Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 11 - Chương 160




Đệ tử nội môn thứ năm củaTẩy Mặc Các là Diệp Thuấn.

Mười năm vô cùng gian khổ. Khi Đỗ Sương Thiên tàn sát Tẩy Mặc Các, hắn còn ở bên ngoài, sau khi trở về thì đối mặt với Đỗ Sương Thiên, bị đối phương chém một chưởng. Hắn chưa từng nghĩ, đại sư huynh ngày xưa lại hóa thành tà ma ngoại đạo giết sạch Tẩy Mặc Các. Tình đồng môn ngày xưa đã bị lãng quên từ lâu.

Bị thương nặng ngã xuống vách núi, đi lên nhưng chỉ thấy ngọn núi đầy đống đổ nát.

Diệp Thuấn không dừng ở đó bao lâu, bị thương nặng, chỉ có thể hướng về núi Chiêu Diêu dập đầu chín cái, sau đó đuổi theo phương hướng Đỗ Sương Thiên biến mất. Nhưng dù sao hắn cũng chằng chịn vết thương, không theo dõi hồi lâu nên không tìm thấy Đỗ Sương Thiên.

Về sau tin tức Tiểu Tự Tại Thiên và đám người Đường Thời truyền về, hắn không thèm để ý tới, cứ việc đi theo ý mình.

Thiên Ma Thiên Giác, ngay trước mắt hắn.

Khi đó Diệp Thuấn cũng không suy nghĩ quá nhiều, đi thẳng vào trong. Tu vi của hắn không thấp, phát hiện tình hình bên trong rất khác thường. Bốn góc Thiêm Ma, Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi người đều có thế lực riêng, cũng khong phải quan hệ giữa bốn góc đều rất tốt, giữa hai bên đều có người xâm nhập vào. Lúc đó, Diệp Thuấn bắt gặp đội ngũ Thiên Ma Hoàng Giác.

Dễ dàng giết một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Diệp Thuấn thành công ngụy trang thành người này, trà trộn vào đội ngũ Hoàng Giác, tìm hiểu tin tức ở Thiên Ma Thiên Giác.

Hắn bắt đầu quen thuộc phương pháp làm việc của đám Ma tu, tương đối tàn khốc, nhưng có hiệu quả.

Tuyệt đối là nhờ vào thực lực để xưng bá, hoàn toàn không cần phải quan tâm bất kỳ quy tắc nào, cho nên hắn bắt đầu giết người.

Đa phần là giết tu sĩ của Thiên Ma Thiên Giác, vừa giết vừa hỏi tình báo, rất nhanh Diệp Thuấn đã chắp vá ra cái gọi là “Thiên Tôn”. Đúng như hắn nghĩ, Thiên Tôn Thiên Giác Thiên Ma, chính là Đỗ Sương Thiên diệt Tẩy Mặc Các lúc trước.

Hắn biết nhị sư tỷ thích Đỗ Sương Thiên, cũng biết Bạch Ngọc thích Nhị sư tỷ, nhưng từ trước đến nay hắn chỉ đứng ngoài xem kịch. Mà ngày đó, Đỗ Sương Thiên là ra tay giết chết nữ nhân yêu thương hắn.

Chỉ cần hình ảnh Tẩy Mặc Các bị đống lửa nuốt gọn hiện lên trong đầu, Diệp Thuấn sẻ cảm thấy đau khổ vạn phần.

Hắn muốn giữ nỗi hận ấy trong lòng và khắc sâu vào xương.

Cho nên, hắn không quên tất cả.

, Diệp Thuấn thay chiếc bút không có lực tấn công thành đao. Hắn bắt đầu cầm đao giết người.

Người khác là ném bút tòng Yêu, Diệp Thuấn thì ném bút tòng Ma.

Thế nên, hắn có một cái tên mới, là “Diệp Đao”.

Diệp Đao là người lợi hại nhất Thiên Ma Hoàng Giác ẩn núp trong Thiên Ma Thiên Giác, Hoàng Giác cung cấp tài nguyên cho hắn, để hắn ở Thiên Giác bên này có được tình báo càng thêm hữu dụng, càng thêm chuẩn xác. Mà Diệp Thuấn, hiện tại đã trở thành một tu sĩ cấp bậc đường chủ,  địa vị không thấp ở Thiên Giác.

Ngày hôm nay, Thiên Giác bên này truyền tin tức, nói là muốn hộ tống một nhóm linh khí từ Đại Hoang tới, điều động Diệp Đao, cũng chính là Diệp Thuấn, đến hộ tống.

Nơi bọn họ muốn đi, chính là khu vực trung tâm của Thiên Ma Thiên Giác.

Lúc người phía dưới đi lên báo, Diệp Thuấn biết, cơ hội đã tới.

Hắn không biết mình có thể thành công hay không, nhưng sẽ không hành động liều lĩnh, nhìn cơ hồi mà hành động mới là bản lĩnh thật sự. Đã nhịn mười năm, lúc này không cần vội vàng.

Hắn nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình đã hoàn toàn nhìn không giống như ban đầu, phn mảnh lá trúc trong miệng ra, vác đao rồi hô: “Xuất phát!”

Một đoàn ma tu lập tức vực tinh thần, đi theo Diẹp Đao đi về phía tây nam Thiên Ma Thiên Giác, chính là vùng Tiểu Hoang Nam Sơn. Đã mười năm rồi, đối với thế gian nơi cõi trần, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Đối với tu sĩ mà nói, thời gian mười năm cũng không nhiều. Nhưng một thập kỷ này cũng đủ làm hao mòn ký ức của một số người, tỷ như quên một môn phái vốn đã biến mất trong lịch sử.

Ba môn phái đầu tiên của Nam Sơn đã thay người, Dương Minh môn không thay đổi, Bách Luyện Đường không thay đổi, chỉ có Tẩy Mặc Các thay đổi. Sau khi Tẩy Mặc Các bị diệt, những người sống sót chỉ có bốn đệ tử nội môn, Bạch Ngọc, Âu Dương Tuấn, Đường Thời, Ứng Vũ. Về phần Diệp Thuấn, cũng không biết hành tung. Mệnh bài lúc trước đặt trong Tẩy Mặc Các, đã bị hủy hết, bất kể là nơi cất giữ mệnh bài, hay là từ đường, đều đã bị thiêu rụi.

Chỉ là mấy vị đệ tử này, đều là người phong thái trác tuyệt, không nghĩ sẽ phục hưng Tẩy Mặc Các, hoặc trùng kiến Tẩy Mặc Các, người thì bế quan, biến mất, người thì tiếp tục lang thang chung quanh..

Trong hoàn cảnh như vậy, ba môn phái Nam Sơn tự nhiên thay đổi

Có một tông môn mới nổi tên là “Thiên Diễn Tông”, sau khi Tẩy Mặc Các biến mất, đã tăng vọt, trở thành tông môn danh giá ở Nam sSown, tốc độ bành trướng cực kỳ nhanh.

Thiên Diễn Tông ở phía tây Nam Sơn Tiểu Hoang, cách núi Thiên Nguyên ba trăm dặm, phía đông là Bách Luyện Đường và Dương Minh Môn, không thể nói khoa trương thế lực của mình quá nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn mở rộng về phái tây —— mà phía tây, là phạm vi thế lực của Tẩy Mặc Các.

Sau khi Tẩy Mặc Các diệt môn, toàn bộ thế lực thuộc Tẩy Mặc đều sụp đổ, mọi người đều ly tán.

Kỳ thật không cách nào yêu cầu những thế lực bình thường phụ thuộc vào Tẩy Mặc Các, quyết định thề chết bảo toàn được, tất cả mọi người vẫn muốn sống. Lúc còn mạnh thì đi theo Tẩy Mặc Các, sau đó Tẩy Mặc Các cũng không còn, vài tên đệ tử nội môn cũng hoàn toàn không có ý trùng kiến Tẩy Mặc Các, cho nên mọi người tan rã, cũng là chuyện không có gì đáng trách.

Dưới bối cảnh như vậy, Thiên Diễn Tông trực tiếp hấp thu toàn bộ lực lượng của Tẩy Mặc Các lúc trước,  đồng thời tranh đấu ngầm chiếm thế thượng phòng, rất nhanh đã chiếm toàn bộ địa bàn.

Nhưng mà đối với núi Chiêu Dưới lúc trước của Tẩy Mặc Các, vẫn có người không dám ra tay.

Bởi vì dựa vào trong thế lực nhỏ của Thiên Diễn Tông, đối với một vài đệ tử mạnh không gặp nạn trong Tẩy Mặc Các,  vẫn còn kiêng kỵ. Căn bản không dám chiếm cứ núi Chiêu Diêu.

Nhưng mười năm thấm thoát trôi qua, bây giờ đã khác xưa, lại nhìn núi Chiêu Diêu lần nữa, lúc này tiểu thủ lĩnh đi ngang qua qua nơi mọc đầy cỏ Chúc Dư, hiển nhiên còn thấp hơn một chút so với núi non chung quanh, hỏi người bên cạnh: “Sao ngọn núi này không treo cột mốc của Thiên Diễn Tông ta?”

Người bị hắn hỏi kỳ thật không hiểu gì hết, thuận miếng đáp: “Hình như nơi này ngày xưa có một tông môn khá nổi tiếng, tên là…”

Tên là gì ấy nhỉ?

Nhớ không ra, dù sao…”Tông môn này sớm đã biến mất, tiểu nhân cũng không biết nơi này lại biến thành như vậy.”

“A, đó chính là ngọn núi vô chủ rồi, các ngươi đi lên, cắm giới bia của Thiên Diễn Tông cho ta, nơi này chính là địa bàn của Thiên Diễn Tông.”

Chỉ huy mọi người là một gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, tu vi như vậy ở trong bốn vùng núi Tiểu Hoang đã cực kỳ hiếm lạ, cho nên người này hất hàm sai khiến những tu sĩ cấp thấp. Đương nhiên, bởi vì tu vi của tu sĩ này cao, nên chắc chắn là thủ lĩnh của đám người này rồi, sẽ không ai dám phản bác quyết định của hắn.

Có người muốn bước ra nói, nhưng bị kéo lại, không cần vì một ngọn núi nho nhỏ này mà đắc tội với tu sĩ Kim Đan kỳ, căn bản là được nhiều hơn mất.

Tu sĩ Kim Đan kỳ nay họ Mạnh, tên là Mạnh Vân Đài, hắn nhìn núi Chiêu Diêu trước mặt, bỗng nhớ tới, bên này vốn là Tẩy Mặc Các à?

Ngay khi ý niệm này vừa lóe lên, hắn đã nghe tu sĩ phía trước bị hắn phái đi cắm giới bia hét lớn: “Nơi này có giới bia!”

Mạnh Vân Đài lập tức nói: “Từ đâu tới giới quan? Nhìn xem nó là của ai kìa! ”

Vừa nói, hắn vừa đi qua, hỏi tình huống của giới bia kia.

Mà thật không ngờ, vừa mới tới đã thấy đệ tử kia đã đứng sững ở nơi đó.

“Sao vậy?” Mạnh Vân Đài cảm thấy kỳ quái, “Gọi ngươi đó!”

Đệ tử nơm nớp lo sợ giơ tay chỉ vào một khối giới bia phía trước đã vài năm tuổi, nói: “Cái này là… là… là…”

“Cái gì?”

Mạnh Vân Đài bực bội, giơ tay tát đệ tử này, quăng hắn sang một bên, tự mình qua xem.

Cột mốc kia đã lâu lắm rồi, bị mưa gió ăn mòn, không thấy rõ chữ trên đó, chỉ có hàng chữ viết mơ hồ. Mạnh Vân Đài tuy là đến Kim Đan kỳ nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không biết viết gì, chỉ phất tay nói: “Chỉ là tảng đá nát thôi, mà các ngươi ocnf bị dọa thành vậy. Mau gỡ tảng đá này xuống, đặt giới bia Thiên Diễn Tông lên.”

Hắn chỉ huy người phía dưới, nhưng đệ tử vừa rồi vẫn hơi sợ hãi, hắn run rẩy nói: “Trưởng lão, đây là giới bia của Tẩy Mặc Các, nơi này là núi Chiêu Diêu, vốn là Tẩy Mặc Các đã bị diệt môn.”

Ha, thì ra lại là Tẩy Mặc Các này?

Mạnh Vân Đài thật sự tức giận không thèm biết lý lẽ, nói: “Cái này chỉ là giới bia Tẩy Mặc Các! Đã bao nhiêu năm rồi, cái chỗ núi Chiêu Diêu này, bao nhiêu môn phái cũng không dám lên chiếm. Tẩy Mặc Các kia chỉ là ngọn đèn đã tắt, lão phu còn sợ nó chắc? Rút ra!”

Người phía dưới liếc mắt nhìn nhau, cũng biết phải tuân theo, Tẩy Mặc Các này đã không động tĩnh gì mấy năm, cho nên cũng phải bỏ qua thôi.

Chỉ cótu sĩ kia, không ra tay.

Hắn đứng ở một bên, nhìn tất cả mọi người đi lên, muốn ra tay kéo giới bia kia lên, trong lòng rất sợ hãi.

Hắn không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy nơi này bỗng nổi gió từng cơn rét lạnh.

Năm đó lúc Tẩy Mặc Các ở thời kỳ toàn thịnh, hắn đã từng đến xem, còn tận mắt chứng kiến nghi thức họa thường của Đường Thời, đã biến mất mười năm. Đó là người xuất sắc nhất, cũng là người nhiếm mưa mưa gió tanh nhất trong đệ tử nội môn của Tẩy Mặc Các. Tất cả mọi người đều nói không biết Đường Thời đi đâu, nhưng lúc người này đi Đại Hoang cũng không chết, thận chí còn gây sóng gió một hồi. Bây giừo Dương Minh Môn và Bạch Luyện Đường cũng thiếu chỗ nhưng bọn họ không dám duỗi tay qua Tẩy Mặc Các.

Nghe người ta nói, nơi này ngẫu nhiên còn có thể  thấy một ít người, tựa hồ là đệ tử nội môn của Tẩy Mặc Các nguyên bản, nhưngthời gian xuất hiện không cố định.

Thiên Diễn Tông tuy lợi hại, nhưng nơi đó có thể địch lại Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường sao? Bọn họ đều không dám động đến núi Chiêu Diêu. Bây giờ Thiên Diễn Tông…

Nghĩ đi nghĩ lại, tu sĩ này cảm thấy sợ hãi, đang lui về phía sau một bước,  bỗng thấy được một màn đáng sợ.

Trên khối cao hơn một trượng, trên cột mốc trải qua mưa gió tang thương, một luông sáng tản ra, sau đó một nam tử áo xanh xuất hiện, người kia đặt tay trước mắt mình, nhìn lướt về phía xa: “Cỏ Chúc Dư phủ đầy núi, vẫn đẹp như ngày nào…”

Người đàn ông này – rất quen thuộc!

Tu sĩ này đã hoàn toàn ngây người, người này, người này…

Chỉ muốn hô to thân phận của người này!

Tu sĩ áo xanh lười biếng ngáp một cái, lúc này mới nhìn về phía mọi người, bỗng nhiên cười: “Các ngươi cảm thấy ta đẹp không?”