Mặc dù chỉ nói âm nhạc nhưng sát khí của Đường Thời quá nặng.
Khúc nhạc của Hòa Phong mang sát khí lạnh thấu xương trời sinh, nhưng vẫn được coi là tương đối dữ dội, nhưng chẳng ăn nhằm gì với Đường Thời. Hoa Phong này là người mà Các chủ Âm Các muốn bồi dưỡng, hơi rèn luyện chút là ổn, không muốn hạ giống tốt lành như vậy rơi vào tay Đường Thời.
Thời khắc chủ chốt, chỉ có thể cắt ngang Đường Thời.
Nhưng sự gián đoạn mạnh mẽ của nàng chắc chắn sẽ phá hủy tính toàn vẹn của chính khúc nhạc, vì vậy trong khoảnh khắc khúc nhạc bị gãy ngang, Đường Thời sẽ bị thương.
Hắn không tin, Các chủ không biết điểm này, chỉ có thể nói là đối phương cố ý.
Dù sao đây vẫn là địa bàn của Âm Các, nếu đối phương quyết định nhường bước, không làm quá lố thì Đường Thời cũng phải chừa mặt mũi cho đối phương, Trong lúc bị cắt ngang, chính là thời khắc sát khí của Đường Thời dày đặc nhất, nhưng hắn lập tức hiểu ngay, làm tới nước này là đủ rồi. Chừa đường sống cho người khác cũng là nhường đường cho chính mình.
Không cần phải đối đầu đến chết với Âm Các như Đạo Các.
Cho nên Đường Thời mím môi, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đàn tranh, xoa dịu mọi rung động, cũng bình ổn lại tâm tư của bản thân.
Hắn thấy Thị Phi đã đứng lên, đi về phía hắn, Đường Thời khoát tay, ngăn y lại, đứng lên, khom người chắp tay về phía Phượng Tiêu cùng Hòa Phong: “Nhường rồi.”
Thắng bại tất định.
Phượng Tiêu quay đầu nhìn thấy ngón tay của Hòa Phong bị cứa bởi dây đàn vỡ nát, biết không thể làm gì được, chỉ nói: “Khúc nhạc này của đạo hữu mang sát khí lạnh thấu xương, chúng ta tự biết mình không bằng, nhưng không biết khúc nhạc này tên gì?”
“Ngẫu nhiên đánh một khúc của tiền nhân thôi, tên là: Thập diện mai phục.”
Đường Thời cười, hắn thu đàn tranh, nhẹ nhàng hóa thành bia thơ ấn trở về.
Kỹ xảo kỳ dị như vậy, thậm chí cũng không biết bia thơ này là thứ gì. Giống như linh thuật, lại giống như pháp bảo, chỉ là có loại pháp bảo có thể lấy ra từ cơ thể à?
Đường Thời rút ra ấn vào tùy thích, nhưng người xem thì chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Từ xa, Các Chủ Âm Các ném ấn Thiên Các xuống cho Thị Phi: “Hiện giờ hai vị là nhân vật đứng đầu ngọn sóng, ta chỉ mong các ngươi nhanh chóng rời khỏi Âm Các, e là nhiều người muốn tìm hai người đấy. Âm Các ta vốn là nơi thanh tịnh, chưa từng thích đi trêu vào đám người tục tằn kia. Hom nay ta sảng khoái, các ngươi cũng phóng khoáng chút đi.”
Các chủ Âm Các rất thẳng thắn, Đường Thời cười khổ, quay đầu nhìn Thị Phi, Thị Phi cũng cười: “Đa tạ Các chủ nhắc nhở. ”
Người bên trên cười cười, để Hòa Phong và Phượng Tiêu đi lên, Đường Thời và Phượng Tiêu đi lên, Đường Thời và Thị Phi chuẩn bị rời đi.
Nhưng xung quanh toàn người với người, hình như không ai có ý định rời đi.
Đường Thời nhìn lướt qua, nói: “Lần này hơi khó đây. Hòa thượng, ta chạy trước, đi Đan Các thám thính tình hình, ngươi đuổi theo sau đi”
Không đợi Thị Phi trả lời, Đường Thời đã trực tiếp biến mất tại chỗ, khi nhìn lại thì hắn đã tới rìa quảng trường, sau đó dùng thuật co đất thành một tấc, mấy khắc sau đã biến mất dạng.
Đường Thời mang theo thương tích nhẹ, Thị Phi có thể dễ dàng truy tìm được tung tích Đường Thời, nhưng y từ tốn rời khỏi Âm Các, tiếp tục đi tới Đan Các.
Dọc theo đường đi quả nhiên có không ít người theo dõi, trong lòng Thị Phi biết, một nửa là Đại Hoang Các khác tới tìm hiểu tin tức, nửa còn lại là Đạo Các và Tổng Các Đại Hoang tới.
Đường Thời lại xuất hiện.
Lúc trước tin tức về cái chết của hắn truyển đến sấm rền gió giật, bây giơ trong nháy mắt tin tức hắn trở về bắt đầu phủ sóng.
Sống chết của người này đã trở thành bí ẩn, cũng có người nói Thị Phi dùng đại thần thông hồi sinh hắn, có lẽ đây chính là lý do Thị Phi nhặt hài cốt của Đường Thời trên chiến trường.
Chuyện Đạo Các bị người đập nát lần nữa, rốt cục đã tìm ra đúng thủ phạm
Rất rõ ràng, đây không phải là bị ma ám, mà là Đường Thời cố ý trả thù.
Đường Thời coi như là tiểu nhân, tính toán chi li lại có thù tất báo.
Trước khi chết đã đập nát Đạo Các, sau khi sống lại muốn đập tiếp, sau khi mọi người nghe xong tin tức, đồng loạt thắp nến trắng cầu nguyện cho Đạo Các.
Đạo các này cũng xui xẻo, chả biết vô duyên vô cớ lại đi chọc phải tên tiện nhân như Đường Thời?
Mấy chuyện khác thì còn được, bị vả vào mặt nhiều thế mà da mặt của Đạo Các cũng thật dày. Hai lần bị người đập nát lầu Thái Cực Bát Quái, quá mất mặt. Bây giờ ai ai cũng nhìn chuyện Đường Thời chòng chọc, mức độ chú ý quá lớn, coi như Đạo Các muốn nhắm vào Đường Thời, cũng không dám ra tay vào lúc này. Nếu bị người khác biết bọn họ còn muốn tính toán với Đường Thời vào lúc này, vậy thì không còn biết chôn mặt vào đâu.
Kỳ thật tất cả mọi người hiểu Đạo Các tức nghẹn họng, lúc trước bị pháp sư Minh Luân vả bôm bốp còn chịu không nổi, huống chi chưa kể là dựa theo tình huống sau khi phán đoán, trước khi Đạo Các hành động thì ấn Thiên Các đã nằm trong tay Đường Thời. Nếu Đạo Các muốn đoạt lại ấn Thiên Các từ tay Đường Thời, vậy thì bít cửa bít lỗ thông hơi.
Một lần không thành thì thôi, thức thời thì để chuyện dừng tại đây, ít nhất còn có thể để lại cái danh đáng thương, tiếp tục đâm đầu thì chính mình không biết nhục. Bị người tát vào mặt liên tục như vậy, phải tự biết mình không bằng người ta, giờ còn muốn chiến tiếp thì đúng là thứ ngu ngục. Hơn nữa Đường Thời còn đang giữ ấn Thiên Các của Đạo Các, bây giờ bọn họ…
Hầu hết bọn họ vẫn không dám manh động.
Đám đông đang náo động nhốn nháo đẩy chuyện của Đường Thời và Thị Phi lên cao trào, đồng thời lại bắt đầu háo hức mong chờ trận chiến sau đó.
Về phần Đường Thời, hắn đã đi vào giới phận của Đan Các, thì đụng phải Thôi Nhất Hàng.
Đường Thời luôn có ấn tượng tốt với đại gia, mà ấn tượng đối với đại gia Nghịch Các thì càng tốt hơn, hắn nhìn thấy Thôi Nhất Hàng, bước tới đi ngang hàng với hắn, “Chẹp, lại gặp ngươi”
Thôi Nhất Hàng có chút không quen, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Đường Thời này càng lúc càng khó hiểu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thôi Nhất Hàng cảm thấy Đường Thời đã biết thân phận của hắn, nhưng không vạch trần. Điều này sẽ tốt cho cả hai người. Thôi Nhất Hàng suy nghĩ lung tung một hồi, mới nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự xảy ra chuyện, không muốn…”
Đường Thời ngáp một cái, vết thương trên người cũng không nặng, năng lực phục hồi thân thể này mạnh đến biến thái, không bao lâu đã tự khỏe lại. Hắn nói: “Thật ra ta đã chết rồi, nhưng hòa thượng lại kéo ta từ trước ải cửa quỷ về.”
Thôi Nhất Hàng trầm mặc một lúc không nói lời nào.
Đường Thời hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Nếu lúc ấy người không chết thật thì không sao, nhưng nếu ngươi thật sự chết, Thị Phi đại sư cứu ngươi trở về, thì chính là có chuyện.. Chuyện nghịch thiên…” Thôi Nhất Hàng nhớ tới Thị Phi, cảm thấy hòa thượng này làm ra chuyện như kỳ thực rất dễ hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt tựa hộ không biết chuyện của Đường Thời, cho nên hắn hơi do dự, có nên nói cho Đường Thời biết không?
Ai ngờ Đường Thời đã cảm giác được ý tứ ấp úng của hắn, hắn biết Thị Phi cứu mình chắc chắn là chuyện không hề đơn giản, nhưng mà…
Hắn nói, “Nghịch thiên thì sao? Cụ thể hơn chút đi.”
“Tổn thọ.”
Thôi Nhất Hàng biết rất nhiều, hắn xuất thân từ Nghịch Các, mà Nghịch Các vốn nghịch thiên tu hành. Trước kia từng có một bài thuyết pháp, phàm là nghịch tu, đều sẽ đoản mệnh, nhưng mấy năm nay, cách nói như vậy dường như ít đi nhiều.
Chỉ là phàm những chuyện nghịch thiên, thì tất nhiên sẽ trới với quy luật của vòng tuần hoàn tự nhiên, nhất là Đường Thời —— nếu đã đến trước ải cửa quỷ, rồi được Thị Phi mạnh mẽ kéo về, còn làm chuyện “nghịch thiên cải mệnh” vì Đường Thời, thì Thị Phi sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.
Tổn thọ chỉ là một trong những trường hợp thông thường nhất thôi.
Thôi Nhất Hàng vốn tưởng Đường Thời nghe xong sẽ chấn động, nào ngờ Đường Thời chỉ cười nhẹ: “Y cũng chỉ là người đoản mệnh thôi, tổn hại chút tuổi thọ cũng không quá lớn, kiểu gì sau mười hai năm nữa cũng phải chết, cứu ta, y không thiệt đâu.”
Thôi Nhất Hàng hoàn toàn đờ người—— hắn không ngờ Đường Thời sẽ phát ngôn như vậy.
Hắn nhìn Đường Thời chằm chằm, tựa như mới quen biết Đường Thời vậy.
Đường Thời nhún vai, hồn nhiên vô tư, “Cảm thấy ta quá mức vô tình vô nghĩa phải không? Ta chỉ nói sự thật thôi.”
Tuy đã phong ấn Vô Tình Đạo, nhưng lúc nên lý trí, Đường Thời vẫn rất lý trí, chỉ là đối việc áp chế tình cảm này, vẫn thoáng buông lơi. Nhưng vấn đề lớn nhất Đường Thời gặp phải, vốn dĩ không phải là Vô Tình Đạo. Trước kia hắn quá xem trọng Vô Tình Đạo này, bây giờ ngẫm lại, cũng chỉ thế mà thôi.
“Ta biết, ngươi nhất định là nằm vùng do Nghịch Các phái tới.”
Thôi Nhất Hàng không nói gì, Đường Thời đành phải nói chuyện chọc hắn, lúc này mới thấy Thôi Nhất Hàng nhướng mày.
Trong lòng hắn biết mình nói rúng rồi, cười to vài tiếng. “Xem ra là ta đoán đúng rồi. Không biết Chương Tầng Chủ hiện tại có khỏe không?”
Trong Nghịch Các ai cũng là nhân tài, Đường Thời thích phong cách của Chương Huyết Trần nhất. Hắn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Thôi Nhất Hàng lại trả lời rất nghiêm túc: “Chương tầng chủ chúng ta không hợp ý với Các Chủ, ta ở giữa rất khó xử.”
“Hửm?” Đường Thời không ngờ hắn lại nói vậy, “Ý ngươi là sao?”
Thôi Nhất Hàng nói: “Lời này không thể nói. ”
“Ha ha ha…”
Đường Thời cười tom Thôi Nhất Hàng cũng là một người thú vị
Tu sĩ Nghịch Các, đều thú vị vậy sao?
Tiếng cười của hắn truyền rất xa, rất sảng khoái, lâu rồi chưa từng cười như vậy, cười sảng khoái để thổi bay hết mấy chuyện buồn bực gặp phải gần đây.
Hắn thôi cười, cũng dừng bước, vừa quay đầu thấy Thị Phi đã tới.
Hắn nói: “Vừa rồi Thôi Nhất Hàng nói, ngươi cứu ta tổn hại đến tuổi thọ, ta nói cho dù ngươi không tổn thọ thì cũng là quỷ đoạn mệnh, cứu ta, ngươi không hề thiệt.”
Hắn kể hết những gì mình vừa nói với Thôi Nhất Hàng cho Thị Phi nghe.
Thị Phi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn, giống như muốn ngắm thời khắc này cho thật rõ, lời Đường Thời vừa nói là đang nghĩ tới gì, Thị Phi nói: “Điều này không sai”.
Xem như là lần đầu tiên y thừa nhận trước mặt Đường Thời, thật ra y không sống lâu.
Đường Thời gần như biết tất tần tật mọi thứ về Đông Hải Tội Uyên, thậm chí Thị Phi đã bày hết tất cả trước mặt Đường Thời, nếu Đường Thời còn không rõ, vậy xem như y phí hoài tâm tư rồi.
Thôi Nhất Hàng bỗng cảm thấy giờ khắc này mình là người ngoài cuộc, tu vi của Đường Thời và Thị Phi chỉ có thể tính là bậc trung, nhưng đối với đại đa số tu sĩ mà nói, bọn họ là người sống trong miệng người khác, là người trong truyền thuyết. Chỉ là đứng trước mặt hắn, lại là hai người chân thật.. Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai người này rất khó diễn tả thành lời.
Thôi Nhất Hàng chỉ biết, Đường Thời nhất định có bệnh.
Bản thân Đường Thời cũng cảm thấy mình có bệnh, trời sinh có bệnh còn không uống thuốc, cho nên mỗi ngày đều phát rồ.
Hắn nhìn Thị Phi hồi lâu, muốn nói nhưng không thể thốt thành lời.
Lúc Thị Phi cười, hỏi hắn có muốn đi cùng không, Đường Thời đột nhiên hiểu ra —— Ân Khương đưa mình Vô Tình Đạo, xem ra thật sự có chút vấn đề.
Lại nhìn chúng sinh trong thiên hạ, tu hành ngàn vạn năm, chỉ vì một ngày thành tiên. nhưng “tiên” là gì? Chặt đứt thất tình lục dục, giữ lòng bất động với ngoại vật, vì thế không từ bi, không hỷ nộ ái ố, không vọng niệm nên đạt trường sinh. Những người thuận theo Thiên Đạo, hợp theo Thiên Đạo, nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ được cận kề với Thiên Đạo vô tình, thoát khỏi sự khổ sở của thất tình lục dụng; người nghịch thiên, không muốn chịu nỗi khổ lưu lạc của thương sinh, nên đi ngược Thiên Đạo chống lại sự khổ sở của thất tình lục dục, cũng chỉ vì cầu chữ “vô tình”.
Cho nên người vô tình, mới có thể thành tiên.
Thời xưa có người giết vợ chứng đạo, chuyện này cũng tương tự như vậy.
Nếu thiên hạ thật sự có Vô Tình Đạo, đó chính là Đạo thành tiên, nhưng tất cả chúng sinh tu luyện cũng chỉ vì vô tình, nếu có con đường tắt như Vô Tình Đạo dẫn dắt thì cũng không cần thiết phải chịu đắng cay,
Cho nên Ân Khương cho mình Vô Tình Đạo, là chân pháp tu tiên thượng cổ, là con đường chân chính thành tiên, là giả.
Ngẫm lại tất cả những gì mình gặp phải, điểm đáng ngờ lớn nhất lại rơi vào người Ân Khương.
Đường Thời ngẩng đầu nhìn trời, đi thẳng về phía trước, Thị Phi bên cạnh cũng đi cùng.
Hắn nói: “Ta vốn muốn nói, nếu còn mười hai năm, hay là cứ thả trôi cuộc đời này làm chuyện theo ý mình, nhưng ngẫm lại mọi thứ vút qua như mây khói, lúc này ta khó kiềm được cảm xúc, nói tới cũng mệt người, cho nên không nói nữa.”
Thị Phi cười, lại nói: “Ngươi đã nói ra rồi.”
Đường Thời gật gật đầu, “Ừm, nói cho ngươi nghe.”