Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 10 - Chương 154




Âm Các được biết đến nhờ lấy nhạc nhập Đạo. Phàm là người trong Các, đều sẽ sử dụng mấy loại nhạc khí. Hoặc nếu không thành thục, thì cũng biết chút đỉnh.

Âm nhạc có thể khiến tâm trí rơi vào trạng thái ảo tượng, tạo sát thương trực tiếp đến tinh thần.

Cho nên tu sĩ Âm Các thường giết người trong vô hình.

Thường thì trong lúc ngươi đang mê đắc khúc nhạc tiên này, cái chết đã lơ lửng trên đầu ngươi rồi.

Phượng Tiêu, chính là Phượng Tiêu lần trước đi chung với Đường Thời vào cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên.

Hắn có một cây tiêu, cây tiêu này cùng tên với hắn “Phượng Tiêu”, cây tiêu ngọc này dài nhỏ, dưới ngón tay mảnh khảnh của Phượng Tiêu, càng làm người ta cảm thấy linh quý.  

Phượng Tiêu đang chờ.

Chuyện Tiểu Tự Tại Thiên xây các còn gian truân hơn so với người trong mười hai các Đại Hoang tưởng tượng.

Dù sao không ai ngờ, nửa đường sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Con người, chính là sự tồn tại khó lường nhất.

Vốn dĩ, Âm Các bên này cũng chuẩn bị du di, thắng thua không ai biết, chỉ có người tinh chuyên âm luật mới hiểu. Chưa kể, đối với âm nhạc, mọi người đều có tiêu chuẩn riêng, vì vậy rất phán đoán tình hình cũng rất phức tạp. Dù cho Âm Các thắng, cuối cùng châm chước nói bọn họ thua, thì cũng không ai dám lên tiếng.

Dù sao trong toàn bộ Đại Hoang, Âm Các mới là Các sử dụng âm nhạc

Thị Phi đi tới, lục tục tỷ thí với năm Các.

Đường Thời của Tàng Các, Tiêu Tề Hầu của Kiếm Các đều xem như là người đồng hành đắc lực của y, nhưng vài ngày trước, Tiêu Tề Hầu bỗng nhiên mất tích, thuận tiện lấy mệnh bài của mình đi, có người nói nhìn thấy Tiêu Tề Hầu đi về phía đông nam Thiên Ma Thiên Giác. Không ai biết rốt cuộc Tiêu Tề Hầu đã đi đâu, cho dù là tu sĩ cao tầng của Kiếm Các cũng không tính ra được, như bị người phá rối. Cứ thế Tiêu Tề Hầu tương đương với việc tự động rút khỏi đội.

Mà Đường Thời, tuy rằng chiến tích huy hoàng của hắn vẫn còn ở nơi đó, nhưng hễ ai nhắc tới Đường Thời là muốn mắng xối xả một trận đã, sau đó bất đắc dĩ thở dài thốt lên một câu: “Tuy không muốn nói, nhưng không thể không nói, tên súc vật này giỏi thật.”

Một Đường Thời như vậy, phong thái trác tuyệt trăm năm hiếm có ở Đại Hoang, chỉ tiếc, trời ghen tị người tài, ra đi quá sớm. Mà rốt cuộc Đỗ Sương Thiên là gì, có thể dễ dàng ám sát Đường Thời…

Đúng là vượt khỏi dự đoán của mọi người, đến nỗi khi có kết quả, quá nhiều người không chấp nhận được.

Chuyện Các thứ mười ba ở Đại Hoang đến giờ, đều là gió nổi mây vần.

Mà bây giờ, Thị Phi một không có Tiêu Tề Hầu, hai không có Đường Thời, chỉ lẻ loi một mình, hôm nay đã đến thời hạn, không biết Thị Phi có đến hay không.

Không còn đoàn du lịch tham quan khoa trương do Đường Thời dẫn đầu, vây quanh quảng trường đứng ngóng trông, đa phần toàn tự đến. Không có Đường Thời, thì Thị Phi cũng rất đáng chú ý, tuy đánh nhau không nóng không lạnh, nhưng chẳng biết ai đồn thổi, nói hòa thượng này đánh đàn rất hay. Nếu vậy, trận chiến này vẫn đáng xem.

Nhưng có lẽ càng nhiều người đến, hẳn là vì…biết đâu bất ngờ thì sao.

Dù sao người chứng kiến Đường Thời xảy ra chuyện kỳ thật không nhiều lắm, khi đó quá nhiều người còn chưa lo cho mình xong, Đường Thời không còn thì không còn, người ở đây đa số lấy tu sĩ Đạo Các làm chủ, tu sĩ khác không được tốc độ nhanh như vậy, có thể trong nháy mắt chạy tới nơi xảy ra sự việc. Cho nên có tin tức về Đường Thời về Hư Đạo Huyền của Đạo Các đánh một trận và bị ám sát, đều được nghe kể lại sau.  

Trăm nghe không bằng một thấy, tin tức Đường Thời chết phần lớn là sự thực, nhưng rất nhiều người muốn tự mình xác nhận, sau đó mới đưa ra kết luận “Đúng là đã chết thật rồi.”

Lúc này, rất nhiều người chen chúc đứng ở đây, dù sao quảng trường cũng không lớn.

Âm Các là Đại Hoang các duy nhất xây quảng trường phía trước Các. Đôi khi âm nhạc là chuyện của một người, đôi khi lại là chuyện của rất nhiều người.

TTuy người nhiều, nhưng không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều có tâm trạng nao nao lạ thường.

Một mình Phượng Tiêu đứng ở trên cao, Các chủ Âm Các sau lức đứng nơi cao nhất của Âm Các, ôm tay, là một mỹ nhân mang khí chất tuyệt trần. Nhưng dưới mắt trái của mỹ nhân này, có những mảng hoa văn màu xanh lam, quá mức dị huyền.

Nàng không tính ra thắng bại của trận chiến này, nhưng nghe Phượng Tiêu nói có một cây cầm đào hoa trong cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, lấy nước làm dây, không biết có phải đang ở trong tay Thị Phi hay không, nếu có, tất nhiên phải mở rộng tầm mắt.

Đang nghĩ ngợi, vị trí ngoài cùng của quảng trường bỗng vang lên một giọng nói, sau đó tiếng ồn ào như truyền khắp, khiến cả quảng trường trong phút chốc nổ tung.

Tất cả mọi người đều nhìn theo tiếng động, chỉ có một mình Thị Phi.

Vẫn là tăng bào trắng tuyết, dung nhan hơi tái, Thị Phi chắp tay hợp thập, mọi người nhao nhao chào hỏi, chưa ra một con đường, để cho tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên này đi qua.

Trên người Thị Phi có khí chất tinh minh, mặc dù trong lòng mọi người có nôn nóng gấp gáp ra sao, khi nhìn thấy khóe môi hơi cong của tăng nhân này, đã hoàn toàn quên sạch. Trong sách có viết, người có thể khiến người khác thấy mà quên đi bụi tục, tựa hồ đang tả Thị Phi vậy.

Đường Thời là bạn của Thị Phi, nhưng không phải đeo gánh nặng của Tiểu Tự Tại Thiên, vừa là bạn tốt của tai tinh, vừa gánh sự thịnh suy trong nội môn, nhưng vẻ mặt tăng nhân này vẫn điềm tĩnh không sợ, nước trong giếng cổ tịch tĩnh như biển sâu, càng làm người người kính phục, thậm chí thấy Thị Phi thì không nảy sinh vọng niệm nào khác.

Giống như rẽ nước, từng người từng người trong đám người ngoài quảng trường tránh ra thẳng đến bục cao ở đó, Phượng Tiêu đứng ở cuối đường, đợi Thị Phi từ từ tiến đến, nói: “Thi Phi đại sư huynh vẫn tới đúng hẹn, thật là vinh hạnh cho Phượng mỗ.”

Thị Phi nói: “Lúc cần đi thì đi, lúc cần đến thì phải đến. Các hạ có lòng rồi.”

Phượng Tiêu giơ tay mời, để Thị Phi bước lên.

Hai người đứng trên đài cao này, Phượng Tiêu không hỏi Đường Thời nữa, hắn nói: “Âm Các ta chỉ đánh một ván, cũng chỉ biết âm nhạc, vì vậy ta sẽ dùng âm nhạc để chứng minh. Nghe nói đại sư tinh thông âm luật, tâm nhân hậu là tâm của bậc quân tử, Thị Phi đại sư chính là người mẫn nhuệ, nếu có thể trao đổi, cũng là may mắn của Phượng mỗ.”

Nói không thất vọng, là giả.

Chỉ là rốt cuộc Đường Thời này khiến người ta cảm giác cực kỳ phức tạp, Phượng Tiêu không thù không oán với Đường Thời, không cần nhân lúc hắn chết ném đá giấu tay với Thị Phi, cho nên Phượng Tiêu không nhắc tới.

Phượng Tiêu là người rất có chừng mực, cũng khiến người ta sinh thiện cảm.

Trong Âm Các có nhiều nữ tu, rất nhiều nữ tu thích hắn, cho nên Phượng Tiêu rất nổi tiếng trong Các.

Hắn đang muốn mời Thị Phi ngồi xuống, không ngờ Thị Phi nhẹ nhàng cười, chỉ nhếch môi, lộ ra vòng cung nhàn nhạt, thần sắc trong mắt khẽ hội tụ, “Âm Các chỉ có một người?”

Phượng Tiêu ngẩn ra, “Đại sư đến đây một mình, Âm Các ta không thể ỷ đông hiếp yếu, khiến người khác cười chê.”

Trong số những người phía dưới,  có người phản ứng nhanh. Ví dụ như Thôi Nhất Hàng vẫn đang ở trạng thái theo dõi trận chiến ——

Vốn Thôi Nhất Hàng chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi trở về, chợt nhớ tới một lần cũng giống như vậy, hắn tới xem, cứ cảm thấy Thị Phi còn đang thu nhặt từng mòn đồ Đường Thời để lại. Hành động như vậy như đang ẩn giấu điều gì đó.

Pháp bảo và bia thơ của Đường Thời, đều là thứ tốt trong mắt người khác, nhưng vì Thị Phi lúc ấy đang kiếm tìm, nên không ai dám tới lấy, toàn bộ chiến trường ngoại trừ người thu thập thi thể, cũng chỉ có mình Thị Phi, cảnh tượng kia nhìn rất… sầu thảm, phải không?

Chiến trường quá hoang tàn, đánh xong một trận, lại giống như sự đồ sát trải qua nghìn năm.

Bây giờ đột nhiên nghe Thị Phi nói câu này, đa phần mọi người không kịp phản ứng, chỉ có Thôi Nhất Hàng biết Thị Phi không tới một mình!

Quả nhiên, câu tiếp theo của y chính là: “Bần tăng có một người bạn, cùng tham gia tỷ thí lần này, nếu Âm Các chỉ có một người ——”

“Đó chính là chúng ta lấy đông hiếp ít.”

Phía sau một giọng nói rất tự nhiên tiếp lời Thị Phi, mang theo vài phần ý cười lười nhác, thậm chí còn ngáp một cái.

Phượng Tiêu xoay người, liền nhìn thấy Đường Thời đứng phía sau mình, hắn đang đứng bên cạnh đài cao.

Mọi người không biết Đường Thời đến từ lúc nào, dù sao vừa nhìn thấy hắn là lúc hắn đang nói chuyện. Thời khắc này toàn bộ Âm Các lặng tờ đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đã hoàn toàn không…

Không, quả thực như đang nằm mơ vậy.

Thôi Nhất Hàng hoàn toàn ngây người, lúc trước Các chủ Nghịch Các đã từng đến xem, ngay cả Chương Huyết Trần lúc đó cũng dò xét trên chiến trường, rồi lắc đầu, ngẩn cả người, tỏ vẻ Đường Thời đã không còn, nhưng là hiện tại, người này là ai?

Lông mày, ánh mắt và khuôn mặt, không chỗ nào khác với Đường Thời, ngoại trừ quần áo xanh ra, người này không phải Đường Thời thì là ai? Đặc biệt là đôi mắt đó. Ánh mắt Đường Thời rất độc đáo, phần lớn chỉ dùng đôi mắt vô tình nhìn thế giới, nhưng vẫn mang cảm giác đặc biệt từ trong ánh mắt đó. Đôi mắt này không giống như Thị Phi, sẽ khiến người ta cảm giác thong dong, còn đôi mắt Đường Thời trong ôn hòa cất chứa lạnh lùng, sắc cạnh.

Hắn nở nụ cười với Phượng Tiêu, sờ sờ cằm mình, nói: “Chẳng lẽ gần đây ta lại đẹp trai, cho nên tất cả mọi người nhìn ta chuẩn bị quỳ gối bái lạy hay sao?”

Mọi người: … Ai đã thả con tiện nhân đáng chết này ra ngoài vậy!

Địu mịe, lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tên tiện nhân Đường Thời!

Khắp trời đất này chỉ có một cái tên này, không chấm không phẩy, không phải bản sao! Tên Đường Thời này, là hàng thật giá thật!

Cảm giác tam quan chợt bị đập đi xây lại đúng là không tốt, cái địu mịe nhà ngươi —— ngươi thế này đâu được gọi là bàn tay vàng, mà được gọi là đù vàng! Được chưa! Hiểu chưa!!!

Nguyên bản tất cả mọi người đang kìm nén nỗi bi thương trong lòng, để tưởng nhớ một nhân tài đã khuất, thậm chí còn nhìn từ vẻ bình tĩnh của Thị Phi mà bắt đầu tưởng tượng ra kết cục bi thảm của Đường Thời, hết thảy cảm xúc chuẩn bị dâng trào, chỉ chờ Thị Phi chứng thực tin tới, mọi người sẽ ra sức cảm thát, một thiên tài như vậy đã biến mất khỏi lịch sử Đại Hoang, tên hắn là Đường Thời…

— Bái cái quần què nhà mi!

Địp má cái huần hòe để bọn ta xem cái này hả? Cảm xúc sắp tuôn ra thì con mẹ nó ngươi đã sống lại rồi?! Đã hồi sinh?!

Địu cả lò, trong thiên hạ còn có chuyện đùa giỡn tình cảm tréo ngoe thế à?!

Hai ngày trước khi ngươi còn bị banh xác, ngươi vẫn còn thịt nát xương tan đấy, bây giờ ngươi yên ổn rồi thì chui ra độc miệng hả?!!!

Người đâu, mau xiên con tiện nhân ngu ngốc này ra khỏi đây!! Để xem nó còn dám xỏ xiên như thế nữa không?!

Cút! Xéo! Phắn!

Mọi người tức giận, chỉ nhìn thấy Đường Thời sau vài hơi thở đã bùng nổ, cực kỳ mãnh liệt——

Ý cười trên mặt Đường Thời hơi cứng đờ. Đậu mọe..có cần làm lố vậy không>? Tuy rằng ông đây biết mình không đáng yêu, nhưng dù sao tỏ vẻ dễ xương cũng đâu phải là tội?

Hắn chuyển mắt nhìn Thị Phi, Thị Phi hơi mím môi cười, nhẹ nhàng đầy hàm ý.

Đường Thời đưa tay sờ sờ sống mũi mình, ho khan một tiếng: “Phượng Tiêu đạo hữu?”

Phượng Tiêu tỉnh táo lại, nhìn phía dưới chửi cha mắng mẹ đủ cả, nhất thời cũng thấy đau đầu. Hắn nhìn về phía Âm Các sau lưng theo bản năng, chuông gió treo trên góc mái hiên lắc lư, Các chủ Âm Các đã giơ một ngón tay lên với hắn, mỉm cười, tợ như đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Đường Thời.

Hiểu thủ thế kia, Phượng Tiêu chỉ nói: “Đã như vậy, Âm Các cử thêm một người. Hòa Phong sư muội ——”

Người nữ phía dưới hơi sửng sốt, “Hả? ”

Phượng Tiêu nhìn về phía nàng, chỉ cười: “Sư muội lên đi.”

“Muội?” người nữ kia hoàn toàn không ngờ, nàng vẫn đang bàng hoàng, chỉ vào mũi mình, “Sư huynh, muội…muội…”

Mấy ngày trước nàng mới bẻ gãy dây đàn của cây cầm mới xong, giờ gọi nàng lên? Đùa nhau hả trời?!

Tình huống này hiển nhiên cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đường Thời, không ngờ Âm Các bên này cũng hơi xử.

Hắn từ phía sau tới bên cạnh Thị Phi, chỉ đến gần, lặng yên không một tiếng động hơi nghiêng đầu, môi khẽ mở, nghiến răng nghiến lợi nói từng câu, đè giọng xuống cực thấp: “Đừng tưởng ta không thấy ngươi cười.”

Độ cong bên môi Thị Phi hơi mở rộng, lại nói ”Đang cười thì cười thôi.”

– Hòa thượng này còn đáng đánh hơn mình nhiều.

Đường Thời không để ý tới y, chỉ đổi đề tài khác: “Hình như bọn họ rất khiếp sợ đối với cái chết của ta…”

Không đúng, là hoảng sợ đối với sự hồi sinh sau cái chết của hắn mới phải.

Đường Thời tin tưởng, khi mình đứng trên đài cao này, đã có vô số tin tức truyền đi khắp nơi.

Hắn nhìn quanh quảng trường, cuối cùng phát hiện Thôi Nhất Hàng đang đứng ở một góc khiêm tốn. Đường Thời dường như không nghĩ có thể nhìn thấy hắn ở nơi này, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, bởi vì thời gian không phù hợp, nên chỉ có thể giả vờ thanh cao lạnh lùng một chút.

Ngược lại Thôi Nhất Hàng, mới không nghĩ Đường Thời chủ động chào hỏi mình. Mặc dù chỉ là gật đầu…

Hắn nhìn tu vi Đường Thời dường như vẫn như cũ, nhưng cả người lại có thêm cảm giác cao thâm khó lường. Đây là cảm giác Đường Thời để lại cho Thôi Nhất Hàng, ở trong mắt người khác, Đường Thời kỳ thật vẫn không thay đổi, nhưng Thôi Nhất Hàng nhìn sự việc ở góc độ khác…

Thân thể Đường Thời, hình như có một chút biến hóa kỳ lạ, đó không giống thân thể người.

Lúc này cô nương tên Hòa Phong kia chậm rãi đi lên.

Đường Thời cũng thu lại biểu tình trên mặt,  biểu tình trên mặtquan điểm và lời nói của người ngoài cuộc chỉ có thể ảnh hưởng đến Đường Thời trong chốc lát, nhưng không thể thay đổi bất kỳ lập trường và quan điểm nào của Đường Thời. Hắn chỉ cảm thấy chính mình ngủ một giấc, biến mất một hồi, về phần người khác nhìn thế nào, thì không liên quan đến Đường Thời.

Lúc Hòa Phong ngồi ở trước bàn, đặt cây cổ tranh ra, Đường Thười nhìn thấy ánh mắt của cô gái này thay đổi ngay lập tức.  

Vẻ rụt rè trước đó đã mất sách, giống như nàng vừa nhìn thấy cây đàn của mình thì đã hóa thân thành một người khác.

Trạng thái đáng sợ như vậy…

Đường Thời nhíu chặt mày, mơ hồ cảm thấy Hòa Phong này xuất hiện có hơi không ổn.

Nhưng trận chiến này, nhất định sẽ rất hoang mang.

Lsuc này, trong số những người có mặt, sau khi trở về, vài người do cơ mặt giật quá độ, nội tâm chịu đả kích quá mạnh, mà phải tu dưỡng tận mấy ngày liền. Bởi vì trận chiến này, cuối cùng trở thành cuộc so tài chung cuộc giữa thiếu niên biến thái và thiếu nữ biến thái.

Trước kia Đường Thời luôn mong chờ đối chiến với Âm Các, nhưng bây giờ hắn cảm này quá mức đau khổ.

Hắn đưa cây đàn đào hoa cho Thị Phi, tiếng đàn của Thị Phi nhẹ nhàng thanh tao, its ẩn tàng sát khí, có thể sánh ngang với tiếng tiêu của Phượng Tiêu, Nhưng… Hòa Phong đã gặp quỷ…

Địu mớ. Cô gái này ăn thuốc tăng lực hả trời, dùng sức gảy dây đàn, mỗi một tiếng đan như đang tra tấn —— má nó, tên này sao vào Âm Các được hay vậy?

Đường Thời rốt cục đã hiểu, lúc trước mình từng phá nát cầm Lục Ỷ, khiến người ta cảm thụ không ngớt. cái gọi là tự gây nghiệp thì không thể sống, quả báo năm đó đến muộn quá cho nên hiện tại mới có bi kịch như Đường Thời.

Hắn nghe phiền quá, đạp một cước tọt lên đài cao, một vết nứt từ chân Đường Thười lan ra, đến trước mặt Hòa Phong kia, cắt đứt động tác của đối phương.

Điều này cực kỳ bất lịch sự, nhưng Đường Thời thật sự … chịu không nổi…

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cuối cùng hắn thực hiện một loại hành vi có thể gọi là biến thái.

Ngón tay móc vào xương quai xanh của mình, rút ra một tấm bia thơ, một cây sáo liện hiện ra

Bài này chính là “Thính Đổng Đại đàn Hồ già ” trước kia Đường Thời vẫn chưa có cơ hội dùng, nói là Đổng Đại, hiệu quả lại là đẳng cấp của Thái Văn Cơ.

Thái Văn Cơ, tên thật là Thái Diễm. Bà là một trong những nữ văn nhân đầu tiên của Trung Hoa và là nữ thi nhân duy nhất trong những văn sĩ trứ danh thời kỳ Kiến An, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp. Bà là một nữ sĩ tài hoa mà bạc phận.

Thính Đổng Đại đàn Hồ già kiêm ký ngữ lộng Phòng cấp sự

Khúc hát này tên là “Hồ giả thập bát phách”, chính là tác phẩm của Thái Văn Cơ khi trở về Hán. Dùng đàn Đổng Đại đánh “Hồ giả thập bát phách” mà bản thân Đường Thời thì dùng hồ tiêu. Chỉ đặt nó lên môi, nhẹ nhàng thổi tấu, cùng với âm thanh này, mọi người đều cảm thấy hoàn cảnh xung quanh thay đổi ngay lập tức. Dù sao cũng đang ở bên ngoài, chung quanh là sự hoang vắng và lặng im. “Cổ thú thương thương phong hỏa hàn, Đại hoang âm trầm phi tuyết bạch.” (Đài lửa lạnh, chiến trường man mác; Cõi đại hoang tan tác tuyết bay.). Dưới bối cảnh rộng lớn như vậy, tuyết bay đầy trời, dày đặc rơi xuống, giống như đè chặt trong lòng mọi người.

Cung thương giác chủy vũ…

Tương đương với Do, Re, Mi, Sol, La…

Điệu khúc cổ thê lương, trong nháy mắt đã ngân vang trong cảnh huống này, áp chế thanh âm bên cạnh, ngón tay Thị Phi đã dừng lại, Phượng Tiêu cũng biến sắc.

Đường Thời tốn quá nhiều thời gian luyện tập những nhạc cụ đến bia thơ này, từ sau lần nổi danh hủy diệt danh cầm Lục Ỷ, Đường Thời cũng cảm thấy xấu hổ —— nhất định phải giả vờ chơi cho trọn!

Giống như bây giờ.

Tiếng cầm này vừa thê lương nhưng rất êm tai, réo rắt trầm bổng, trầm như suối, cao như non.

Không sơn bách điểu tán hoàn hợp, Vạn lý phù vân âm thả tình. (Nơi núi văng hợp tan bách điểu, Dứt âm u nắng chiều ngàn mây)

Trong Đại Hoang, trong lúc gió thổi mây vần, trong trong sa mạc vắng lặng, trên núi hoang trăm chim nhóm lại vì tiếng tiêu này, giống như triều phượng.

Xuyên vi tĩnh kỳ ba, Điểu diệc bãi kỳ minh. (Đàn ngưng khúc chợt sông im sóng, Lắng tiếng chim đồng vọng cung thương)

Khí tức kéo dài, u sầu nặng trĩu, vô số linh quang khí mực tản ra từ trong lỗ tiêu, chớp mắt đã treo trong không khí vọt tới đỉnh cao, thê lương vòi vọi!

Không ai ngờ, trong khoảnh khắc này, Đường Thời đã lầy một tấm bia thơ trên cổ tay phải mình ra, dùng sức bóp nát, một cây đàn không hầu lập tức xuất hiện trước mặt Đường Thời.

Đàn Không Hầu: đàn hạc

Âm thanh của đàn không hầu nổi tiếng với sự mềm mại thanh trong, cây đàn Không Hầu này của Đường thời là đàn Không Hầu đứng.

Lúc hắn thay nhạc cụ, mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương.

Đường Thời cũng điên rồi, trong nháy mắt tiếng đàn đứt đoạn, thay bằng một khúc nhạc mới.

Kết nối với phần triều cao nhất của âm nhạc, thậm chí có thể nói là kín khít không kẽ hở, ai có thể sở hữu kỹ năng như vậy?

Kỹ xảo, can đảm, tâm tư, không thể thiếu cái nào.

Bài này là “Lý Bằng không hầu dẫn”!

Lý Bằng không hầu dẫn

Đường Thời mới vừa ngâm một câu  Xuyên vi tĩnh kỳ ba, Điểu diệc bãi kỳ minh. (Đàn ngưng khúc chợt sông im sóng, Lắng tiếng chim đồng vọng cung thương), tiếp theo là câu “Côn Sơn ngọc toái, phụng hoàng tiếu. Thập nhị môn tiền dung lãnh quang” (Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi, Phù dung khóc hạt sương rơi), không khí nhất thời bị đẩy lên cao trào, có bao nhiêu người trong nháy mắt đã không thể thở nổi?

Âm nhạc làm cho người ta rung động như vậy, chỉ thấy được trên đầu ngón tay Dường Thời, chậm rãi tuôn chảy.

Hắn nhắm mắt lại, đầu ngón tay lướt qua dây đàn, bóng phượng, mang theo hoa phù dung và hoa lan nở rộ…

Mọi thứ đều rất mỹ diệu và câu mất hồn vía.

Nhưng vẫn còn chưa hết ——

Thời điểm Đường Thời và Thị Phi đối chiến Âm Các, Tiêu Tề Hầu đã đến Thiên Ma Thiên Giác.

Đỗ Sương Thiên ở phía trước chờ hắn: “Ngươi tới rồi.”

“Ta tới rồi.” Tiêu Tề Hầu cười cười, “Nhưng có hối hận.”

“Ồ?” Đỗ Sương Thiên nhướng mày, thoáng khó hiểu, “Vì sao?”

Tiêu Tề Hầu nghĩ đến tin tức mình nhận được trên đường tới đây, thẻ ngọc kia truyền tới, là tin tức Ân Tuyết Tễ nhận được từ người khác. “Đối với ngươi, đây có thể không tính là tin tức tốt.”

Đỗ Sương Thiên không nói gì, hắn đã mơ hồ có linh cảm.

Mặc dù giết Đường Thời, nhưng hôm qua, bỗng nhiên truyền đến tin Đạo Các lại bị người phá hư. Hành động như thế, từ Đường Thời ra thì còn ai vào đây?

Chủ yếu là hành vi như vậy quá mức to gan, ngoại trừ hắn ra, ít người có thể làm được.

Hiện tại Tiêu Tề Hầu nói, là tin tức không tốt, như vậy nếu hắn còn không đoán được, thì đầu hắn bị sâu gặm hết rồi.

“Ý ngươi là, Đường Thời không chết sao?”

“Ta cảm thấy, hắn sống lại.”

Tiêu Tề Hầu nhớ tới lời Ân Tuyết Tễ truyền tin cho hắn, không khỏi cười, “Lúc này ở Âm Các, rất đặc sắc—

Tất nhiên là đặc sắc rồi!

Trên đường Thị Phi đến đây, y đã trao đổi một ít với Đường Thời. Mặt khác, Thị Phi lĩnh ngộ rất sâu sắc về tất cả các loại nhạc cụ.

Mà Đường Thời thì  dựa vào bia thơ, nên hắn có tâm tư hiểu biết rất linh hoạt về các loại nhạc cụ —— hắn đã nghĩ về chúng rất lâu trước khi đến Âm Các.

Lúc trước đánh Đạo Các một trận quá nhục,  bây giờ Đường Thời chết cũng phải chết có thể diện. Sau khi sống lại, ra trận đầu tiên, sao có thể để nó vụt qua dễ dàng như vậy?

Mặc kệ đối diện hắn là Âm Các, Nghịch Các, Phù Các hay là Đại Hoang Các lung tung beng khác, trong mắt Đường Thời chỉ có một thứ, đó chính là làm nền cho hắn!

Hòa Phong không phải thích chơi một khúc nhạc sát khí lạnh thấu xương sao?

Đường Thời vừa lúc có một bài như vậy!

Đám đông bên dưới chỉ thấy Đường Thời không ngừng lấy từng tấm bia thơ trên người mình ra, bắt đầu chết lặng.

Lúc đầu, hoàn toàn ghê tởm trước hành vi như vậy, chính xác hơn, là quá choáng —— vậy mà có người lấy xương từ trong người mình ra…

Sao khẩu vị ngươi nặng vậy!

Người này sống lại một lần, rốt cuộc hắn đang làm cái gì zậy!

Đường Thời có làm gì đâu, hắn cũng cảm thấy mình biến thái, nhưng mà biến thái tới sảng khoái, quá đã.

Từng tấm bia thơ, tầng tầng lớp lớp, như một dòng chảy bất tận, từ xương lông mày, xương yết hầu, xương vai, xương cánh tay, xương ngón tay thậm chí trên xương đầu gối, bị Đường Thời moi ra, biến thành nhạc cụ muôn hình vạn trạng ——

Tất cả những người có mặt đều dám nói rằng đây là màn biểu diễn đẫm máu và tàn bạo nhất mà họ từng xem, một màn biểu diễn thuộc về Đường Thời!

Một tiếng “Ầm” nổ vang, bia thơ lấy từng trong yết hầu cũng bị bóp nát. Lần này là —— đàn tranh!

Đàn tranh, mặt trên vung lên như bầu trời vời vợi, phía giữa bằng phẳng như mặt đất dưới chân, bên trong dung chứa cả thiên hạ vũ trụ, dây đàn tượng trưng cho mười hai tháng, bao hàm cả bốn biểu tượng ở đây, gảy tiếng ngân năm âm, tượng trưng cho lòng nhân từ và trí tuệ.

Bốn biểu tượng: Tứ tượng đại diện cho bốn phương trong văn hóa và thần thoại Trung hoa gồm Thanh Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Chu Tước của phương Nam và Huyền Vũ của phương Bắc.

Mà Đường Thời,  chuẩn bị dùng nó gảy bài “Thập Diện Mai Phục”.

Thập diện mai phục, chính là nguy cơ tràn ngập khắp nơi, khi ngón tay Đường Thời vừa gảy một sợi dây đàn, tất cả các âm thanh trước đó tạo thành xúc cảm đã hoàn toàn bị quét sạch bởi âm thanh sát khí trong trẻ mang theo hơi thở kim loại rét lạnh này, như mặt nước gợn sóng lăn tăn, mộ giọt nước phá vỡ tấm gương.

Đường Thời cho rằng, đàn tranh so với đàn cầm, đàn sắt, thiếu một phần hòa phí, thêm một phần sát khí, rất thích hợp để tấu khúc “Thập diện mai phục”

Trong một thời gian ngắn, sao có thể vừa thưởng thức xong buổi hoà nhạc nhẹ nhàng vừa hưởng thụ cái âm tiết sắc bén như đao kiếm trên quảng trường này đây? Tất cả mọi người giống như phát điên lui về phía sau, chỉ cảm thấy quanh người mình có vô số kẻ định đang rình rập, không được an bình.

Giữa thế giới yên tĩnh, cỏ dại mọc um tùm, Hòa Phong bỗng dừng lại.

Nàng luôn được Các chủ công nhận là người có thiên phú luyện cầm nhất, nhưng nàng mãi không thể tấu ra khúc nhạc thích hợp. Phàm là khúc nhạc nàng đàn tấu, đều sẽ kết thúc bằng thất bại —— chưa từng có giai điệu nào có thể chịu nổi sát khí tuôn ra từ giữa các ngón tay của Hòa Phong.

Nàng mang theo sát khí nặng nề trời sinh, rất ít nhạc cụ và khúc nhạc có thể phù hợp với nàng, Cho nên gia nhập Âm Các đã nhiều năm, nhưng nàng chưa từng chơi hoàn chỉnh một khúc nhạc nào. Nhưng vào lúc này, nàng hoàn toàn bị mê đắm

Giai điệu…

Đây chính là giai điệu này, trong yên bình ẩn chứa sát khí, lúc đầu trầm thấp ẩn hiện, thậm chí còn thoải mái, nhưng dần dần nó bắt đầu biến đổi. Giống như trên mảnh đất hoang vu này, thế giới vốn yên tĩnh, bỗng nhiên bị ánh đao cắt phăng—— tất cả sự bình lặng giả tạo bị xé toạch dưới đao này!

Mà đao này, chỉ xẹt qua từ giữa ngón tay đang gảy đàn tranh của Đường Thời!

Hắn chỉ phẩy nhẹ dây, khối khí mang theo âm thanh vung ra, nhảy nhót trên đầu ngón tay của Đường Thời.

Luồng âm thanh vừa bay ra kia mới là sự khởi đầu thôi!

Trong khoảnh khắc, bầu không khí yên tĩnh và trầm mặc hoàn toàn bị nổ tung, vùng đất hoang vu đột nhiên vang lên tiếng hô “giết”, loáng thoáng có thể nghe thấy thanh âm vó ngựa đạp trên mặt đất, giữa không trung lóe lên ánh sáng của áo giáp và binh khí,, giết, giết, giết!

Thập diện mai phục, sao có thể thoát khỏi bẫy?

Huống chi, sát khí trận chiến lạnh thấu xương được tạo bởi bàn tay của Đường Thời.

Đường Thời mang sát khí toàn thân, dù sao cách đây mấy hôm vừa nhiễm máu, sát khí trên người nặng nề,  một cô gái nhỏ như Hòa Phong phía trước sao chịu nổi, mà tên Đường Thời này không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, nâng đôi mắt lạnh căm lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hòa Phong, tâm hoảng ý loạn nhấc ngón tay, muốn đặt trên cây đàn tranh của mình.

“Tang” một tiếng trong trẻo, ngón tay Đường Thời búng một cái, luồng âm thanh đã tỏa ra, cắt đứt một sợi dây đàn mà ngón tay Hòa Phong chuẩn bị gảy!

Đường Thời, không để cho Hòa Phong có cơ hội ra tay!

Nhưng lòng tự trọng của Hòa Phong cũng cao, nàng cắn răng, không tin tà ma, vẫn đưa tay chuẩn bị gảy sợi dây đàn khác, Đường Thời chỉ nói “Không biết tự lượng sức”, lần nữa giơ mấy ngón tay gảy nhanh, tiếng vỡ nứt vẳng bên tai không dứt, từng sợi dây đàn toàn bộ đứt phựt dưới luồng âm của Đường Thời!

Hòa Phong biết, nàng chắc chắn thua trận này…

Âm thanh đàn tranh lướt băng băng, hoàn toàn chảy vào trong đầu Hòa Phong.

Nàng lại rơi vào cảnh giới bi thương lần nữa, bỗng phát hiện, vốn dĩ chưa từng có kỵ binh và kẻ định, thảo nguyên xung quanh vẫn im ắng vả hiểm nguy như trước.

Thập diện mai phục, là một trận phục kích, ánh đao ảnh kiếm chỉ núp kín kẽ không lộ trong thế giới xung quanh, chưa từng biến mất, nhưng cũng chưa từng xuất hiện.

Đây là một mối nguy hiểm tiềm tàng trong bóng tối, nhưng không bao giờ triển lộ.

Nếu bị lộ thì sẽ không gọi là mai phục.

Đường Thời nhắm mắt lại, mọi thứ trong không khí, đều đã bị đẩy lên cao nhất.

Hình ảnh trong tâm trí người nghe lần lượt thay đổi, họ run lên,, mạch máu trong đầu như muốn sưng to, nhìn xung quanh bằng cặp mắt nghi ngờ, như thể giấy tiếp theo sẽ có hàng vạn người vây quanh, đưa họ vào cõi chết!

Hàng nghìn hàng vạn người, hàng nghìn hàng vạn cuộc mai phục. Hàng ngàn hàng vạn, chỉ là một cây cổ tranh của Đường Thời mà thôi!

“Đủ rồi! Âm Các nhận thua!”

Trên lầu mười, một giọng nói trong trẻo đột nhiên xuyên qua tiếng đàn tranh của Đường Thời, rót vào trong tai mọi người, lập tức khiến mọi người tỉnh táo lại

Ngón tay Đường Thời dừng lại một chút, dừng một chút, sau đó bởi vì đột ngột dừng lại như vậy, khí huyết ứ đọng trong lồng ngực, máu tươi không ngừng trào lên, một ngụm tuôn ra nhỏ xuống dây đàn, nhuộm đỏ ối.