Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 8 - Chương 113




Đánh nhau với Lục Từ, là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Lúc trước Đường Thời từng đối chiến với Lục Từ, tu vi của người này đích thực là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng thủ đoạn công kích tầng tầng lớp lớp, giống như có thể dùng vô cùng vô tận các linh thuật khác nhau.

Lúc này Lục Từ đứng ở giữa lối đi kia, chỉ ngón tay làm thủ quyết, bắn ra động tác mà Đường Thời rất quen thuộc. Trong đầu Đường Thời chợt lóe, lập tức nhận ra chiêu này của Lục Từ—— chỉ là hắn không kịp phản ứng, đã bị chiêu nay đột nhiên đánh trúng.

Một thanh tuyết kiếm thật lớn rơi xuống đỉnh đầu Đường Thời, chính là ‘đại tuyết mãn cung đao’!

Đường Thời thật sự không ngờ, sẽ bị thủ đoạn của chính mình tấn công, hắn lập tức biết vấn đề là gì—— “Ngươi mua linh thuật của ta?”

“Ngươi là Thời Độ hay Đường Thời?” Lục Từ cười kỳ quái, cảm thấy vui rồi đây.

Đường Thời  tái mét, quăng một chiêu ‘dã hỏa thiêu bất tận’ ra, liền nhìn thấy ngọn lửa màu tím quét qua toàn bộ hành lang, ngọn lửa đó bị hắn nắm trong tay, kéo thành hình lưỡi kiếm sắc bén, sau đó dài ra giống như trường đao kia.

Song đao đối trảm, va chạm ầm ầm, Băng Tuyết và Liệt Hỏa trong nháy mắt giao hòa cùng một chỗ, lại vỡ ra.

Những bông tuyết kia, những ngọn lửa đó, một ít tóe ra đụng vào vách đá, một ít lại triệt tiêu lẫn nhau, chỉ để lại dao động linh lực đáng sợ.

Đường Thời lập tức có cảm giác như bị vật gì đó đâm vào lồng ngực, nương theo sức lực của hai thanh đao va chạm rồi vội vàng lui về phía sau, lại phát hiện xung quanh vách đá như được bao phủ.

Ngọn lửa và bông tuyết đều găm vào vách đá, hoặc hóa thành băng tuyết bao trùm, hoặc là ngọn lửa từ từ liếm, che lấp toàn bộ bề mặt vách đá.

Bây giờ Đường Thời nhìn lại, chỉ thấy bức tường đá đã toàn màu xanh đỏ, không phải là băng tuyết thì chính là ngọn lửa.

Sau khi hắn lui ra, rót linh lực vào cây bút lõi cây Tam Chu màu lam, ánh lam tản ra phân nửa.

Chỉ nói: “Xanh xuất phát từ lam mà đậm hơn lam thì không nhiều lắm.”

“Ý của ngươi là, ta dùng linh thuật của ngươi, nhưng không có khả năng vượt qua ngươi sao?” Lục Từ hỏi ngược lại.

Đây chính là ý của Đường Thời, “Không phải là không có khả năng, mà là căn bản không có khả năng.”

Bán linh thuật và phiên bản do Đường Thời tự mình sử dụng, đương nhiên vẫn khác nhau phần nào rồi.

Đường Thời không ngu đến mức lật hết bài tẩy của mình, ném ra ngoài, thứ còn lại trong tay chính là bùa hộ mệnh. Huống chi Trùng Nhị Bảo Giám của Đường Thời vốn là nguồn gốc của tất cả linh thuật, có quyển bảo giám này mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất của linh thuật. Người bên ngoài nhìn không thấy dấu ấn trong lòng bàn tay Đường Thời,hiển nhiên không biết hắn có thứ kỳ dị như vậy. Nhưng lúc hắn thi pháp gọi Trùng Nhị Bảo Giám, thứ kia xuất quỷ nhập thần, người bên ngoài thấy được cũng không biết có liên quan đến bảo giám của hắn.

Bây giờ Đường Thời nói ra những lời như vậy, Lục Từ chắc chắn không hiểu tại sao Đường Thời nói như vậy.

Bản lĩnh của Thang Nhai cơ bản là do hắn mở rộng ra, đối với linh thuật, Lục Từ cũng có thiên phú nhất định.

Đã rất lâu rồi chưa từng gặp qua người kiêu ngạo như vậy —— đối với người như vậy, nên giáng đòn mạnh để hắn vỡ mộng.

Mà sau một khắc, người ra tay tấn công đầu tiên là—— Đường Thời!

Đường Thời không muốn mở bài thơ mới sớm vậy, huống chi hắn và Lục Từ đấu pháp chính là những linh thuật cũ của hắn, theo lý mà nói, Đường Thời không nên thua, nhưng áp lực của hắn rất lớn.

Nâng hai tay lên, Đường Thời chỉ quét qua hoàn cảnh của mình,  bỗng nhiên chắp hai tay lại!

Tay hắn, đột nhiên tràn ngập linh khí và áp lực ngưng tụ,,  nặng nề hợp lại cùng một chỗ.

Ánh mắt Lục Từ, bị hành động này của Đường Thời hấp dẫn, theo hai tay Đường Thời càng ngày càng gần, trong tai hắn tựa hồ nghe thấy một tiếng “bùm” thật lớn, nhìn lại chính mình chung quanh, lại phát hiện hai bên vách đá hơi động, sau đó hắn mới hoảng sợ phát hiện —— chiêu vừa rồi của Đường Thời rốt cuộc là có ý gì!

Vách đá hai bên, theo cái chắp tay của Đường Thời, nhanh chóng đè về phía giữa!

Nếu Lục Từ không tránh, chắc sẽ thành bánh kẹp thịt.

Nhưng hắn  cười lạnh, thật sự đứng tại chỗ, không nhúc nhích ——

Trong lòng Đường Thời hơi hoảng, cảm giác có gì đó kỳ kỳ, sau đó hắn mới được kiến thức cái gì gọi là biến thái —— đệt mịe nó, khó trách Lục Từ căn bản không tránh, cả người hắn đều bị đè bẹp, Đường Thời chỉ cảm thấy thân thể hắn đã thành một tờ giấy mỏng, bị đè ở giữa hai khối thạch bích kia, nhưng hắn còn có thể cảm giác được khí tức Lục Từ, hàng này chưa chết!

Tu sĩ có Nguyên Anh, vốn không dễ chết như vậy.

Nhưng chuyện Đường Thời gặp phải, không phải loại ý nghĩa tầm thường này, bởi vì Lục Từ hắn…

Ngay cả cơ thể cũng không sao!

Mảnh giấy mỏng manh, bỗng bắt đầu phồng lên, bắt đầu dần dần dày lên một lần nữa, đầy đặn, tràn đầy…

Nó giống như, một người đàn ông bằng giấy, từ từ được thổi khí, giống một quả bóng bay từ từ căng lên- hai bức tường nhanh chóng bị đẩy ra.

Chỉ trong tích tắc đó, Lục Từ đã vươn hai tay mình ra, đồng loạt chống đỡ bức tường vẫn đang khép ở giữa.

Hắn đứng ở giữa, trạng thái bị đè bẹp lúc trước đã biến mất trong nháy mắt, chỉ đứng ở chính giữa, hai tay tựa hồ lơ đãng chống tường, không biết còn tưởng rằng hắn tạo dáng quyến rũ luôn.

Cái lão yêu quái chết tiệt này…

Khóe miệng Đường Thời giật giật, nghe Lục Từ nói

“Người trẻ tuổi, tiên sinh ngươi chưa từng dạy ngươi, kính già yêu trẻ sao?”

Lục Từ mỉm cười, nhưng giọng nói lại nhuốm ý lạnh, Hắn đẩy hai bức tường kia về vị trí ban đầu, toàn bộ hành lang lát đá trở lại như cũ. Yên tĩnh, quỷ dị, u ám…

Đường Thời nói thầm nói người này mà cũng được gọi là kính già yêu trẻ á?

Cảnh tượng xảy ra trước mắt chắc chắn không bình thường..

Đường Thời có thể đoán ra, người này căn bản không phải là người —— hắn cảm thấy người này là Yêu tu, nhưng rốt cuộc là tu cái gì thì vẫn có điểm nghi hoặc,

Lục Từ nói: “Ta đã sống nhiều năm rồi, không ai dám đối xử với ta như vậy —— chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta rất đẹp sao? Cũng nỡ ra tay với một gương mặt khả ái như ta?

Địu mợ! Đậu phụng, Cái thố cơm thiu này ở đâu ra vậy, cút khuất mắt ông đây ngay!

Đường Thời quả thực muốn phát điên—— trong gầm trời này còn có tên da mặt dày vậy nữa hả!

Hắn cảm thấy tu vi của mình không đủ, da mặt còn chưa đủ dày, đúng là núi cao còn có núi cao hơn! Hán đúng là muốn lạy hàng này luôn!

Nhìn Lục Từ, hắn không ra tay, cũng không nói gì.

“A, ngươi nói không nên lời rồi hả?” Lục Từ đang chờ hắn trả lời, hắn tiến về phía trước một bước.

Sau một thời gian ngắn thăm dò, cả hai lại rơi vào bế tắc.

Lục Từ lại nói: “Ra tay với người xinh đẹp như vầy, kỳ thực rất thất đực đó nha. Ngươi đến từ bốn vùng núi Tiểu Hoang, mà chưa từng thấy ai đẹp như ta sao?”

Nhân Yêu rồi!

Đường Thời thật sự xúc động đấy muốn nhận thua luôn, hắn hận không thể phi luôn cây bút lõi cây Tam Chu rồi xoay người biến thẳng—— kỳ dị, đây mới đúng là kỳ dị!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng là một người đẹp…

Tròng mắt vừa chuyển, thân thể Đường Thời vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên cười nói, “Ta từng gặp qua không ít mỹ năm, đẹp diễm lệ như ngươi đúng là ít hơn, nhưng nếu nói không có thì chắc chắn là giả.”

Loại người nào mà luôn luôn nhấn mạnh đến vẻ đẹp của mình thế này?

Cũng mặc kệ mà nhắc đi nhắc lại nhiều lần?

Những lời này tưởng như là nói đùa, bên trong lại ẩn giấu bí mật.

Quả nhiên, sau khi Đường Thời nói xong, ánh mắt Lục Từ lập tức thay đổi.

“Ai?”

Đường Thời thầm nghĩ người này đúng là dị, đã là người tu đạo, ai còn để ý diện mạo làm chi? Nếu thật sự muốn một khuôn mặt đẹp thì bấm quyết là được, ở thân thể này có thể tùy tiện đổi cấp độ tu vi, thì đổi mắt càng không phải chuyện lớn.

Quái vật đúng là có lý của quái vật, cũng có lý do tại sao bị gọi là quái vật.

Về phần nói người này là ai, trong đầu Đường Thời thoáng hiện lên một khuôn mặt, nói: “Chắc ngươi không có quan hệ gì, có nói ngươi cũng không biết ——”

“bang” một tiếng nổ lớn, một chưởng ảnh thật lớn đập xuống đầu Đường Thời.

Cũng may Đường Thời đã sớm chuẩn bị, vừa lắc người đã chuồn mất, để cho Lục Từ vỗ vào không khí.

“Cho dù biết có người xinh đẹp hơn ngươi, cũng không cần tức giận vậy chứ?”

Vừa dứt lời, Lục Từ đã vỗ thêm một chưởng tới, Đường Thời lắc người né tránh, chỉ nghe  bên tai vang tiếng nổ lớn, liên hồi không ngơi nghỉ, Đường Thời hận cắn răng, mệt mỏi chạy trốn lại bỗng nhiên cảm thấy lạnh dần, ngay sau đó giống như là bao vây, không thể động đậy.

Trước mắt hắn đều mờ mịt, quấn ấy hắn giống như một tấm da, đảo mắt chỉ nhìn thấy mấy bóng đen.

Lục Từ tựa hồ là đến trước mặt hắn, thanh âm lảnh lót lạnh lùng: “Ta không chịu được có người khác xinh đẹp hơn mình, nói đi, người nọ là ai.”

“……”

Lần đầu tiên Đường Thời hận mỏ của mình quá tiện.

Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều, một tâm mà chia đôi, một mặt nghĩ mình có nên nói hay không, một mặt lại cảm thấy thứ này bao lấy mình có chút cổ quái —— bị thứ này bao lấy giống như bị giam cầm, toàn bộ không cảm giác được linh lực, giống như  bị ngăn cách ở trong một không gian kín vậy.

Đường Thời hấp thu không được linh lực, chỉ có thể dựa vào ánh mắt nhìn cái bóng trước mặt mình.

Tay véo trên cổ Đường Thời, Lục Từ đã mơ hồ động sát tâm.

“Nói, hay là không.”

“Nói cho ngươi nghe thì có ích gì? Ngươi định giết hết người đẹp hơn mình à? “Đường Thời chỉ nhíu mày một chút, liền nói, “Người có khuôn mặt xinh đẹp trong thiên hạ này nhiều lắm, ngươi giết một người chả lẽ không có người khác đẹp hơn ngươi sao? Trừ khi ngươi giết chết hàng ngàn hàng vạn người, chỉ còn một mình ngươi, nếu không thì sẽ không [hải ai cũng cảm thấy ngươi xinh đẹp nhất đâu. ”

Một buổi thuyết giảng

Lục Từ cười lạnh một tiếng: “Tiếp đi”

“Nếu ta là Ma tu, tất nhiên cảm thấy cô nương dáng người nóng bỏng trước cong sau vểnh là đẹp nhất; nếu ta là Đạo tu, tất nhiên cảm thấy tiên tử Cửu Thiên xuất trần không dính bụi trần là đẹp nhất… Ta nếu là hoa cỏ cây cối, tất nhiên không cảm thấy người đẹp, nếu ta là chim bay thú chyaj, chắc chắn sẽ cảm thấy ngươi không phải mỹ nhân tộc ta…… Mặc dù cùng là con người, ta nghĩ ngươi trông thì đẹp, nhưng người khác thì chưa chắc nghĩ vậy. Xấu xí hay xinh đẹp, cũng chính là đen trắng trong Đạo gia, bên là đường mật bên là thạch tín thôi.”

Tất cả đều liên quan đến Thái Cực.

Lục Từ không hiểu sao trầm mặc hồi lâu, lúc thu tay lại, chợt hỏi một câu: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi à?”

Đường Thời sặc, cảm thấy thứ vừa giăng lấy mình đã thu lại, hắn giương mắt nhìn Lục Từ tựa hộ mới mặc cái gì vào, lại giơ tay sờ trán, liếc mắt nhìn hắn.

Đường Thời nghĩ nghĩ, cuối cùng gật gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Lục Từ ôm tay đứng nơi đó, thu lại vẻ lẳng lơ vừa rồi, hơi nghiêng đầu, lại có phong độ của một cao thủ.

Đường Thời bỗng cảm thấy Lục Từ như vậy, mới là Lục Từ chân chính.

Dù có dùng hình dáng nào che đậy đi chăng nữa, thì những thứ thực sự ẩn sâu trong lòng sẽ vô tình toát ra.

Hắn đang xuất thần, chợt nghe Lục Từ nói: “Trận chiến hôm nay không đánh. Ngươi thua rồi, hỏi ta một câu. Lát nữa ta lại hỏi ngươi, xem như trao đổi.”

“Ngươi và Thang tiên sinh cũng giao dịch như vậy sao?”

Đường Thời chỉ cảm thấy lần này thật sự đánh bại một cách không giải thích được, còn chưa đánh đã tay, cũng đã đắc tội Lục Từ, bị  đồ vật quái đản trùm lại, giống y như bao tải che đầu vây. Đường Thời thật sự cảm thấy mình chưa từng trải qua uất ức lớn đến vậy, nhưng vừa nghĩ đến tình huống kỳ quái vừa rồi, cũng thật sự không có tâm tư đánh tiếp.

Lục Từ nhìn Đường Thời đã an tâm hơn, môi hơi cong lên, cười nói: “Ngươi chỉ có một cơ hội, người xác định muốn hỏi câu này à?”

Đường Thời cạn lời, chỉ hận không thể chém đôi kẻ này.

Hắn đương nhiên không thể lãng phí câu hỏi của mình cho mấy vấn đề vớ vẩn như vậy, nhưng một câu thì ít quá, mà hắn thì có quá nhiều thứ muốn hỏi…

Ngươi là con người à?

Ngươi là cái quái gì vậy?

Ngươi thành Yêu tu từ khi nào?

Có biết tình hình gì đang xảy ra trong Đại Hoang không?

Ngươi biết chuyện gì xảy ra cách đây ba nghìn sáu trăm năm không…

Đủ loại vấn đề

Đường Thời bỗng đau đầu.

Lục Từ nhắc nhở hắn: “Câu hỏi đầu tiên, đừng quá tham lam, hỏi câu thực tế thôi.”

Lần đầu giao dịch, tham quá không tốt.

Lục Từ là người thích làm ăn lâu dài —— kỳ thật nếu không phải Thang Nhai cuối cùng cảm thấy chán không muốn dậm chân tại chỗ, phỏng chừng hiện tại Lục Từ vẫn có thể chơi tiếp với Thang Nhai.

NhưngThang Nhai quá thông minh, chưa đánh được mấy trận, bí mật của hắn đã lộ ra hết, đợi đến khi Thang Nhai khiêu chiến người phía trên, kỳ thật bí mật của Lục Từ về cơ bản đã nói hết cho Thang Nhai.

Có đôi khi Lục Từ cảm thấy mình ngớ ngẩn, vì sao lại đồng ý trao đổi với con người như vậy, nhưng đã quá lâu không gặp được người thú vị, lại cảm thấy nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên hắn dùng cách mình thích để trân trọng bọn họ.

Lúc trước là Thang Nhai, giờ Đường Thời hẳn cũng vậy chăng?

Lục Từ chợt cảm thấy mình quá già. Hắn sờ sờ mặt mình, làn da này vẫn tốt như ngày nào.

Ở Tàng Các quá lâu, nếu không phải Tiên cung Chim Xanh xuất hiện lúc này, hắn cũng không nhớ rõ tuổi tác của mình.

Đường Thời nhìn động tác này của hắn, mím môi, hỏi một vấn đề khiến Lục Từ không ngờ.

“Thứ vừa rồi quấn lấy ta là gì?”

Thứ vừa rồi thật sự quá huyền diệu, chỉ phủ mọt vòng mà linh lực bên trong biến mất sạch sẽ, Đường Thời không thể nào xuyên qua thứ này mà hấp thu linh lực bên ngoài, thậm chí còn bị trói buộc hoàn toàn.

Nếu thứ này được sử dụng không giới hạn…

Nói đi cũng phải nói lại, đây rốt cuộc là linh thuật hay là pháp bảo?

Hắn nhìn về phía Lục Từ, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời thực sự.

Ánh mắt Lục Từ bỗng trở nên sắc bén, hắn tới gần Đường Thời, tiến lại gần, chỉ giơ tay lên đột nhiên ấn trán hắn, như đang kiểm tra cái gì vậy.

“Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Đường Thời gật gật đầu.

Lục Từ cười ra tiếng, chỉ sợ hắn nói cho Đường Thời biết, Đường Thời sợ chết luôn.

Ngay cả Thang Nhai hắn cũng không nói,  sao có thể nói cho Đường Thời được?

“Đổi câu đi.”

Vấn đề này, xem ra là vấn đề rất mấu chốt.

Đường Thời dừng một chút, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, hắn cảm thấy Lục Từ không nói, kỳ thật cũng hợp tình hợp lý. Bản lĩnh lợi hại như vậy, nói không chừng là bùa hộ mệnh của hắn chăng?

Mà bản thân Đường Thời, bùa hộ mệnh của hắn chính là Trùng Nhị Bảo Giám, nếu ai hỏi tới chuyện này, khẳng định hắn cũng sẽ không hé răng.

Đặt vị trí vào trường hợp như vậy, Đường Thời cũng cảm thấy mình không nên hỏi.

Chẳng qua Lục Từ không trả lời vấn đề này, hắn có thể hỏi một vấn đề khác.

“Vậy, hai bức tường vừa rồi của ta đè ngươi, thân thể của ngươi xảy ra chuyện gì?”

Câu này của Đường Thời hỏi rất kỹ thuật, “xảy ra chuyện gì”, vậy phải giải thích một chút.

Lục Từ nghe xong, lập tức cảm thấy vấn đề này giống như đổi cảnh mà không đổi thuốc vậy.

Hắn không khỏi hoài nghi nhìn Đường Thời, suy đoán tên lõi này nhìn ra thứ gì rồi.

Nhưng trong mắt Đường Thời  không hề có tia tính toán và đánh giá, thậm chí cũng không thấy được cảm xúc kỳ quái gì khác…

Liên tiếp hai vấn đề, trên thực tế, cũng không khác là bao.

Nhưng Đường Thời hiện tại còn không biết, hắn chờ Lục Từ đưa đáp án, không ngờ Lục Từ lắc đầu: “Ngươi đổi câu khác đi. ”

“……”

Đường Thời biết, mình lại động vào mìn rồi.

Hắm cạn lời, “Vậy ta không muốn hỏi nhiều.”

Lục Từ chắc chắn lạ kỳ, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, lúc hắn hỏi tới. mà vừa vặn hai câu hỏi này đều vấp phải mìn rồi?

Biểu tình Đường Thời buồn bực, bị phát hiện. Lục Từ chỉ nói: “Ngươi quá hứng thú với ta, ta sẽ cho rằng ngươi yêu ta… Tốt hơn là ngươi không nên hỏi câu có liên quan đến ta. Ta trên thông thiên văn dưới tường địa, lý, hỏi cái gì ta cũng biết một ít hết á…”

“Ba ngàn sáu trăm năm trước có một tu sĩ tên là Doãn Xuy Tuyết, tham gia chung với Đạo tu và Phật tu ở dưới giếng Ánh Nguyệt, sau núi Hạo Nhiên, ngươi có biết quá trình và kết quả ra sao không?”

Cuối cùng hắn vẫn hỏi thứ mình muốn biết.

Vốn chuyện này có thể đi hỏi Doãn Xuy Tuyết, nhưng hiện tại Doãn Xuy Tuyết cách hắn quá xa. Huống chi sự tình không thể chỉ nghe mình Doãn Xuy Tuyết được, còn cần chứng thực giữa hai người.

Nếu như Lục Từ thật sự ở lâu như vậy, như vậy chuyện Đường Thời muốn hỏi, hắn chắc chắn sẽ rõ.

Chẳng qua, Lục Từ có thể nói hay không?

—— Không ngờ, hai câu hỏi trước của Đường Thời đã làm hắn đủ chạnh lòng rồi, giờ còn hỏi vấn đề thứ ba khiến hắn tắc tị luôn!

Lục Từ bỗng cảm thấy mình dính vào Đường Thời chính là sai lầm, nhân cơ hội này…

Hắn dừng lại, cuối cùng cũng nói.

Hai người ngồi giữa hành lang này, vẫn không có ai tới quấy rầy.

Chuyện cũ từ hơn ba ngàn sáu trăm năm trước cứ thể trải ra trước mắt Đường Thời.

Hắn chưa từng nghĩ, lại có một chuyện như vậy, một số người như vậy… Rất nhiều chuyện đã làm đảo lộn nhận thức của hắn về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, lại cảm thấy phức tạp.

“…… Trừ ma vệ đạo vốn là chức trách của tu sĩ Phật –  Đạo. Chỉ nguyện sơ tâm không đổi thay, nhưng mà cái dằm trong lòng sao không lòi ra được? Chuyện vong ân nội nghĩa kia cũng chỉ khiến cho chúng Đạo tu hổ thẹn mà thôi.”

Cuối cùng, Lục Từ chỉ cười, cực kỳ châm chọc.

Hắn nhìn Đường Thời luôn trầm mặc từ lúc hắn bắt đầu nói chuyện, cảm thấy kỳ lạ: “Ngươi là tu sĩ trẻ tuổi, biết mấy chuyện này từ đâu ra?”

Thậm chí còn hỏi hắn.

Đường Thời muốn giơ tay day ấn đường mình, chặn những cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm, nhưng cuối cùng vẫn không thể.

Hắn mím môi chỉ cảm thấy tim mình đập thật mạnh.

Bí mật của tất cả những năm trước, đều đã bày ra ở trước mặt hắn, tuy rằng còn có chỗ không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục làm giao dịch với Lục Từ, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại câu chuyện.

Nếu có thể tìm được Doãn Xuy Tuyết chứng minh, mọi thứ sẽ càng thêm rõ ràng.

Khó trách Tiểu Tự Thiên từ lâu đã tự chôn chân tại một nơi, cũng khó trách thế lực của Tiểu Tự Tại Thiên hầu như không xuyên qua đại lục Linh Xu, càng khó trách… Thị Phi vào Đại Hoang, y lại dùng từ “rất tệ” để hình dung.

Đường Thời hít sâu, lại phun hết khí trược ra, hắn đứng dậy muốn đi.

Lục Từ gọi hắn lại: “Ta đã hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời mới có thể đi.”

Đường Thời biết được những chuyện này từ đâu?

Đây là Lục Từ cảm thấy hứng thú, hắn đang chờ mong đáp án của Đường Thời.

Nào ngờ, Đường Thời cười cười, quay đầu lại nói: “Ngươi đã từng hỏi ta một vấn đề, mà ta cũng đã trả lời rồi. Nếu ngươi muốn hỏi ta nữa, thì đợi lúc khác đi.”

Nói xong, hắn liền xoay người.

Lục Từ ngạc nhiên, hồi tưởng lại một chút, một đoạn đối thoại hiện lên.

Hắn hỏi: Ngươi thực sự muốn biết?

Đường Thời gật đầu.

Đệt mợ, cái này mà cũng tính à!

Lục Từ cảm thấy mình bị lừa, lúc muốn cãi lý với Đường Thời, chợt ngẩng đầu, lúc trước hắn bày kết giới ở hành lang, người khác không thể tiến vào, bọn  họ cũng không nghe được động tĩnh bên ngoài.

Nhưng hiện tại, Lục Từ lại phảng phất nghe được cái gì, Đường Thời cũng có một loại cảm giác kỳ quái rất mơ hồ.

“Tiếng chuông vẳng từ đâu?”

Tiếng chuông yêu sớt, tợ như vang lên trong đầu.

Đường Thời nhíu mày, nhìn Lục Từ, quả nhiên nhìn thấy đối phương cũng nghiêng tai lắng nghe.

Hắn biết, đây không phải là ảo giác của mình.

Tiếng chuông vang dội mà vòi vọi, giống như một đám mây trắng ngàn năm đong đưa, nhưng lại phảng phất một nỗi buồn trống vắng.

Đường Thời chẳng hiểu sao hắn không thở nổi… Hắn chỉ cảm thấy thanh âm này, khá quen tai…

Ký ức quay ngược lại, trong nháy mắt đã đến quay về thời hắn lấy pháp danh Thời Độ, khi ở Tiểu Tự Tại Thiên, chuông sớm buổi sáng, theo mây mà lan xa.

Vô số tu sĩ đại năng bỗng kéo lên từ mặt đất bay đến giữa không trung, giơ tay lên nhìn về phía đông, Tiểu Tự Tại Thiên trên Đông Hải, Tam Trọng Thiên uy nghiêm tráng kệ, ánh kim tỏa Phật quang, theo tiếng chuông vời vợi mà tản ra xa dưới trời mây rực rỡ..

Lục Từ đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh căm, lại thở dài nói: “Tiểu Tự Tại Thiên lại có người chết, chắc là gọi hòa thượng ngươi quen trở về đấy.”