——
Đường Thời chắp tay sau lưng nói: “Quả nhiên không có, chúng ta trở về đi.”
Chỉ là, việc không diễn ra suôn sẻ như vậy.
Đường Thời vừa mới xoay người, đã nghe tiếng quát: “Không được đi! ”
Quay đầu lại, vừa nhìn, quả nhiên là Triệu Nhan Hồi của Ngục Các.
Đường Thời thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Nhan Hồi vừa đi tới, nhìn Đường Thời vừa cầm Phật châu kia, nhưng không thấy bóng dáng Thị Phi, chìa khóa còn trong tay Thị Phi, mà hiện giờ lại không thấy y đâu. Đường Thời lại ở bên cạnh, chưa chắc trong này không có mưu kế gì.
Hắn đang đi thì nửa đường gặp Đạo tu Chúc Quyết của Khí Các và Yêu tu Tiểu Miêu của Linh Các, cả ba cùng nhau rời đi, lúc này ba người đối ba người không hề khiếp sợ, chỉ cười lạnh hỏi: “Ngươi và Thị Phi đang diễn trò gì?”
Diễn trò?
Ngày từ đầu Triệu Nhan Hồi này làm toàn chuyện thiếu não, Đường Thời không biết nên dùng từ nào để cà khịa hắn.
Lúc hán vừa tới thì thấy Đường Thời, đương nhiên cho rằng Thi Phi biến mất có liên quan tới Đường Thời, huống chi Phật châu của người khác không có dị động, cho nên Đường Thời nằm không cũng trúng đạn.
Đường Thời cười nhạo một tiếng.