Đương nhiên là chỗ này có rất nhiều linh thảo, ban đầu cũng không có cấm chế, nhưng lúc Thị Phi và Đường Thời hoàn toàn bước vào cánh đồng này, bọn họ phát hiện mọi thứ trước mắt đều trở thành ảo ảnh, biến mất không thấy tăm hơi.
Những linh dược linh thảo đang cầm trên tay toàn bộ biến mất không bóng dáng.
Những người bận rộn trước đó đang ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu tình hình đã cảm thấy cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt thay đổi.
Đường Thời và Thị Phi vừa tiến vào, cũng không biết có người đụng vào cơ quan nào không.
Đường Thời tới nơi này, cũng không phải truy cầu linh dược linh bảo linh thảo tiên dược gì cho cam mà là hoàn thành nhiệm vụ của Tàng Các. Hắn bóp một thẻ ngọc, ghi hết toàn bộ mình thấy vào trong đó, sau đó ghi chép lại lộ tuyến và những nơi mình đi qua, cả người vẫn bình tĩnh, không hề kinh hãi trước tình huống kỳ quá mà mọi người gặp phải.
Không phải là không có lòng tham, nhưng bây giờ không phải lúc.
Đường Thời định thần ghi lại tình huống gặp phải vào, sau đó mới nói: “Hiện tại là tình huống gì?”
“Chắc là ảo cảnh.”
Lạc Viễn Thương ôm tay, ngáp dài, mới vừa rồi cướp được không ít đồ đạc, hiện tại biến mất sạch sẽ, đáy lòng cũng không có cảm giác mất mát. Hắn nhìn biểu tình đặc sắc của mọi người chung quanh, rõ ràng càng thêm vui vẻ.
Có người sợ thiên hạ không loạn, ví dụ như Lạc Viễn Thương.
Đỗ Sương Thiên coi như bình tĩnh, nhưng khi nhìn xung quanh, vẻ mặt có vài phần cảnh giác.
Chung quanh đều là núi, giữa đồng bằng nhỏ này toàn là ruộng đồng, linh thảo thì mất sạch, chẳng qua có thể cảm giác được linh khí vẫn rất dồi dào.
Khung cảnh trước mắt lúc này như tua lại một ẩn số nhiều năm trước.
Trong đầu Đường Thời theo đó hiện lên mấy câu văn kia, hang mở rộng ra, sáng sủa; đất bằng phẳng trống trải, nhà cửa tề chỉnh, có ruộng tốt, ao đẹp, có loại dâu loại trúc, đường bờ thông nhau, tiếng gà tiếng chó tiếp nhau…
Cánh đồng này có núi non bao quanh, thôn xóm nhà cửa lại ở ven cánh đồng, phía trước họ chính là xóm làng. Đi theo con đường mòn, có khá nhiều người đi từ phía trước hoặc phía sau, lọt vào tầm mắt của họ.
không rõ là họ không tồn tại, hay những bóng đen này – những người ngoài cuộc và những người dân địa phương đang ở giữa đào nguyên, cứ lướt qua trong một cảnh tượng vô tri vô giác này.
Thị Phi đứng, cau mày nhìn.
Người đi tới lui trên con đường nhỏ, khiêng cuốc, thậm chí xách giỏ, phần lớn đều là thanh niên trẻ khỏe, cũng có vài nữ nhân hiền lành mang theo mấy đứa trẻ nghịch ngợm, cả làng tràn ngập trong yên ả và thanh bình.
Nơi này chính là Thế Ngoại Đào Nguyên mà các ẩn sĩ rất thích chăng?
Tránh xa tranh chấp, tránh xa ánh mắt và sự chỉ trích của thế giới, mở ra một thế giới mới giữa những ngọn núi này.
Trái tim Đường Thời cực kỳ an tĩnh.
Hắn rất tận hưởng khoảnh khắc này, nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý tất thảy.
Từ trước đến nay hắn không cho rằng có Thế Ngoại Đào Nguyên thật sự ——
Mà bây giờ bọn họ nhìn thấy tất cả, chắc chắn là ảo giác đã lưu lại từ rất lâu. Giống như thứ Đường Thời thấy ở dưới giếng Ánh Nguyện, những ảo giác xuất hiện dưới giếng, đã từng xảy ra thật, những cảnh tượng sau đó hoàn toàn biến mất, sở dĩ còn có thể xuất hiện không phải vì những thứ khắc trước và oán niệm sau này.
Những người này từ xa tới, hoàn toàn giống như không nhìn thấy bọn họ, bọn họ sinh hoạt trong thế giới của mình, đối mặt với bọn họ mà xuyên qua, chỉ giống như làn gió mát lướt qua, lại giống như sương khói bay thẳng.
Chỉ là hình ảnh chứ không phải là sự thật.
Toàn bộ cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên tựa hồ không lớn lắm, có lẽ bởi vì lúc bọn họ tiến vào đã bước tới thôn xóm luôn rồi.
Chung quanh còn có núi non sông nước, nhưng lại nghĩ tới nơi đây chính là chiến trường sau này.
Đường Thời nói: “Những thứ này chắc là cảnh tượng trước kia của Thế Ngoại Đào Nguyên, ai cũng nói đây là cảnh Tiểu Hoang của Võ Lăng đạo nhân, nhưng sao ta thấy nơi đây vốn dĩ từng có người ở nhỉ?”
Ý của hắn là, nơi này cũng không phải là cảnh Tiểu Hoang của Võ Lăng đạo nhân, hoặc cũng không phải do hắn tạo ra.
Lời này cũng khá rõ, Đường Thời cảm thấy cảnh Tiểu Hoang của Võ Lăng đạo nhân này e là đã dùng cách gì đó mà lấy được.
Bây giờ Đường Thời trực tiếp đi về phía trước, hắn đi về phía trước mọi người, đến một hộ gia đình —— lười đi cùng mấy con người sợ bóng sợ gió kia, Đường Thời sờ thẻ ngọc trong tay, đi một đoạn thì dừng lại ghi vào.
Lần này, mấy người phía sau mới nhớ nhiệm vụ của bọn họ, ghi chép lại lộ trình trong này.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhớ rõ lúc trước bọn họ đi qua nhìn thấy cái gì, có cái gì, tuyến đường được ghi lại rất mơ hồ. Bọn họ đều là tu sĩ, nhìn qua không quên là kỹ năng cơ bản nhất, nhưng mới vừa rồi còn chẳng để ý tuyến đường tròn méo ra sap, giờ sao nhớ rõ được?
Đường Thời có tâm, nhớ kỹ hoàn toàn, sớm đoán được những người này chỉ mãi nghĩ tới pháp bào và linh thảo sẽ quên đi những chuyện này, đã âm thầm cảnh tỉnh mình.
Có bao nhiêu ruộng tốt, đường lớn dài thế nào, xung quanh có thể nhìn thấy thế núi trùng điệp, toàn bộ ghi vào.
Đường Thời vừa đi vừa dừng lại, không bao lâu đã vượt qua cánh đồng này trên đồng bằng, nhìn thấy thôn gần đó —— thôn Đào Nguyên.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều phòng ốc bên trong, đa phần là gỗ, có một ít nhà tranh, trông rất mộc mạc. Đường Thời dừng bước, quay đầu nhìn lại, đa số mọi người đang ghi lại tình huống bên trong này, lúc này mọi người mới nhớ tới nhiệm vụ quan trọng nhất là gì, chưa kể lúc trước bị cảnh Tiểu Hoang này hố một phen, khiến người ta hơi bực bội. Vừa cảm thấy mất mặt, vừa sợ không hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới tăng cường ghi nhớ.
“Nơi này…”
Hạ Vọng phía trước, rốt cục lẩm bẩm một câu, hắn nhíu mày, nhìn lại, bóng dáng thôn dân chung quanh đều biến mất sạch sẽ.
Lúc quay đầu nhìn lại, thì đây đã biến thành ruộng đồng mọc đầy cỏ dại…
Mới đầu ở bên ngoài cầu đá nhìn, bên trong là cánh đồng đầy rẫy linh thảo, nhưng không lâu sau, họ phát hiện đây chỉ là ruộng đồng của người trần mắt thịt trồng hoa màu mà thôi, rồi sau đó lại biến thành cánh đồng hoang chưa từng được cày bừa.
Nơi này, chợt biến thành bãi bể nương dâu.
Đường Thời và mấy người khác cũng thấy được, trong đầu đều là cảnh tượng biến ảo.
Nước xanh núi non ở phía xa, nơi này lại rất tĩnh mịch. Không hề có tiếng côn trùng bay vo vẻ, cũng không có nông dân chất phác vác cuốc và trẻ con cùng người già tươi cười nữa.
Ở đây, chỉ có sự yên tĩnh như chết chóc.
Đường Thời nói “Thú vị”.
“Thôn làng này trông khá lớn, chúng ta nên chia thành nhiều nhóm để đi dò đường đi, hay tự đi riêng?”
Đường Thời đếm, đầu thôn có một gốc cây liễu to như cây cổ thụ, con đường sau khi đi vào bị chia cắt thành mấy phần, không biết bên trong là như thế nào. Đại khái mà nói, cảnh Tiểu Hoang này cũng tương tự như thế giới bên ngoài, có thể có rất nhiều nơi quan trọng, nhưng sau khi thực sự tiến vào thì hơn nửa đều là các con đường đa phần đều là trăm sông đổ về một biển.
Đại Hoang Các muốn thu thập tin tức ở nơi này, nhưng nếu trong tay mọi người đều nắm giữ bản đồ như nhau, sau khi báo cáo lại với Đại Hoang, thì không đẹp mặt lắm, cho nên ý Đường Thời là tốt nhất nên tác ra. Huống chi quá nhiều người lòng lang dạ sói, Đường Thời không muốn đi cùng những người này.
Loại cảm giác này chỉ thoáng qua, Lạc Viễn Thương chợt nhìn Đường Thời, hắn cảm thấy vừa rồi Đường Thời nói chuyện, trong mắt hiện vài phần u tốn. Vốn hắn muốn tự đi dò đường, nhưng hiện tại hắn quyết định bảo trì quan hệ đồng minh với Đường Thời, nhiều người đi chung không chừng sẽ gặp nhiều bất ngờ.
Đường Thời đi cùng Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên, những người còn lại tự phân ra. Đường Thời chú ý, Hạ Vọng đi một mình, Phượng Tiêu và Hoa Bạch Thuật kết thành đồng minh cùng đi, Lôi Các Tu Uyên thì đi cùng Kiếm Các Ân Tuyết Tễ.
—— những người còn lại đi kiểu gì thì Đường Thời không biết, bởi vì bọn họ không phải là nhóm cuối cùng rời khỏi nơi đó.
Thị Phi nói y chỉ đứng đây canh giữ cửa thôn, rồi tháo chuỗi Phật trên tay, đưa cho mỗi người một viên, chỉ nói nếu bọn họ gặp nguy hiểm thì thúc dục Phật châu, nếu có thể đến thì y sẽ đến.
Sau khi Đường Thời nhật lấy Phật châu kia, nhún nhún vai, “Đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, tinh thần Lôi Phong, nơi nào có lão thái thái nơi đó có ngươi…”
Lôi Phong sinh năm 1940, lớn lên tại nông thôn, sau đó làm công nhân nhà máy, từng lái xe công nông và máy ủi. Đến năm 1959, anh nhập ngũ và trở thành chiến sĩ lái xe, cho đến khi bị chết trong một tai nạn. Lôi Phong được mô tả là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình và nói chung là đã làm rất nhiều việc tốt và nhất là đã chuyên cần học tập « Tuyển tập Mao Trạch Đông ».
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, nhưng vì liên quan đến chữ “Lôi”, cho nên Lôi Các Tu Uyên dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn. Đường Thời nói không ai hiểu, nhưng chẳng ai thèm quan tâm hắn đang lẩm bẩm cái gì —— kiểu gì cũng đang cà khịa Thị Phi.
Hắn nắm chặt Phật châu kia, xoay người cùng Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương rời đi.
Thị Phi đứng ở cổng thôn, dưới tàng cây liễu gà cong queo này, nhìn ngôi làng vắng lặng yên tĩnh phía trước, lâu lâu quay đầu nhìn cánh đồng hoang vu phía sau.
Gió thổi qua đám cỏ dại trên những cánh đồng cằn cỗi ấy, bỗng chúng trở nên uyển chuyển, phát ra âm thanh xào xạc lạ lùng.
Thị Phi nhướng mày, nhìn về phía đó, lại cảm giác có thứ gì đó chuyển động trong bụi cỏ. Lúc nhìn thấy thứ kia, cho dù Thị Phi tri thức đầy mình, cũng không khỏi hít sâu một hơi ——
Xa xa, Đường Thời đã chứng thực suy đoán của mình.
Khi ở ngoài thôn, hắn thấy bên trong có một ngôi nhà độc đáo. Bên ngoài phòng kia còn có năm gốc liễu, khiến Đường Thời lập tức nhớ tới một điển cố nổi tiếng, cho nên hắn giành đi trước, chỉ hy vọng người bên ngoài không cần chú ý tới nơi này —— Ngũ Liễu tiên sinh.
“Ngũ Liễu…”
Hắn đứng tại chỗ không đi, toan nhấc chân đi chuẩn bị bước ra ngoài chợt cảm giác Phật châu lúc trước bị mình nắm ở lòng bàn tay động đậy.
Mở bàn tay ra, Đường Thời nhíu mày, nhìn lại đường bọn họ đi qua, vẫn an tĩnh như trước, không có gì hết.
Lạc Viễn Thương cảm thấy hắn là lạ, hỏi: “Sao vậy?”
Đường Thời vẫn nhíu mày, “Phật châu của các ngươi còn chưa phản ứng gì sao?”
Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương nghe vậy, đều mở tay ra, hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ Phật châu tử đàn, yên lặng nằm trong tay họ.