Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 10 - Chương 156




Xa xa trên con đường xưa cũ,  xuất hiện một người đội nón màu trắng, mặc một bộ quần áo vải thô, rất đơn giả

Nhìn vẻ mặt dãi dầu nắng mua của hắn, có thể thấy những năm này ở bên ngoài bôn ba ăn không ít trái đắng.

Nhìn thấy từ Tây Sơn tiến vào ranh giới Nam Sơn, Bạch Ngọc dừng bước bên bờ sông, tháo nón xuống, hất mấy vốc nước rửa sạch bụi đất bám trên người, hắn rời khỏi môn phái đã lâu, nhưng tu vi cũng tinh tiến, nháy mắt đã tới Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng mà cho dù có đi xa cách mấy thì Tẩy Mặc Các cũng là chốn về của Bạch Ngọc.

Hắn cảm thấy mình lúc này là chim bay mỏi cánh về tổ, mặc áo gấm về làng vậy.

Có câu “Cận hương tình cánh kiếp”(Về quê lòng phấp phỏng), hắn thở dài một hơi, thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc, áo quần thật tỉ mỉ, cho đến khi trở lại bộ dáng công tử hào hoa phong nhã Bạch Ngọc kia, hắn mới cười cuộc sống của mình những tháng này qua quá dân dã.

Độ Hán giang

Khoảng thời gian này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng tốc độ của Bạch Ngọc rất mắt, về cơ bản là đã đi khắp bốn vùng núi Tiểu Hoang, mở mang không ít kiến thức. Ngẫu nhiên có tin tức bên Đại Hoang truyền ra, trong đó có vài tin về Đường Thời, phần lớn là tin tốt, xem ra sư đệ bọn họ ở Đại Hoang cũng ổn lắm.

Chỉ là tin tức truyền giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang thì cũng cách cả một khoảng thời gian mới tới tai người khác. Lúc Bạch Ngọc nghe được những tin tức này đều đã xảy ra từ lâu rồi

Mấy ngày trước nghe nói Đường Thời trợ giúp Thị Phi, tiến hành khiêu chiến xây các thứ mười ba, đã khởi hành tới các địa điểm tiếp theo.

Bạch Ngọc cũng không hiểu mấy chuyện này ra sao, chuyện của Đại Hoang luôn luôn lỳ kỳ quái lạ đến khó hiểu.

Nhanh chóng đi vào Nam Sơn, ngẩng đầu đã nhìn thấy núi non trùng điệp.

Có lẽ là Bạch Ngọc mặc quần áo quá bắt mắt, rất nhiều tu sĩ qua đường thấy Bạch Ngọc thì nhìn hắn nhiều hơn. Bạch Ngọc cũng chẳng thấy lạ, nhưng đột nhiên có người nhìn hắn rồi tránh đi thật xa, đến lúc này Bạch Ngọc mới cảm thấy hơi kỳ.

Càng đến gần núi Chiêu Diêu, nỗi bất an trong lòng Bạch Ngọc càng mạnh

Hắn nhíu chặt mày, bỗng nhiên bay lên không trung, hóa thành một luồng sáng trắng, lướt qua hai ngọn núi. Chiêu Diêu trong ký ức hiện ra trước mặt.

Chỉ là… núi Chiêu Diêu…

Cỏ Chúc Dư cả núi Chiêu Diêu mất sạch, chỉ còn lại một ngọn núi đã bị thiêu rụi trước mặt hắn.

Lửa,  nhìn thì đã dập tắt từ lâu, nhưng những tòa lâu trên núi đã sớm bị lửa nuốt chửng.

Vốn là suối Mặc uốn lượn, sớm đã cạn sạch nước, mà bên trong ao Tẩy Trì là một đống hổ lốn, cây cối trơ trụi, cháy thành than đen, nơi nào còn nhìn thấy bộ dáng xưa cũ?

Bạch Ngọc hoàn toàn bị đóng băng, trên núi có người, nhưng không phải là đệ tử mặc trang phục của Tẩy Mặc Các, hắn từ từ đi về phía trước, trang phục trên những người đó nhìn hơi quen mắt. Bạch Ngọc ngẫm nghĩ thật lâu mới nhớ tới đó là trang phục của Dương Minh Môn, đây là những đệ tử của Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường.

Bọn họ hình như nhận ra Bạch Ngọc, nhưng không biết tại sao lại giống như những người qua đường kia thấy Bạch Ngọc, chỉ liếc hắn mà không dám nói chuyện.

Ở trước núi, có một vị trưởng lão đang xem các đệ tử đặt hài cốt của các đệ tử Tẩy Mặc Các vào quan tài, mới thở dài vài hơn, cảm thấy không thể nào hiểu nổi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Hắn quay đầu lại,  nhìn thấy Bạch Ngọc đứng ở trước núi, trong lòng giật mình, bước nhanh tới: “Bạch Ngọc?”

Bạch Ngọc chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, ngẩng đầu lên, “Hứa trưởng lão?”

Hứa trưởng lão của Bách Luyện Đường…

Hứa trưởng lão biết, Bạch Ngọc rất khó tiếp nhận, cho dù là Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường biết nghe dân làng dưới chân núi báo tin mới hay.chuyện đã xảy ra. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến thảm cảnh của Tẩy Mặc Các như vậy, chỉ căn cứ vào dấu vết mà suy đoán thôi.

“Hơn mười ngày trước, chúng ta nhận được tin báo của thôn dân dưới chân núi, nói là Tẩy Mặc Các bên này xảy ra chuyện…”

Hứa trưởng lão chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc cho Bạch Ngọc, “Chờ chúng ta chạy tới thời điểm, lửa lớn đã dập tắt từ lâu, chắc là có người mượn đại trận bảo vệ núi trong Tẩy Mặc Các phóng hỏa, lại đảo ngược trận pháp nên người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không rõ tình huống bên trong, cho nên ngọn lửa này chắc đã cháy mấy ngày rồi, thiêu rụi cả ngọn núi… Về phần… Về phần…”

“Chưởng môn đâu?”

Bạch Ngọc đờ đẫn đứng ở nơi đó, hỏi một câu.

Hứa trưởng lão im lặng.

Bạch Ngọc lại hỏi: “Hai vị trưởng lão đâu?”

Hứa trưởng lão vẫn im lặng như trước.

Bạch Ngọc tiếp tục hỏi: “Đệ tử nội ngoại môn đâu?”

Hứa trưởng lão vẫn nói không nên lời.

Vì thế Bạch Ngọc cười to một tiếng, sải bước đi về phía trước, nơi đó đặt vô số quan tài, vị trí này, là Đường Mặc điện ngày xưa, giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi.

Từng cỗ quan tài, nhiều tới đếm không xuể.

Bạch Ngọc nhìn thấy ba cái phía trước, thấy cái tên khắc phía dưới, quỳ xuống dập đầu chín cái.

Bách Luyện Đường và Dương Minh môn phái đệ tử thu thập nơi này, vừa thấy cũng thổn thức không thời. Một Tẩy Mặc Các cương kiên, núi Chiêu Diêu thanh kỳ tú lệ, qua một sự thay đổi lại đặt dấu chấm hết như ngày hôm nay, thật khiến người ta không thốt nổi thành lời. Nhưng đáng sợ hơn là, một chuyện lớn xảy ra bên cạnh thế này mà Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường không phát giác được, nhớ tới đã khiến sau lưng rịn từng tầng mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là ai đã ra tay hiểm độc như vậy với Tẩy Mặc Các? Là một người hay một nhóm người? Tại sao hắn lại làm thế?

Tẩy Mặc Các rất ít kết thù với bên ngoài, từ nội môn đến ngoại môn luôn là một môn phái hài hòa, sợ là khắp thiên hạ không tìm nổi một môn phái thứ hai có bầu không khí hòa hợp như vậy, nhưng hiện tại…

Cho dù là bọn họ với Tẩy Mặc Các qua lại không sâu, người qua đường còn cảm thấy giật mình chứ nói chi đến Bạch Ngọc trước mặt đây?

Bạch Ngọc bước từng bước qua từng cỗ quan tài, đều là những cái tên khá quen, chưởng môn và hai vị trưởng lão đã không còn, những người ngày xưa dạy hắn kiến thức, chỉ hắn đạo lý, bây giờ đang nằm yên lặng trong quan tài bình thường kia, cũng không mở miệng nữa. Phảng phất như bọn họ cảm thấy, bọn họ đã dạy Bạch Ngọc xong rồi, đã đến lúc im lặng.

Vì thế, bọn họ trở nên yên lặng, để Bạch Ngọc dập đầu, cũng không nói một lời.

Bạch Ngọc lướt qua vô số quan tài, từng cái tên của các đệ tử ngoại mô, không ai may mắn thoát khỏi, không ai may mắn thoát khỏi…

Bước chân của hắn chưa từng dừng lại, như thể đã chết lặng.

Cho đến khi hắn nhìn thấy cái tên đó – Tống Kỳ Hân.

Tống Kỳ Hân?

Bạch Ngọc đi không nổi, giống như đi mệt rồi, hắn dừng lại, đi qua, giở nắp quan tài kia lên.

Tống Kỳ Hân nằm đó sạch sẽ,  như chưa từng chịu ảnh hưởng của trận hỏa hoạn này, nàng vẫn xinh đẹp…

Bạch Ngọc gọi nàng: “Sư tỷ.”

Tống Kỳ Hân không đáp lại, chỉ nằm đó, đoan trang lạnh lùng, trên người vẫn còn mặc họa thường hồng mai ngạo tuyết, hai tay nắm chặt, như đã ngủ say.

“Nhị sư tỷ…”

Bạch Ngọc run rẩy vươn tay chạm vào gương mặt nàng, tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy tên Tống Kỳ Hân, cả người hắn gần như sụp đổ…

Vài đệ tử nội môn không ở trong Tẩy Mặc Các, lúc trước Bạch Ngọc nói ra ngoài du lịch tu luyện, khi đó Âu Dương Tuấn đã rời khỏi Tẩy Mặc các, Ứng Vũ đi theo Đường Thời đến Tàng Các, đại sư huynh cũng đã sớm vào Đạo Các, chưa từng trở về. Nhị sư tỷ nói, nàng ở lại nội môn,, cùng sư phụ cùng hai vị sư thúc, lúc nhàm chán thì còn có thể nói đôi câu, cho cho nên chỉ để cho hắn đi một mình.

Nhưng đến khi trở lại, nàng đã không thể nói chuyện nữa rồi.

Bạch Ngọc nhắm mắt lại, cố gắng trấn định tâm tình của mình, nhưng vừa nhắm mắt lại, tháng ngày tốt đẹp ở Tẩy Mặc Các, toàn bộ hiện ra, chuyển thành ý hận ngút trời —— kẻ nào, kẻ nào!

Ngón tay hắn siết chặt mép quan tài, gần như không thể đứng vững, nhưng hắn nhìn thấy bàn tay Tống Kỳ Hân, dường như đang nắm một thứ gì đó.

Đưa tay nhẹ nhàng gỡ ra, hai bàn tay lạnh lẽo của Tống Kỳ Hân lồng vào nhau, chính là một cảnh cây  trĩu quả Thất Châu xinh đẹp, trong suốt như mã não.

Đêm ở Nam Sơn, mau chóng kéo xuống.

Đen kịt như mực, bao phủ toàn bộ núi Chiêu Diêu, ban đêm không ai dám đến gần nơi này.

Mà Bạch Ngọc, cứ mãi ở đây, trải qua nhiều ngày nhiều đêm, nhưng chưa một đêm nào khó khăn như hôm nay.

Hắn đang chờ, chờ Âu Dương Tuấn trở về.

Tin tức không truyền được tới chỗ Đường Thời, chỉ có thể thông báo cho Ứng Vũ trước, Bạch Ngọc cũng nói: “Sư đệ đang trợ giúp Đại sư Thị Phi của Tiểu Tự Tại Thiên, muội biết việc này trước là được, tạm thời đừng báo cho hắn, ta sợ đệ ấy phân tâm.”

Ứng Vũ bên kia sững sờ, nước mắt tuôn rơi không ngừng, cô chỉ biết gật đầu, lại quên mất mình đang gật đầu trong trận truyền tin, đối phương nhìn không thấy, thật lâu sau, mới nhỏ giọng trả lời: “Ta hiểu rồi.”

Sau sáu ngày từ khi Bạch Ngọc trở về thì mới thấy bóng dáng của Âu Dương Tuấn. Lúc này Đường Thời đã sớm giải quyết xong Đan Các, đi cùng với Thị Phi từ ba Các khu quạt đông nam, bắt đầu tiến vào ba phần tư quá trình.

Đây là trận chiến đầu tiên ở khu tây nam, Các thứ bảy trong mười hai Các ở Đại Hoang, Ngục Các.

Sáu các phía trước, chỉ có Phù Các là Các của Yêu tu, mà Ngục Các là nơi tụ tập của Ma tu.

Ở chỗ này, Đường Thời nhận ra người quen cũ. Mà đối với Ma tu, Thị Phi cũng vơi bớt rất nhiều sự thương hại. Mặc dù chúng sinh bình đẳng, nhưng khi đối phương là một gã ma tu xuất ra Âm Hồn Ổ, Thị Phi cũng không cách nào sinh ra chút lòng từ bi nào.

Âm Hồn Ổ là vật tà ác, luyện chế hồn phách người sống, nhốt trong đó, kích phát oán khí trong đó, là đồ vật cực kỳ hung ác ngập sát khí. Người luyện chế Âm Hồn Ổ, nhất định là kẻ có lòng dạ ác đồng, không hề có chút nhân từ. Tà ma ngoại đạo, mang đến tai họa cho thương sinh, thì y sẽ quyết định trừ bỏ nó.

Thị Phi bắn một viên Phật châu bằng ngọc bích, sau đó nhẹ nhàng bấm quyết, Phật châu nổ tung, ánh sáng vàng xanh giăng mặc như sương tẩy sạch sẽ, toàn bộ thế giới loáng cái trở nên trong lành.

Trận chiến này, Đường Thời ngồi một bên xem kịch.

Hắn bị thương trong trận trước đó, nên bây giờ hắn không khỏe lắm. Trong miệng ngậm một cọng cỏ, hắn mang ánh mắt xem kịch nhìn Thị Phi ở bên kia đánh nhau với người khác, quay đầu nhìn Lạc Viễn Thương vẫn không động đậy: “Ta nói này, ngươi còn chưa chịu ra tay à?”

Lạc Viễn Thương ôm tay nói: “Hai đánh một, ngươi chắc không?”

Đường Thời gật gật đầu, rất phúc hậu nói: “Ngươi mau đi đi”

Gần đây tâm tình Đường Thời lên xuống thất thường, hai đánh một cái đéo gì ——hắn nhướng mày, Thị Phi chẳng sao đâu.

Dù sao, Lạc Viễn Thương cũng sẽ không hạ sát thủ.

Sau đó hắn liền trợn tròn mắt ——

Địu cả là nhà mi, Lạc Viễn Thương con mẹ ngươi đang xuống tay với ai vậy!!!

Ông đây bảo ngươi ra tay, sao ngươi lại đâm đồng đội mình vậy?!!

Địp míe, ngươi xem, đó là đồng đội của ngươi, người ta chết không nhắm mắt đó!!! Lạc đại ca, Lạc đại gia, có phải ngươi đâm nhầm người không?!

Đường Thời và Thị Phi, chỉ có hai người, mà bên Ngục Các cũng có hai người, một Lạc Viễn Thương và một người qua đường giáp.

Lúc Thị Phi ra tay với người qua đường Giáp, Lạc Viễn Thương đi lên bổ một đao chém chết người qua đường giáp.

“……”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng Đường Thời thật sự rất muốn nói, tình tiết này rất dũng mãnh.

Lạc Viễn Thương ngươi là người Ngục Các, ngươi là người Ngục Các, ngươi là Ma tu, Ma tu, Ma tu đó, ngươi đang ăn máng nhà người ta đó…

Lần trước ở cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, nhìn ngươi giết tên Ma tu xui xẻo của Âm Các cách vắc, nhìn ngươi còn đắc ý tưởng ngươi tạm thời phát bệnh thôi, ai dè ngươi lại hết thuốc chữa luôn!

Nghiện giết người cmnl!

Bước tới  đứng trước mặt Thị Phi, Đường Thời đi thêm hai bước nữa, nhìn tên bị chém làm đôi kia, nói: “Cái này… người là do ngươi giết, không liên quan trới Thị Phi, đương nhiên cũng không liên quan tới ta.”

Loại án mạng xảy ra trong trường hợp tỷ thí đứng đắn này, rất ít xuất hiện. Ngoại trừ chuyện xàm xí bên Đạo Các, thì mấy nơi khác vẫn ổn cả.

Lạc Viễn Thương cảm thấy kỳ quái, chỉ nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Đường Thời gật gật đầu, “Ừm, là ta nghĩ nhiều, đại khái ngươi nghĩ không nhiều, cho nên ngươi quay lại xem sau lưng ngươi đi.”

Một đám tu sĩ Ngục Các đồng loạt trợn mắt nhìn Lạc Viễn Thương, Lạc Viễn Thương lại tàn sát người cùng Các, lần trước hắn giết tu sĩ Triệu Nhan Hồi của Âm Các ở cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, đã rước thêm họa cho Ngục Các, hai bên đánh nhau một hồi, vất vả lắm mới dừng được. Vậy mà hắn lại bắt đầu tàn sát tu sĩ trong Các luôn!

Ngay lập tức, có người đứng ra, chỉ vào mặt Lạc Viễn Thương mắng: “Lạc Viễn Thương, ngươi có ý gì?”

Lạc Viễn Thương tự nhủ chỉ giết người thôi mà, còn tên này là tên đéo nào thế, ăn nhậu gì tới mình vậy?

Hắn lười phản ứng chỉ quay đầu lại nói với Đường Thời: “Ta muốn gia nhập với các ngươi, nếu ngươi và Thị Phi không muốn ta đi cùng, vậy người tiếp theo ta giết chính là các ngươi”

“Ngươi có thể không?” Tuy rằng trên người Đường Thời vẫn còn vết thương, nhưng cũng không đến mức ứng phó không được Lạc Viễn Thương.

Lạc Viễn Thương nói, “Ngươi thử xem.”

Đường Thời lắc đầu: “Ta không thử, hòa thượng ngươi muốn thử không? Ngươi xem, hòa thượng không có phản ứng, y cũng không thử.”

“…” Khóe miệng Lạc Viễn Thương khẽ giật giật, ngươi chắc chắn trước khi Thị Phi kịp lên tiếng, ngươi cướp cmn lời luôn rồi chưa? Hắn thật sự không muốn lý luận với Đường Thời. “Vậy ta gia nhập với các ngươi.”

“Nếu ngươi vẫn còn sống.”

Nói thật, Đường Thời không nghĩ tới Lạc Viễn Thương có thể tạm thời phản bội, trực tiếp đâm đồng đội mình một đao, lật kèo gia nhập với bọn họ, tự dưng rớt một tên Lạc Viễn Thường từ cõi nào đưa tới như vậy, thật đúng là của trời cho, nhưng vấn đề sau đó thì —— nếu người này tiếp tục đi với họ, nếu dọc đường đi lại tiếp tục giết người…

Quên đi, quan tâm hắn làm cái gì, chuồn trước tính sau.

Hắn kéo Thị Phi nói: “Nơi này sắp đổ máu, chúng ta rút trước.”

Người Ngục Các vốn định ngăn cản Đường Thời,  nhưng Đường Thời và Thị Phi chạy quá nhanh, đảo mắt  đã không thấy bóng dáng, chỉ có thể tấn công Lạc Viễn Thương.

Lạc Viễn Thương chán nản trời sinh, hắn ngẩng đầu nhìn Các Chủ Ngục Các đứng trên tầng mười vẫn không nói gì, liền biết nên làm thế nào.

Bản thân Ngục Các là một mớ hỗn loạn.

Đám Ma tu cũng không có nhiều quy củ, tu vi cao hơn Lạc Viễn Thương sẽ không để ý đến một nhân vật nhỏ bé như hắn, tu vi thấp hơn Lạc Viễn Thương sẽ không tự mình chạy đến tìm chết, cho nên những người tấn công Lạc Viễn Thương đều là tu sĩ ngang cấp.

Tốc độ giết người của Lạc Viễn Thương rất nhanh.

Sau nửa canh giờ, Các chủ Ngục Các vẫn không nói lời nào, thấy thắng bại đã định, ném ấn Thiên Các Ngục Các cho Lạc Viễn Thương, xoay người rời đi.

Lạc Viễn Thương liếm máu trên đao, tiếp được ấn Thiên Các, hướng về một đám thi thể phía sau, cùng đám người đã không dám xông lên, phất phất tay: “Ta muốn sống một cuộc sống đặc sắc hơn, để tên ta lưu danh trong truyền thuyết. ”

Hắn đi rồi, nhoáng cái xuất hiện trước mặt Đường Thời, ném ấn Thiên Các cho Đường Thời.

Đường Thời nhìn máu đầy người hắn, nói: “Vẫn điên như trước.”

Lạc Viễn Thương ngáp một cái, nhìn Thị Phi vẫn không nói lời nào, lại nhìn Đường Thời, nói: “Vẫn buồn ngủ như xưa.”

Đường Thời cười to, không cách nào dừng nổi. Câu nói này làm hắn nhớ tới lúc trước, lần đầu tiên đi hội cảnh Tiểu Hoang ở Đông Sơn, Lạc Viễn Thương giống như chưa tỉnh ngủ, về sau còn giết người Chính Khí Tông với hắn, kết bạn đi cảnh Băng Thiên Tuyết Địa. Chỉ là khi đó, Lạc Viễn Thương đã nhập Ma đạo.

Có lẽ cũng nhớ tới chuyện cũ, Thị Phi mỉm cười.

Lạc Viễn Thương híp mắt, “Vừa đi vừa nói, ta vừa nghe được vài chuyện hay lắm”