Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 8 - Chương 114




Chuyện của Tiểu Tự Tại Thiên là cú sốc lớn đối với Đường Thời.

Ngày đó Lục Từ nói xong câu đó liền biến mất. Hắn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Lục Từ dùng từ “lại”? Người chết thì chết…

Khi thượng sư Thần Nguyên độ kiếp thất bại, tuy rằng đã gây ra chấn động nhất định ở đại lục Linh Xu, nhưng nguyên nhân là do lúc thượng sư Thần Nguyên độ kiếp gây ra động tĩnh quá lớn, ai ai cũng cảm giác được, nhất là độ kiếp thất bại, lôi kiếp kia chỉ liếc mắt phát là thấy rồi. Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, nháy mắt đã truyền rất xa.

Người của Tiểu Tự Tại Thiên dù sao cũng không giấu được tin tức này, hướng chi chuyện này giống như tín hiệu, bản thân Tiểu Tự Tại Thiên không thèm che giấu tin tức, ngược lại còn thận trọng phái người vào đại lục Linh Xu điều tra nguyên nhân.

Đường Thời vừa đi vè phía trước, vừa lấy tiểu tháp của mình, đây là chứng minh thân phận tu sĩ ở trong Tàng Các, nhưng hiện tại trên tháp nhỏ mười tầng này, không có tầng nào sáng lên, Đường Thời còn ở tầng dưới chót. Đáy tháp này, ột chữ màu xám “Ba mươi mốt”, điều này đại biểu Đường Thời còn đang ở tầng ngầm, ba mươi mốt này chính là vị trí của hắn.

Hiện tại, Đường Thời bắt đầu suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng: trước khi hắn còn chưa biết rõ sự tình, chỉ e phải làm bạn với con số này một thời gian.

Lại nói tiếp, Lục Từ không nói tin tức hữu dụng mấy.

Lúc ấy Đường Thời hỏi chuyện dưới giếng Ánh Nguyệt sau núi Hạo Nhiên, khi đó Doãn Xuy Tuyết biết một vài chuyện. Chỉ là Doãn Xuy Tuyết lúc ấy, hắn là người trong cuộc mà Lục Từ chỉ là người ngoài cuộc.

Hiển nhiên, tu vi của một người không có khả năng dài tới năm ngàn năm đều dừng lại ở một cấp độ, huống chi Lục Từ nói  ít nhất đã ở đây năm ngàn năm, thời gian thật sự có khi nhiều hơn năm ngàn năm. Dù người tư chất kém thế nào, năm ngàn năm cũng có thể mài mòn, tuổi thọ cũng không được dài như thế. Bản thân Lục Từ đúng là rất lạ, y như lời hắn nói, hắn là một quái vật, hơn nữa còn là quái vật quái nhất trong Tàng Các.

Cho dù không tham dự vào việc lớn như vậy, Lục Từ cũng nên hiểu rõ chuyện này.

Huống chi, Lục Từ hiện tại ở trong Đại Hoang, nói vậy chắc chắn sẽ không có thứ giấu hắn đúng không?

Đường Thời tự hỏi tự trả lời, thấy tam quan sắp nát rồi.

Cho dù có dự cảm mơ hồ, nhưng cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

Lúc trước lúc hắn ở Tiểu Tự Tại Thiên, không quen không thân với đám hòa thượng kia, nhưng không thể phủ nhận, khoảng thời gian đó là những ngày tháng yên tĩnh hiếm có của hắn. Dù sao thánh địa nhà Phật mà, tâm tính Đường Thời lúc đó không thể giả được, cho nên kinh nghiệm cũng không thể sao chép được. Lúc ấy hắn cảm thấy Tiểu Tự Tại Thiên có rất nhiều vấn đề, nhưng  sau khi biết chuyện Lục Từ nói, hắn bỗng cảm thấy Tiểu Tự Tại Thiên quả là tốt đến mức không thể tốt hơn.

Chuyện trên đời này, cái gì cũng không sợ, kiêng kị nhất chính là so sánh.

Chỉ cần so sánh, thì kiểu gì cũng có khác biệt.

Lục Từ nói, có lẽ có chỗ cố ý mập mờ, nhưng Đường Thời đã có thể chắp vá ra một cách đại khái.

Hơn ba ngàn sáu trăm năm trước, bởi vì một ít nguyên nhân kỳ quái, trong giếng Ánh Nguyệt hình như xuất hiện thứ gì đó —— Đường Thời rất tự nhiên tưởng tượng ra Yêu ma tuyệt thế xuất hiện, lại nhớ tới phong ấn mình thấy lúc ở dưới giếng, nhưng ngẫm lại tình tiết kích thích như vậy quá mức ảo ma. Có điều thứ kia có thể còn có ẩn tình, cho dù là thượng cổ hay viễn cổ, đều không được ghi chép lại, nhưng giừo xuất hiện bên trong, mà hơn nữa không phải là sự tồn tại tốt đẹp gì.

Lúc này, hai nhà Đạo – Phật ước định cùng nhau vào giếng Ánh Nguyệt, giải quyết chuyện phía dưới.

Rốt cuộc là mưu đồ  gì thì  Lục Từ cũng không nói rõ.

Nhưng có một điểm rất rõ ràng, lúc đi vào, tất cả mọi người đã dùng máu thề liên minh, chính khí đầy mình, đồng thời mang theo ý thức quyết tử.

Khi đó, giữa Đạo tu và Phật tu đã lập minh ước, nội dung cụ thể cũng không biết.

Sau khi bọn họ đi xuống,  mấy tháng liền không có tin tức, người Phật môn và Đạo Môn ở bên ngoài chờ tin tức, dù sao người đi xuống cơ hồ đều là đi thăm dò, khả năng xảy ra nguy hiểm quá cao.

Ba tháng sau, phía dưới xuất hiện tín hiệu cảnh báo, cấp cao nhất. Chẳng qua khi đó, người phía dưới tựa hồ đã phong ấn giếng kia lại, tất cả những sóng dị thường, và cảnh báo đã biến mất.

Cho nên ngày đó, Phật tu ở bên ngoài lúc đó phong tỏa toàn bộ đầm đen bằng Phật lực. Từ đó về sau, chỉ có Phật tu mới có thể đi vào gia cố phong ấn, mà Đạo môn trấn thủ Đại Hoang, lại không cân hao phí tâm tư để ý tới chuyện bên này nữa.

Vốn dĩ tưởng rằng sự việc đã kết thúc, nhưng đâu ngờ lại có rất nhiều tréo ngoe?

Chuyện sau đó kỳ thật tương đối mơ hồ, Lục Từ không biết tí nào về tin tức Phật tu bên kia, chỉ nói dưới giếng vốn đã phong ấn lại, mà một bộ phận Đạo tu lại đi ra.

Trong số những người đi ra, có một số người hiện tại chính là người có uy vọng rất cao trong Đại Hoang.

Rốt cuộc là ai, Lục Từ cũng không nói.

Nhưng sau đó nghe giọng điệu của Lục Từ, thì mấy người này khá ý nhị.

Tin tức Lục Từ, kỳ thật đã dừng lại ở đây. Mà trong lời của hắn, cũng không phải không tiết lộ chân tướng chuyện này.

Nếu người ngoài giếng cho rằng hai bên Đạo –  Phật cùng nhau xuống giải quyết hiểm nguy, rồi phong ấn vài thứ, nhưng cuối cùng chỉ có Đạo tu đi ra, nếu nói trong này không có bẫy thì tuyệt đối không có khả năng.

Vốn dĩ cho rằng những người này lành ít dữ nhiều, đã chết hết cả, nhưng cuối cùng người chết chỉ có Phật tu và một vài Đạo tu thôi.

Khi đó Đạo tu, còn lấy thực lực Đạo các mạnh nhất, coi như là chính thống.

Bốn vùng núi Tiểu Hoang cùng Đại Hoang còn không có ngăn cách lớn như bây giờ,  rất nhiều sự khác biệt ngắt kết nối từ thời điểm lục thập hoa giáp này.

Lúc trước Đường Thời đã thấy vài thứ ở dưới giếng, lập tức nhớ tới hai màn sáng dùng làm phong ấn.

Một màn sáng ở trên đầm đen, chỉ có dùng Phật lực mới có thể tiến vào, đó hẳn là phong ấn của Phật tu mà Lục Từ nói; một cái khác là ở phía sau giếng, phong ấn kia cực kỳ cổ quái, chỉ cho phép Đạo lực ra vào, Phật lực lại không thể.

Bây giờ nghĩ lại, nếu hai bên Phật – Đạo đồng thời tham dự vào chuyện này, thì có hai hướng suy đoán.

Sau khi có hai phong ấn này, nếu muốn đi vào, một mình Phật tu có thể thông qua phong ấn phái trên, không cách nào tiến vào phong ấn phía dưới; Đạo tu đơn độc thì bị kẹt ở bên ngoài; nếu nói ra, Đạo tu có thể từ chỗ cốt tủy nhất mà đi ra, về phần phong ấn bên ngoài có thể phá hay không, Đường Thời không rõ lắm, mà nếu Phật tu đi ra ngoài, cũng căn bản không thể rời khỏi chỗ cốt tủy nhất.

Mà nơi trọng yếu nhất, là nơi nguy hiểm nhất.

Chân tướng thực ra đã rất rõ ràng, Đường Thời còn nhớ ở hang động có lỗ thủng, bình thường không có người, nếu có người thì đã tan, có người thì ngâm trong nước. Mà sau khi mở động ra, bên trong chỉ có rất ít Đạo tu, đại đa số đều là tăng nhân tọa hóa. Nếu trước đây nhân số Đạo tu và Phật tu tiến vào giống nhau, vậy thì số người ít ỏi đó chắc hẳn đều là Đạo tu.

Cái phỏng đoán này vừa trùng với câu Lục Từ nói”sau này một nhóm Đạo tu đi ra” sự thật tương phản lẫn nhau, thậm chí chứng thực lẫn nhau.

Đạo tu phản bội giao ước giữa hai nhà Phật – Đạo.

Đó là kết luận duy nhất.

Đường Thời chỉ cảm thấy trong lòng có chút bi ai nói không nên lời, lại cảm thấy những người này thật đáng xấu hổ.

Chính xác thì để làm gì?

Lúc trước những người đó ở dưới hành lang kia, khoét ra một cái hố, tự mình ngồi vào —— Đường Thời nhìn qua phía dưới đã sinh ra ảo giác. Có lẽ là hình ảnh trước đây, chỉ là không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi đó.

Người ta nói trời đất có linh, có một số chuyện đặc biệt sẽ được ghi lại, và sẽ bị người  biết đến vào một thời điểm tình cờ nào đó. cũng không phải là chuyện  khiến người ta thấy lạ.

Có lẽ là vì phong ấn, có lẽ là vì nguyên nhân khác, những người này đã hết đường, chỉ có thể ẩn vào trong vách tường trấn thủ.

Sau đó xuất hiện nguy hiểm, lúc này Đạo tu đi ra, quyết định rời đi.

Ích kỷ là bản tính, tại sao bọn họ phải dấn thân vào chuyện như vậy, người bên ngoài lại được hưởng thụ bình an hòa lạc trên đời?

Họ không phải là những người duy nhất không biết suy nghĩ.

Người như vậy, chỉ cần có một người, lập tức sẽ gây sóng gió. Từ lúc ấy những người đó từ tuyệt vọng bỗng bừng lên hy vọng, Đường Thời có thể cảm giác được cảnh tượng lúc ấy có bao nhiêu rung động, thậm chí đẫm máu tanh tưởi.

Tất cả những người ngăn cản bọn họ đều trở thành vong hồn dưới kiếm của bọn họ.

Vì vậy, thảm sát nổ ra.

Có một phần Đạo tu cũng không đồng ý với cách làm của những người này, mà  đứng bên Phật tu, nhưng đối với lựa chọn của những người này, bọn họ cũng không có tư cách chỉ trích.

Không ai có khả năng lựa chọn cuộc sống của họ, họ không có trách nhiệm gánh vác tất cả những gì không thực sự thuộc về mình.

Từ đầu đến cuối đều là tự nguyện, cho nên cuối cùng cũng theo ý bọn họ thôi.

Chỉ là xung đột dù sao đã nổ ra, không ai ngờ —— những người đi này, còn thay đổi phong ấn cửa động lần nữa.

Dù sao làm đào binh cũng rất đáng sợ, những người này ở trong Đại Hoang Tiểu Hoang, đa số là những người nổi tiếng, Đường Thời nhìn tên của những người đó đều như vậy. Bọn họ khắc tên của mình hoặc mờ hoặc nhạt trên vách động, mặc dù vì lý tưởng và đạo nghĩa trong lòng, cũng hy vọng nếu có một ngày nguy hiểm giải trừ, mọi người xuống có thể biết rằng bọn họ đã từng trả giá hết thảy.

Nhưng mà, ở cuối lối đi đầy xác chết này là ngõ cụt vĩnh viễn không ra được.

Lục Từ nói, chỉ nguyện sơ tâm không thay đổi, vậy mà cứ thế ngang ngược làm một trận? Chỉ làm cho chúng Đạo tu cũng hổ thẹn theo —— đây hẳn là chỉ Đạo tu bên cạnh.

Những người này rốt cuộc có thành công đi ra khỏi phong ấn hay không, vốn là một chuyện rất khó nói.

Dù sao phía trên còn có phong ấn Phật môn, nhưng nếu Lục Từ  đã biết những người này tồn tại, như vậy mặc kệ những người này đã trải qua chuyện gì, cuối cùng vẫn trở lại đại lục này.

Mà sau chuyện này, tất cả thế lực của Phật môn toàn bộ rút về Tiểu Tự Tại Thiên, sáu mươi năm, cơ hồi chưa từng tiến thêm bước nào về đại lục Linh Xu.

Rốt cuộc Phật môn có biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì hay không, sau khi biết sẽ xử lý thế nào?

Nghĩ đến đây, dựa theo tính tình của những hòa thượng kia, sẽ không làm chuyện trả thù, huống chi chúng sinh bình đẳng, bọn họ lựa chọn con đường thế nào thì đơn giản là do bọn họ tự quyết. Mặc dù phản bội, vi phạm đạo đức, nhưng cũng chỉ là vết nhơ đạo đức. Đối mặt với sinh tử, ít ai có thể thản nhiên.

Lựa chọn rời khỏi một mảnh đại lục này, chỉ thiên vị tiểu tự tại thiên, một phần là thương hoài, một bộ phận lại là vì bảo trì bản tính Phật tu.

Nếu tiếp tục so đo, sợ là không dứt, ngược lại sẽ mang đến ảnh hưởng xấu hơn.

Tất cả những phỏng đoán của Đường Thời chỉ mới tới chỗ này thôi.

Nhưng bây giờ hắn còn chưa từng nghĩ tới, ác ý của hắn dù sao cũng không bằng nhân tính trong thế giới chân thật, nhân tính chân thật.

Tiểu Tự Tại Thiên rút lui thế lực toàn bộ, lại có ẩn tình ra sao đã không nằm trong tưởng tượng hiện tại của Đường Thời.

Hắn ra khỏi nơi này, băng qua quảng trường, đi tới nơi phía sau quảng trường mà hắn rất ít lui tới.

Nhưng nếu muốn vào linh trì, Đường Thời không thể không đi qua nơi này.

Đã đến lúc —— hắn đã đến Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa trải qua một đoạn thời gian tu luyện, mặc dù lúc đánh nhau với Lục Từ hắn còn chưa bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình, nhưng chênh lệch tu vi giữa hắn và Lục Từ rất rõ ràng.

Tiểu Tự Tại Thiên có ai chết, cố nhiên nằm trong phạm vi suy xét của hắn nhưng vấn đề quan trọng nhất vẫn là tăng tu vi của mình.

Tin tức Lục Từ nói chuông báo động này, càng khiến Đường Thời vô hình trung có một loại cảm giác khẩn cấp.

Sau mươi năm, là một mốc thời gian quan trọng.

Hắn phải có một bước đột phá trong thời gian gấp rút này.

Sự tồn tại của linh trì, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Đường Thời lựa chọn thời gian cũng vừa vặn thích hợp, Nguyên Anh hậu kỳ tiến vào linh trì, nếu thuật lợi, hắn có thể mượn linh trì đột phá Xuất Khiếu kỳ.

Đây mới là cảnh giới chân chính phù hợp với Đại Hoang, Nguyên Anh kỳ —— quá thấp!

“Đây không phải là Đường đạo hữu sao? Ngươi muốn dùng linh trì?”

Linh ở trên đài cao, sau khi đi lên những bậc thang trùng trùng điệp điệp, không thấy mấy người. Đại đa số lúc mọi người tiến vào linh trì chính là lúc vừa mới vào Tàng Các, người giữ lại cơ hội đến lúc này mới dùng hình như chỉ có một mình Đường Thời.

Hành động này của Đường Thời tự nhiên cũng truyền cảm hứng cho mọi người, sau này rất nhiều người noi theo hành động này của hắn.

Nơi này ở phía sau những bậc thang ngọc trắng, là một bức tường sáng lấp lánh, phía trước đặt một cái ghế, người chịu trách nhiệm canh giữ linh trì có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Canh gác linh trì được coi là nhiệm vụ, được phân bổ ngẫu nhiên.

Có đôi khi, người trông coi chỗ này là tu sĩ đẳng cấp cao thuộc tầng năm, tầng sáu, có khi là tiểu tu sĩ trong tầng ngầm. Nhưng không ai dám vào nơi linh trì mà quấy rối, xảy ra chuyện thì ngươi xui chứ không ai, không ai mù đến thế.

Sự tồn tại của Linh trì rốt cuộc ra sao, bây giờ Đường Thời còn không rõ lắm, nhưng mà vào rồi sẽ biết thôi.

Đường Thời chắp tay, hiện tại khuôn mặt này của hắn quá nổi tiếng, vừa nói đã biết hắn là Thời Độ.

“Đúng là muốn dùng linh trì, nhưng ta không hiểu gì cả.”

Người nọ tướng mạo thanh niên nhỏ nhắn, tu vi Xuất Khiếu kỳ, cao hơn so với Đường Thời, cũng không dám nấn ná thêm với hắn. Ở giới Tu Chân đích thật là thực lực đại diện cho tất cả mọi thứ, những người bên ngoài quá mạnh, ngươi có mạnh hơn thì cũng phải nhún nhường người ta chút, Tỷ như Đường Thời, tu vi Nguyên Anh kỳ chế tạo ra linh thuật ngũ phẩm, tuy chỉ có một linh thuật thôi, nhưng cũng đủ nghịch thiên rồi.

Người như vậy cho dù là tu sĩ cao cấp cũng không dám đắc tội, huống chi hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.

“Đường đạo hữu, mời theo ta.”

“Nơi này chính là linh trì tầng ngầm, linh trì Tàng Các có mười loại. Tầng hầm đến tầng thứ chín đều có, tầng trên cùng không có. Nghe nói đến cảnh giới kia, hiệu qua tăng tiến của linh trì rất ít. Linh trì ở tầng ngầm hiệu quả rõ ràng nhất. Linh trì phía trên, nhưng theo tu vi các tiền bối cũng nâng cao hơn, nên hiệu quả cũng không tốt lắm.”

Người này nhân tiện nói về tình hình phía trên.

“Ngươi ở lại trong linh trì này bao lâu cũng được, có thể hấp thu bao nhiêu linh lực hoặc là đạt được cơ duyên ra sao toàn bộ phải dựa vào bản thân. “

Không hạn chế, không có nghĩa là ở bên trong càng lâu càng tốt.

Dù sao ở bên trong cũng không hấp thu được các loại linh lực, còn không bằng đi ra.

Nhìn Đường Thời đã nắm cơ bản, người nọ cười, nói: “Ngươi vào đi.”

“Cảm ơn Đạo hữu.”

Đường Thời nói cảm ơn, lúc này mới đi vào phía sau bức tường được chiếu sáng, một con đường phủ ngọc trắng thật dài, đỉnh đầu treo ngọn đèn thất bảo lưu ly, giữa những tia sáng linh quang lập lòe lại một con đường bạch ngọc thật dài, đỉnh đầu treo thất bảo lưu ly đăng, linh quang lóe ra giữa lại có những đốm sáng giống như đom đóm tỏa ra xung quanh.

Có thể thấy, gần đây có một trận pháp phòng hộ, đèn thất bảo lưu ly này là để phát hiện xung quanh có chuyển động kỳ lạ nào.

Sau khi đi qua, nhìn thấy ba gian phòng đã liên tiếp, bên ngoài các phòng đá còn có cửa, trạm trổ hoa văn tinh xảo, dũng mãnh.

Tay hắn đặt ở trên cửa, nhìn thú đồ dữ tợn này, nghĩ đến Tỳ Hưu Lâu.

Các chủ Hoàng Dục có một linh thú, không, hoặc là nói là thần thú, tên là Tỳ Hưu, cho nên mở lầu cũng gọi là Tỳ Hưu Lâu. Các thương nhân mỗi người đều thích vị này, bởi vì chỉ có vào mà không có ra.

Đẩy cửa bước vào, Đường Thời  thấy hồ nước trống trải dài chừng một trượng năm, rộng chừng một trượng.

Có thể thấy  rõ ràng, đáy hồ vẽ trận pháp và hoa văn, bên trong có một dấu ấn, ở trung tâm trận pháp, giống như một cái chìa khóa. Hai bên trái và phải khắc một số từ, tất cả đều nằm trong Đạo Đức Kinh.

Đường Thời liếc mắt nhìn đối diện, bức tường nhô ra một bệ đá hình bán nguyệt, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay hiện ra cái tháp nhỏ đó, sau đó úp ngược cái tháp nhỏ đó, xuóng, đầu nhọn hướng xuống dưới, đột nhiên giống như chìa khóa mở ra ổ khóa. Bên tai vẳng lại âm thanh kỳ quái khi ánh sáng tản ra xa —— giống như tiếng gió, lại giống như tiếng chuông gió, nhưng ngay sau đó nó biến thành tiếng nước chảy róc rách.

Ngọn tháp nhỏ này là đá khởi đầu và khởi động của tất cả trận pháp.

Trong căn phòng đá này, linh quang đột nhiên dâng lên, ánh sáng xanh trắng xen lẫn, Đường Thời chợt sinh ra cảm giác hoa cả mắt.

Dưới chân trong không trì, trận pháp bỗng nhiên xoay tròn, ở trung tâm ngưng tụ ra vô số phong vân.

Sau đó, Đường Thời nghe được tiếng nước kia truyền rộng ra.

Nước dường như từ trong bốn bức tường chảy ra, mang theo linh quang màu lam nhạt, nhưng bản thân lại có chút màu trắng sữa, chẳng mấy chốc đã lấp đầy toàn bộ hồ nước trống rỗng.

Khí tức linh lực nồng đậm mà tinh nhuệ xuất hiện trong nhận thức của Đường Thời.

Hắn hít một hơi và cảm thấy hơi thở tinh thần đang chảy dọc theo các tĩnh mạch ở ngực và bụng xuống toàn thân, lập tức nóng lên/

Cảm giác như đang say rượu.

Chỉ hít một hơi, đã thấy sảng khoái rồi.

Đường Thời cười, cởi áo ngoài của mình ra, rồi ngồi xuống ngâm mình.

Năm xưa hắn từ Đông Sơn đi ra, thân thể cường tráng không mất đi sự dẻo dai, không thích phơi nắng, không có việc gì cũng sẽ không ra khỏi nơi mình bế quan, làn da tu sĩ  rất tốt, Đường Thời thì đặc biệt trắng.

Ngâm mình vào trong linh trì, màu trắng sữa cùng chất lỏng ánh sáng xanh lam chỉ nhẹ nhàng phủ lên thân thể Đường Thời. Giống như lụa quấn lấy hắn. Đường Thời giang rộng hai tay, tựa vào hai bên, rất thoải mái, xương quai xanh cũng kéo ra theo, hơi nước thấm ướt hai mắt hắn, làm ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng dịu đi vài phần.

Từ Nguyên Anh kỳ, đến Xuất Khiếu kỳ, rất khó khăn

Đường Thời ngồi xếp bằng trong thức hải, chỉ ngửa đầu ngáp một cái, đã bị linh khí từ mọi hướng làm say sưa.

Vì vậy lúc này, Đường Thời còn chưa kịp thấy trên bốn vách tường kia rốt cuộc khắc câu “Đạo Đức Kinh” nào, thì đã mê man rồi.

Hắn đã ở Nguyên Anh hậu kỳ, Kim Đan hóa Anh chính là một bước nhảy vọt, nhưng Nguyên Anh đến Xuất Khiếu, cũng rất khó đột phá. Càng về sau, càng khó khăn. Dù sao tu sĩ cấp thấp nhiều như vậy, nhưng đỉnh của kim tự tháp luôn chỉ chiếm thiểu số thôi.

Rào cản đột phá, tâm ma sắp gặp phải, quá khứ không thể kéo dài, tương lai còn chưa đoán trước, tất cả những điều biết đến và hoang mang không rõ, đều có thể là chướng ngại ngăn cản hắn tiến lên.

Đường Thời cần giải quyết những chướng ngại vật như vậy vào đúng lúc.

Và hắn lúc này đã có một giấc mơ rất dài, rất dài.

Hắn tựa hồ không nhớ rõ mình đến từ đâu, rốt cuộc muốn đi đâu, hắn là con kiến đã bắt đầu quen thuộc trên mặt biển, một con kiến chết đuối.

Hắn có thể sử dụng một từ như kiến ở đâu?

Hắn là con kiến.

Một con kiến khiêm tốn.

Đại dương bao la thế sao? So sánh với hắn, cũng không bằng một vi trần.

Rồi đến đoàn tàu quen thuộc, bài thơ hắn quen thuộc, cuối cùng đã đến hòn đảo.

Hắn đã nhìn thấy một tấm bia trên đó, và thậm chí còn thấy cả thơ.

Khí ngã khứ giả, Tạc nhật chi nhật bất khả lưu (Bỏ ta đi xa, Hôm qua chẳng giữ thể lưu)

Chỉ là bài thơ bình thường mà thôi.

Tu luyện, chính là muốn chặt đứt chuyện cũ của tiền trần.

Trong phòng đá này, vô số linh quang tràn vào thân thể Đường Thời.

Nguyên Anh của hắn đã tỉnh lại tự lúc nào, dần dần cao bằng thân thể hắn, trên đỉnh đầu khắc chữ Vạn, dưới thân là Thái Cực Đan Thanh Ấn, tay trái mở ra là Trùng Nhị Bảo Giám, tay phải cầm Phong Nguyệt Thần Bút.

Có điểm vài phần khí mực, từ chính giữa ấn đường của hắn nhuộm ra, lơ lửng trên không trung, toàn bộ phòng đã vẫn tĩnh mịch như trước.

Linh khí bị hấp thu vào nhanh chóng bị linh trì bổ sung vào trong ao, độ cao chưa từng giảm xuống.

Trên thân thể Đường Thời, bỗng nhiên hiện ra vô số phù văn giống như đồ vật. Trong giấc mơ vừa quen vừa lạ đó, hắn dường như cuối cùng đã tìm thấy ra thứ gì đó…

Bia, bia thơ.

Một giấc ngủ sâu như vậy đã trải qua suốt mười lăm ngày.

Người bên ngoài tuy rằng thấy lạ, nhưng không đi vào hỏi.

Chỉ là thời gian dài như vậy đã khiến người ta kinh hãi.

Giấc mơ của hắn quá dài, mỗi một trận chiến đấu, từng chi tiết của trận đấu, khoảnh khắc hắn đột phá, tất cả cảm ngộ kiếp này của hắn, những người hắn quen biết, những lời những người này nói qua, khuyên bảo, cổ vũ, thuyết giáo, tri kỷ… Quá nhiều, giống như hắn đã sống lại.

Đường Thời đang hồi tưởng lại cuộc đời mình, từ cuộc sống trong quá khứ này, thu hoạch sức mạnh mới dẫn tới tương lai.

Đây chính là —— Xuất Khiếu sao?

Khoảnh khắc cậu từ từ mở mắt ra, Nguyên Anh ban đầu vốn đã lớn hơn đã ngưng tụ lại với nhau, từ trong thức hải của hắn nổi lên, giống như một người nho nhỏ ngồi xếp bằng trên đầu Đường Thời.

Ánh sáng xanh trước mắt vẫn dịu dàng như mọi khi.

Cả người Đường Thời đau nhức, vẫn chưa kịp thích ứng chớp chớp mắt, hắn còn đang suy nghĩ bia thơ của mình, nhưng sau một khắc liền biết, cướp tới.

Đột phá, sao có thể đơn giản như vậy?

Thị Phi ngồi trong ao đối diện hắn, vài lớp tăng bào đang trôi trên mặt nước, y vẫn như trước nhíu mày nhìn xa xăm.