Phía sau núi, xuyên qua cánh đồng, băng tới rừng rậm cao vợi.
Sau trận mưa vượt qua rừng, thỉnh thoảng sẽ có vài hạt mưa trượt từ lá cây nhỏ giọt, nhưng Đường Thời và Thị Phi không quá bận tâm.
Chiếc ô vẫn ở nguyên vị trí, không bị mang đi. Đường Thời đi sau Thị Phi ba bước, miệng ngậm tăm trúc, thổi một hơi, tiếp tục rảo bước về phía trước.
Đường Thời rất tò mò về sự tồn tại của Đông Hải tội uyên.
Hắn cảm thấy mình nên lên Tam Trọng Thiên tham quan chút, nhưng dù sao cũng là nơi quan trọng chứa thiên cơ của Tiểu Tự Tại Thiên. Mà bây giờ Đường Thời đã không giống như lúc trước, sử dụng pháp danh Thời Độ, không hề có cửa lên Tam Trọng Thiên nghía. Nơi hắn có thể đi xem, có lẽ chỉ có mình Đông Hải Tội Uyên.
Đông Hải là gì?
Đường Thời tính toán sơ sơ, Đông Hải là phía đông của Bán Luân Nguyệt, Tây Hải là phía tây của Bán Luân Nguyệt, nó nằm ở giữa hai biển này.
“Đông Hải tội uyên, và Bán Luân Nguyệt có quan hệ gì à?”
Đường Thời cảm thấy vấn đề này rất huyền diệu, hắn suy ngẫm rất nhiều lần, thậm chí từng có suy đoán rất táo bạo.
Thay vào đó, câu trả lời của Thị Phi đã xác nhận phỏng đoán của hắn: “Đông Hải Tội Uyên là Bán Luân Nguyệt.”
Hóa ra hiểu biết của mọi người không giống, Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo nằm ở Đông Hải, mà Bán Luân Nguyệt nằm giữa Đông Hải và Tây Hải, nhưng sự tồn tại của Bán Luân Nguyệt lại không chia đều ra phía Đông Hài và Tây Hải, mà Bán Luân Nguyệt thực gần với Tiểu Tự Tại Thiên.
Đây là đứng ở hai góc độ khác nhau, nên sẽ có những cách gọi khác nhau về cùng một sự việc..
Người của Bồng Lai Tiên Đảo ở Tây Hải, gọi đó là “Bán Luân Nguyệt”, chỉ đơn thuần xuất phát từ hình dạng của nó, nó nằm trên toàn bộ mặt đất của Khu Ẩn Tinh, là máu thịt bị khoét ra; mà Đông Hải Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên chắc là bị nó ảnh hưởng sâu sắc chăng?
Đường Thời hình như cũng gần đoán được hết bí mật nơi đây.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Đường Thời cũng không hỏi thêm.
Bọn họ từ trên đảo đi xuống, đã đến rìa, còn phải tiếp tục đi về phía đông.
Hướng đông, vẫn là Đông Hải bao la, có lẽ đến một nơi nào đó, chính là Đông Hải Tội Uyên chăng?
“Bây giờ vượt qua bằng cách nào?”
Bay thẳng qua, hay là….có cách khác?
Lúc ở Tây Hải, Đường Thời nhớ rõ cái loại cảm giác này, vô luận thế nào cũng không thể quên nổi nó, giữa Đông Hải và Tây Hải bị bức tường chắn ngang dưới mặt biển —— bình thường mà nói, một nơi như vậy không cách nào tiếp cận được.
Thị Phi phóng mắt ra xa, chỉ nói một câu: “Hải yêu.”
Bóng ma dày đặc ở xa xa, rốt cục lại xuất hiện. lúc Đường Thời rời đi, ở trên thuyền Tỳ Hưu Lâu nhìn thấy bóng ma kia.
Lúc này bóng đen của hải yêu kia, từ dưới đáy toàn bộ Đông Hải trồi lên, giống như mực nhuộm cả biển thành màu đen.
Thị Phi nhìn bóng đen này, khẽ thở dài một tiếng: “Tội Uyên. ”
Bản thể của hải yêu này rốt cuộc ra sao, Đường Thời không điều tra ra, nhìn bóng đen này như chưa từng tồn tại, Đường Thời dùng linh thức điều tra hoàn toàn không cảm giác được. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Đường Thời có thể cảm giác chỉ có một mảnh biển, không gì khác.
Hải yêu này lúc trước đưa hộp Chiết Nan của Ân Khương. Mà giờ Thị Phi hình như rất quen thuộc với hải yêu này. Đường Thời không khỏi bắt đầu hoài nghi, hải yêu này có quan hệ với Tiểu Tự Tại Thiên hay với Thiên Chuẩn Phù Đảo?
Hải Yêu hẳn đã nghe rõ lời Thị Phi, bỗng nhiên cuộn trào, toàn bộ bóng đến trên mặt biển chuyển động, uốn thành một khối, sau đó Đường Thời nhìn thấy nước biển kia dần dần xoay tròn, ở trên mặt biển hình thành một vòng xoáy. Xoáy nước khổng lồ nằm giữa các vòng quay, đã tách nước biển ở trung tâm ra khỏi vùng lân cận, trở thành một không gian rỗng.
Nước biển màu xanh thẳm, phản chiếu ánh sáng của mây trời, cảnh tượng kỳ lạ ngoạn mục này xuất hiện ở phía đông Tiểu Tự Tại Thiên, phía trên có tăng nhân đã chú ý tới, nhìn thấy Thị Phi và Đường Thời ở phía dưới, nên không tiến lên.
Thị Phi mang một Đạo tu về, Đạo tu này từng nổi danh ở Tiểu Tại Thiên, mọi người cũng không để ý nhiều.
Thị Phi bên này đi vào, tiến vào trong vòng xoáy, Đường Thời cũng đuổi theo, thoáng cái chui vào trong biển.
Vòng xoáy này, như một hành lang không gian. Sau khi Đường Thời tiến vào, qua bộ phận trống rỗng kia, cảm thấy bị nước biển quấn lấy. Hắn thấy Thị Phi phía trước, lại cảm giác nước biển tự động chảy qua mình.
Thị Phi truyền âm nói: “Ra biển chính là Tội Uyên.”
Nói Tội Uyên là Bán Luân Nguyệt, nhưng Bán Luân Nguyệt không phải là Tội Uyên.
Chỉ vì Tội Uyên có nguồn gốc từ Bán Luân Nguyệt, nhưng không hoàn toàn cố định ở một nơi.
Khi Thị Phi và Đường Thời nổi lên khỏi mặt biển, quay đầu lại đã nhìn không thấy bóng đen đâu.
Hắn được Thị Phi kéo lên, lúc này mới trồi ra khỏi mặt biển, quần áo trên người đều ướt, nhưng không có gì đáng ngại.
Cảm giác bị nước biển bao bọc rất nặng nề, biển này làm cho người ta có cảm giác áp bách bao trùm, Đường Thời lập tức cảm thấy là lạ.
Hắn và Thị Phi nổi trên mặt biển, rồi nhanh chóng chạy ra, mặt biển trước mắt vẫn bình lặng, nhưng Đường Thời cực kỳ tinh mắt, phát hiện màu nước biển ở phía xa đã thay đổi.
Nước biển ở Đông Hải có màu xanh đậm, trong khi nước biển ở Tây Hải có màu tím.
Khi Đường Thời đi Bồng Lai đã chú ý tới điểm này, nhưng hắn không ngờ, ở gần nơi Bán Luân Nguyệt này, có thể nhìn thấy cảnh tượng hai biển giao nhau.
Bỗng không cầm lòng được, hắn nhô lên khỏi biển, Đường Thời ngự không đúng phía cao cao, nhưng vẫn không thể nhìn thấy toàn cảnh vùng biển này.
Thị Phi còn ở trong biển, tăng bào trắng như tuyết kia chỉ trở thành một điểm nho nhỏ.
Gió biển thổi, sóng vỗ rì rào, cả vùng biển rất tĩnh lặng.
Màu sắc khác nhau của nước biển, phân biệt rõ ràng, một dòng bắc nam kéo dài về phía hai đầu.
Một vùng biển vô tận, một màu xanh tím mênh mang.
Hai màu hầu như không trộn lẫn, chỉ ở cạnh nhau, giống như hai tấm đĩa, không xâm hấn lẫn nhau.
Nhưng ở trong giao điểm này, Đường Thời cảm giác được cái loại áp lực này —— còn có sức mạnh kỳ quái mơ hồ trôi nổi.
Hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, nhìn về phía Thị Phi phía dưới, sau đó lại đáp xuống, đứng trên mặt biển trôi lơ lửng trên không.
“Đây chính là Tội Uyên sao?”
Hắn hỏi Thị Phi
Ánh mắt Thị Phi lướt qua nơi xa xăm, lại rũ mắt xuống, nói: “Xuống đi.”
Thị Phi vừa dứt lời, hắn cảm giác sai sai, giống như cảm giác lơ lửng dưới chân bỗng nhiên biến mất, đứng trên mặt đất sụp đổ, thoáng cái liền ngã xuống theo.
Trong nháy mắt, nước biển vây quanh, nhấn Đường Thời vào trong.
Thị Phi túm lấy hắn, kéo tay áo hắn, dẫn hắn bơi xuống phía dưới.
Ánh sáng trên mặt biển, dần dần biến mất, Đường Thời không nói gì, bơi theo Thị Phi xuống dưới.
Càng xuống, áp lực từ biển càng lớn.
Ở đây không thể nhìn thấy bất kỳ sinh vật dưới đáy biển, ngay cả rong biển và những thứ khác. Đường Thời tưởng rằng nơi đây là biển chết, không thấy sự sống.
Quá trình chìm xuống kéo dài thật lâu, nếu không phải Đường Thời có tu vi Xuất Khiếu kỳ, chỉ sợ sớm đã sớm bị lực lượng lớn mạnh của nước biển chung quanh đè nát lục phủ ngũ tạng.
Không biết từ lúc nào, trước mắt đã bao trùm trong bóng tối, chỉ có nhiệt độ từ Thị Phi nắm lấy ngón tay hắn.
Đột nhiên dừng lại, Thị Phi nói: “Đến rồi.”.
Một ngọn đèn bỗng xuất hiện trong tay y, Đường Thời cảm thấy chiếc đèn này quá quen thuốc, mới nhớ tới lúc y ở đài Tứ Phương đã dùng nó.
Mặc dù bị nước biển bao bọc, ngọn đèn này cũng tỏa sáng, Phật quang trên ngón tay bắt đầu khởi động, ánh sáng trắng nhọt kia thật lạc lõng giữa thế giới xung quanh.
Nhưng trong nháy mắt nó sáng lên, bóng tối xung quanh cũng được bừng sáng.
Giống như ngọn đèn bỗng sáng trưng, thoáng cái tỏa ánh rực rỡ.
Nhưng dù sao đây chỉ là ảo giác của Đường Thời, ánh sáng này không khác gì bình thường. Nhưng trong bóng tối thăm thẳm vừa rồi, quả thật lay động lòng người.
Đường Thời nín thở, ánh mắt chuyển từ ngọn đèn trong tay Thị Phi đến thế giới xung quanh, chợt không thể dời mắt nổi.
Thị Phi nói: “Đông Hải Tội Uyên, chính là Bán Luân Nguyệt được lấy ra, từ trong lòng đất đã bắt đầu khởi động tội lực —— Phật môn gọi là tội lực, nghiệp lực. Chính là hết thảy oán hận, ghen tức của Khu Ẩn Tinh này…Đủ loại cảm xúc và nghiệp lực hội tụ ở đây, vốn lúc đầu không có nhưng không biết đã có tự khi nào.”
Những lời này, Đường Thời nghe nhưng như không nghe thấy.
Họ đã đứng dưới đáy biển.
Trước mắt họ là một khoảng biển khổng lồ, vô số cột đá cao lớn trắng nhô ra từ lòng đất, đứng sừng sững trong biển sâu này, quá cao cũng quá dày, rộng bằng năm sáu vòng tay người ôm. Cột đá này chỉ khắc những hoa văn sọc dọc, ngoài ra cũng ít các hoa văn khác. Chỉ đơn giản từ mặt đất vươn lên, giống như sự hình thành tự nhiên vậy.
Nhưng cảm giác tang thương này, trong nháy mắt Đường Thời nhìn thấy chúng nó, đã bị cảnh tượng như vậy rung động.
Đập vào mắt là rừng rậm san sát, trước mắt Đường Thời có vô số cột đá, nước biển từ giữa chảy qua, không cuốn theo bụi bặm
Dòng nước ngầm, giống như đã chảy ngàn năm.
Hắn chỉ nhìn thấy cột đá, còn chưa thấy Tội Uyên,
Chỉ đi về phía trước, chậm rãi xuyên qua vô số rừng cột đá này, dừng bên cột đá ngoài cùng, sở dĩ Đường Thời có thể thấy nó, cũng không phải do ngọn đèn của Thị Phi chiếu rọi, mà bởi vì bản thân nó tự phát sáng. Khi ngọt đèn Phật của Thị Phi sáng lên, chúng nó như cảm ứng được, cũng theo đó mà sáng lên.
Cột đá này, rất cao, ngẩng đầu lên không nhìn tới đỉnh.
Đường Thời chỉ nhìn thấy cột đá này, phía đỉnh đầu mặt biển lộ ra ánh sáng, khẳng định nó chưa vươn tới mặt biển chỉ ở dưới nước biển.
Đang muốn đi qua, lại dừng bước.
Trên cột đá này, khắc hai chữ nhỏ —— Pháp Định
Trong nháy mắt, anh chợt có dự cảm tất kỳ quái, chỉ quay đầu nhìn Thị Phi, không giống lúc tới, Thị Phi đang ở phía sau Đường Thời, y chỉ lẳng lặng nhìn hắn xem xét chỗ này, không nói lời nào.
Tựa hồ như chờ Đường Thời phát hiện hết thảy.
Hắn xem xét cột đá khác, quả nhiên cũ nhìn thấy dòng chữ bị nước biển bào mòn —— Vu Tình.
Cây cột đá này, và cây cột đá mộc mạc lúc trước hơi khác một chút, phía trên cái tên Vu Tình này, vẽ nửa cánh trừu tượng, tượng trung cho hắn là… Thiên Chuẩn Phù Đảo.
Đường Thời có ấn tượng với họ ‘Vu’ này. Đây là họ Ưng tộc trong Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo.
Thiên Chuẩn Phù Đảo, người chim cũng thuộc tộc phi cầm. Trên Thiên Chuẩn Phù Đảo, thế lực của phi cầm tương đối mạnh, dù sao phía trên cũng có cánh vàng của chim Bằng. Dấu hiệu của Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng là ký hiệu cánh chim này.
Mà hiện tại, dấu ấn này xuất hiện ở phía dưới Đông Hải Tội Uyên, như vậy cây cột đá này đại biểu cho Thiên Chuẩn Phù Đảo à?
Về phần hai chữ Pháp Định lúc trước, Đường Thời bỗng nhiên xoay người lại, vươn ngón tay tới tìm hiểu thật kĩ vị trí phía trên kia, quả nhiên ở bên ngoài cột đá bị nước biển ăn mòn, hiện ra một chữ khắc nho nhỏ. Hắn lập tức hiểu ra, nơi này… đồng thời có người của Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Tiểu Tự Tại Thiên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đường Thời còn không rõ lắm, hắn tiếp tục đi về phía trước xem xét.
Yêu tu, Phật tu, Yêu tu, Phật tu…
Quá trình này lập đi lập lại thật lâu, bất tri bất giác, Đường Thời đã đi qua rừng cột đá này.
Nước biển xốc y bào của Đường thời, khi đi ngang qua thi thoảng phất lên cột đá, cuốn theo bụi bặm.
Mức độ xói mòn của cột đá không giống nhau, chứng tỏ chúng không tự dưng xuất hiện ở đây trong cùng một ngày. Đường Thời càng đi vào trong, các cột đá kia càng ít bị nước biển bào mòn.Đưa mắt nhìn xung quanh, trước sau đều là cốt đá, cao lớn như những cây cổ thụ chót vót.
Thị Phi vẫn đứng sau lưng hắn, cầm đèn chiếu sáng cho hắn.
Hai người không nói gì, chỉ nhìn cảnh tượng hùng vĩ tích lũy dưới những năm tháng dài đằng đẵng này.
Dưới sự rung động bất ngờ này, trong lòng lại thấy nặng nề.
Đường Thời rất rõ ràng cảm giác này—— áp lực.
Loại áp lực đó đến từ những ẩn số sắp biết.
Tiếp tục đi vào bên trong, Đường Thời rốt cục nhìn thấy cột đá phía trước càng ngày càng ít, cũng tản ra một ít ánh sáng,, nhưng sau đó hẳn cảm thấy đây là một chỗ khác.
Bước tới, khoảng không hiện ra trước mặt, có cột đá hai bên, nhưng không phải trước mặt..
Chỉ cần nhìn chung quanh một vòng, Đường Thời đã phác họa toàn bộ rừng đá trong tâm trí.
Vòng tròn – bên ngoài là một vòng tròn, nhưng ở giữa thì trống rỗng.
Theo cái này, có thể phỏng đoán nguyên lai nơi đây rất lớn, từ ngoài vào trong, trụ đá đầu tiên là đứng ở bên ngoài, sau đó phạm vi này dần dần thu hẹp lại, thậm chí có thể nói là tiến vào bên trong.
Vòng tròn trống rỗng này là một mặt gương, giống như hồ nước trên cạn vậy.
Nhưng đây là dưới biển.
Đường Thời tiến lại gần hai bước, và thấy được cảnh tượng quen thuộc —— thứ đang đập như trái tim giống như thứ hắn từng thấy ở dưới giếng Ánh Nguyệt.
Phía dưới có ánh sáng nhấp nháy, nhưng nó không bao giờ xuyên qua mặt gương kia.
Khi bị ánh đèn trong tay Thị Phi chiếu rọi, động tĩnh phía dưới bỗng nhiên lớn hơn, như bị kích thích, một cỗ khí đen từ bên trong xông lên, chặn lại toàn bộ gương tròn, đen như mực
Không một tiếng động.
Đông Hải Tội Uyên?
Đường Thời giương mắt, nhìn nước biển lấy hình tròn làm trung tâm, một bên là màu xanh đậm, bên kia là màu tím đậm, cứ như vậy tách ra rồi hợp lại thành liền một mạch, rồi phân ra tách biệt.
Không biết vì sao tim hắn đập như trống nổi.
Quay đầu nhìn Thị Phi, môi mấp máy muốn nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn bắt đầu đi vòng quanh gương hình tròn này, nhin cột đá cách mặt kính gần nhất, hắn đang tìm, tìm hai cái tên quen thuộc.
Trên cột đá có ánh sáng mơ hồ từ trên xuống dưới, dọc theo những tảng đá dưới đáy biển này sau đó hội tụ về chính giữa, tạo thành một cái khóa, thỉnh thoảng lóe lên.
Đường Thời rốt cục dừng lại, hắn tạm thời không tìm được cái tên mình muốn tìm, nhưng ở trên một cây cột đá mới tinh, nhìn thấy một cái tên.
Khô Tâm.
Thiền sư Khô Tâm…
Cây bên cạnh, chính là “Tuệ Định”…
Còn có rất nhiều tên tăng nhân, hơn mười năm trước, Đường Thời còn ở Tiểu Tự Tại Thiên đã gặp bọn họ, hiện giờ tên của bọn họ đều khắc ở chỗ này.
Đường Thời đi đi vào bên trong một chút cuối cùng cũng tìm được cột đá đã có dấu hiệu bị nước biển bào mòn.
Khô Diệp
Ở bên cạnh cột đá này, hắn rốt cục chứng thực suy đoán của mình, thấy tên Ân Khương.
Cái tên nho nhỏ này, tựa hồ bị cánh chim đang giương cao kia che khuất, chỉ nhìn cái tên này giống như nhìn thấy Ân Khương lúc trước.
Hắn bỗng đứng không vững, “Đây chính là Tội Uyên?”
Dùng thân tu sĩ, đến phong ấn tội lực đang trào dâng phía dưới.
Mỗi một tu sĩ, chính là một cây cột đá, Đường Thời thấy rất rõ, nhưng mà nơi này, có bao nhiêu tu sĩ?
Bao nhiêu tu sĩ đại năng dấn thân vào trong đó, để rồi mất hết tất cả?
“Nơi này chính là Tội Uyên.”
Thị Phi dùng tốc độ chậm rãi, lặp lại.
“Tu sĩ thượng giới dùng kiếm xẻ khu Ẩn Tinh này, vạt lấy Bán Luân Nguyệt, Tội Uyên nằm trong Bán Luân Nguyệt, tập hợp tôi lực của sao, rồi tuôn ra. Tai họa không nằm ở Bán Luân Nguyệt, mà là ở cầu sao.”
Đường Thời tay đặt ở dưới cái tên Ân Khương, nhớ tới hộp Chiết Nan trở nên u ám, thanh âm đã dần mất hết: “Cầu sao?”
Khu Ẩn Tinh có cầu sao à?
Đường Thời còn nhớ rõ bản đồ mình đã xem qua ở Tiên cung Chim Xanh, có nơi có có nơi không. Lúc trước không để ý lắm, nhưng đã từng chứng kiến cảnh tượng Đông Nhân lên cửa tiên ở Đại Hoang, sao Đường Thời quên được?
“Sao có lực lượng đan xen mà Khu Ẩn Tinh là một ngôi sao bị phong ấn.”
Thị Phi nói rất đơn giản, Đường Thời thông minh, rất nhanh lĩnh ngộ được ý của y.
Bởi vì không có cầu sao kết nối với thế giới bên ngoài, cho nên tu sĩ Khu Ẩn Tinh không thể đăng tiên, với việc ban ngày đăng tiên căng bản không thể. Như vậy, chuyện lưu truyền giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang rất khác. Tu sĩ đẳng cấp cao trong Đại Hoang mơ hồ biết một phần, mà người trong Tiểu Hoang căn bản không có cơ hội tiếp xúc với thế giới cao tầng như vậy, cho nên không hề biết chuyện về cầu sao.
Phi thăng cũng là chuyện bí mật, ai phi thăng thì chỉ có bạn bè trong giới biết, có người thích ẩn dật cho nên có phi thăng thì cũng không ai hay.
Nhưng nhiều năm như vậy, Đường Thời lục trong trí nhớ mình, thật sự không tìm ra tin tức tu sĩ phi thăng.
Nói cách khác, trong một thời gian dài, không có ai phi thăng.
Không có cầu sao, cũng không có đường kết nối tới vị trí khác trong ba mươi ba tầng trời, tự nhiên không thể phi thăng đến cảnh giới cao hơn.
Sau khi tu sĩ tu luyện tới một cảnh giới, tỷ như tu sĩ Phi Thăng kỳ, trong hành tinh bình thường rải rác năng lượng đều là linh lực rất bình thường, mà bọn họ đều xem như là người nửa chân bước vào tiên môn, cần chính là tiên lực. Không cách nào thu hoạch năng lượng từ trong tinh thần cấp thấp như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào tiên lực mình rút ra từ trong linh lực sinh tồn.
Hành tinh cấp thấp, không thích hợp cho tu sĩ đẳng cấp cao tu luyện.
Huống chi, tuổi thọ của tu sĩ có hạn. Nếu tới thời gian mà không phi thăng, cho dù ngươi có tu vi thông thiên đi chăng nữa, cũng chỉ có thể chết già.
Tu sĩ có lực lật núi lấp biển phải chết già thì đáng thương cỡ nào?
Hiện tại còn có sự tồn tại của Tội Uyên Đông Hải này, không trao đổi với bên ngoài, khí oán hận hình thành nên tội lực, dần dần chất đống —— đây là một vòng luẩn quẩn, toàn bộ Khu Ẩn Tinh càng không có cầu sâu, tội lực càng sâu thêm. Có người trấn thì còn tốt, nếu không có người đè áp nó lại, tội lực này tản ra có thể ảnh hưởng đến tâm trí người, thậm chí tạo thành ảnh hưởng xấu đến tu sĩ.
Tinh Kiều, tội lực, tội uyên, bán luân nguyệt…
Những tu sĩ này, nếu nói họ chấp nhận sự thật không thể phi thăng, nhưng vẫn phải chịu tra tất của Tội Uyên này, hoặc để ngăn cản thảm kịch, nên tự dấn mình vào Tội Uyên này.
Đường Thời gần như đã có thể hình dùng ra những tình cảnh này. Trên Khu Ẩn Tinh này, có lẽ còn rất nhiều tu sĩ cùng cảnh giới như Đông Nhàn, nhưng bọn họ không cách nào đăng tiên.
Không có cầu sao, thậm chí bên trong Khu Ẩn Tinh còn xuất hiện nguy cơ sâu nặng.tinh cầu,
Bốn bề thụ địch, mà thập diện mai phục…
Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt vô thức dời đến mặt Thị Phi, trong con ngươi cảu Thị Phi phản chiếu vô số cột đá này, chỉ nói: “Có lẽ sắp kết thúc rồi.”
“Ý ngươi là sao?” Đường Thời lại không hiểu.
Ánh mắt Thị Phi quay lại, nhìn hắn, chậm rãi cong môi: “Lúc đầu Tội Uyên cực lớn, nhưng sau nhiều năm liên tục trấn ám, mới đến điểm trung gian này, không quá mười hai năm, nơi này sẽ bị phong ấn triệt để. Đến lúc đó, chỉ cần mở cầu sau, khiến cho giao thông khu Ẩn Tinh lưu thông thì mọi chuyện sẽ bình yên vô sự.”
Khi nói những lời này, y chưa từng dời mắt đi chỗ khác, vẫn nhìn Đường Thời.
Nhưng biểu tình Đường Thời, không có chút sơ hở nào.
Trong lòng Thị phi bỗng phức tạp khó tả.
Y nhớ tới lời nói trong hang động sau núi Thương kia, bộ xương khô ngồi trước vách đá khắc đầy chữ kia, không phải ai khác—— mà là thiền sư Khô Diệp
Năm đó Thiền sư Khô Tâm nói, khi Thiền sư Khô Diệp trở về trấn áp Tội Uyên, là lấy thần phách trở về, thân thể sớm đã hóa thành xương khô. Mặc dù vậy, ông vẫn quay về và hoàn thành những việc mình nên làm, hoặc nói cách khác là kết xong những việc ông muốn làm.
Sau đó, thế gian không còn thiền sư Khô Diệp nữa.
Đông Thi.
Đường Thời.
Ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, Thị Phi chợt đưa tay day ấn đường, sau đó xoay người đi về phía bắc.
Họ đến từ phía tây, khi quay về thì đi về phía bắc.
Đường Thời giật mình, vật như cầu sao hư vô không rõ, nói muốn mở cầu sao? Đây đâu phải sức người mà thành được?
“Trấn áp Tội Uyên, mở ra cầu sao—— Tội Uyên đã có người trấn áp, nhưng cầu sao thì sao? Tu sĩ đị năng vô số, tu hành ngàn vạn năm, ai ai không muốn phi thăng? Nhưng cầu sao vẫn không mở, trấn áp Tội Uyên không phải trị ngọn mà không trị được gốc sao?”
Vấn đề Đường Thời vừa hỏi, hắn vừa nghĩ tới thôi.
Hắn không thấy biểu tình của Thị Phi, chỉ nhìn bả vai rộng lớn của y, tăng bào trắng như tuyết, bước chân dừng lại, lại tiếp tục đi về phía trước, để một câu: “Luôn có cách.”
Đúng là một hòa thượng lạc quan.
Đường Thời cong môi cười, đi về phía ngoài, xuyên qua vô số cột đá, quanh người hắn là vật giao nhau giữa nước biển của Đông Hải và Tây Jair. Hắn men theo đường giao nhau này thẳng về phía bắc.
Khi đi tới vùng ven và bước ra ngoài, Đường Thời gần như đã chấp nhận sự thật kia.
Ân Khương đã không còn.
Giương mắt lên, tựa như đã đoán trước cảnh tượng nào sẽ xuất hiện trước mắt, Đường Thời trông rất bình tĩnh.
Hắn và Thị Phi, đứng ở rìa của toàn bộ Tội Uyên, bên ngoài vòng tròn này, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, có khí nóng bốc lên từ vực sâu, giống như nham thạch chảy dưới mặt biển.
Đường Thời đưa mắt lên, một khe nứt thật lớn, từ dưới chân hắn và Thị Phi kéo dài ra, giống như bị người dùng kiếm xẻ vậy, lộ ra lòng đất.
Tội Uyên hóa ra là lơ lửng trong không khí, chỉ giống như một cái đĩa tròn, đặt trên miệng vực này.
Rộng hàng trăm trượng, chiều dài thì vô cùng tận.
Một khe rãnh dọc theo hướng nam bắc, nước biển bên tay trái là màu xanh thẳm như mực, bên tay phải lại là màu tím sẫm như sơn, đứng ở chỗ này tiến lên một bước, phía dưới chính là nham thạch nóng bỏng chôn sâu trong khe rãnh.
Nham thạch nóng chảy, luôn luôn ùng ục, nhưng cũng bị nước biên vô biên quấn lấy, một ít bắn tung tóe, chỉ giống như đom đóm bay trong rừng tối, như ánh sáng của tia lửa, chỉ có thể ở biển sâu này mà bập bùng.
Đây chính là Bán Luân Nguyệt.
Đường Thời bỗng nhiên lẩm bẩm một tiếng: “Thật đẹp.”