Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 10 - Chương 149




“Mau đi ra, các ngươi đi ra nhanh đi!”

“Bên này, bên này.”

“Mau đi ra…”

Đường Thời nghe rất nhiều âm thanh xung quanh, nhưng hắn không thể xác định được vị trí của những người này.

Vì sao tất cả bọn họ có thể ra ngoài được vậy?

Đường Thời nhìn vết thương trên ngón tay mình vỡ ra, máu tươi chảy khắp tay hắn, mà không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện không ngờ tới. Hắn có thể nghe thấy…

Trong cổ họ Thị Phi như bị chặn lại, y không nói nổi nên lời, thậm chí không phát nổi âm tiếng nào, giống như y bị đóng băng vậy.

“……”

Hoằng Giác.

Trong nháy mắt đã không còn hơi thở.

Dưới sự đánh lén sau lưng của Đỗ Sương Thiên, Hoằng Giác không thể tránh thoát.

Cách đây không lâu, khi Thị Phi đi Tiểu Phạm Tông, liền biết đây là một người thiện lương một lòng hướng Phật, nhưng hà cớ gì một người lương thiện như vậy lại vì Tiểu Tự Tại Thiên, vì Thị Phi mà bị liên lụy?

“Chắc đại sư Thị Phi ngươi, chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ có kết cục như bây giờ sao?”

Giọng nói Đỗ Sương Thiên rất lạnh, vẻ mặt lại mang theo ý cười, tựa như rất hài lòng với chuyện hôm nay.

Hắn nhìn ánh mắt Thị Phi lóe lên, trong lòng cảm thấy trào lộng. Phật tu thật là một sự tồn tại đáng thương. Ít nhất hắn không thể hiểu được đức Phật, cũng không hiểu nổi Phật và Đạo bây giờ, mấy chuyện này không liên quan tới hắn.

“Có  những chuyện do trời định sẵn. Lúc trước Tiểu Tự Tại Thiên lưu một quân cờ đen như Tiểu Phạm Tông, đáng lẽ nên nghĩ đến ngày hôm nay. Người muốn làm việc lớn, thì tất phải hy sinh. Chỉ hy sinh một Hoằng Giác thôi, đại sư Thị Phi cần gì phải hoài thương như vậy?”

Đường Thời hiểu, đây là cố ý châm ngòi.

Tỉ mỉ ngẫm lại chuyện vừa gặp phải, Đường Thời đã hiểu mơ hồ —— chín ngày chín đêm bày trận Thái Thượng Tình, là dành cho Đường Thời; mà cái chết của Hoằng Giác là dành cho Thị Phi.

Đường Thời siết chặt ngón tay, rất muốn mở miệng gọi Thị Phi, nhưng đại trận kia như cảm ứng được tâm tư của hắn nên biến hóa theo, một tia sấm sét bổ tới hắn. Nếu không phải Thôi Nhất Hàng bên cạnh hắn dùng sức túm lấy hắn, chỉ sợ Đường Thời cũng đã bị bổ chết ngắc rồi.

Tiêu Tề Hầu bên kia cũng là tu sĩ nổi tiếng trong Kiếm Các, sao có thể bị người ta nhốt trong trận mà làm nhục được?

Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, bổ một kiếm về phía trận pháp,  vô số sấm sét lại bổ luống, lực kiếm của hắn tựa như bị trận pháp hấp thu, sau đó hóa thành sấm sét, lại bổ xuống mọi người.  

Cứ như vậy, mọi người sẽ chẳng khác nào đánh một quyền vào bông cả.

Lúc này nếu bọn họ tiếp tục tấn công trận pháp thì sẽ tổn thương đến người của mình.

Đường Thời nắm bút lõi cây Tam Chu, hắn không hề nghĩ tới sự chuyển biến đột ngột của Đỗ Sương Thiên. Bây giờ hắn nhớ lại mọi chuyện từ lúc mình quen biết Đỗ Sương Thiên lúc trước, sau đó lần ra vài dấu vết, hình như đã từ lúc đó rồi.

Nhưng là Đỗ Sương Thiên chính là đại đệ tử của Tẩy Mặc Các, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Từ trước đến nay hắn luôn là người khoan dung trầm tĩnh, không thể nào ra tay tàn sát người vô tội như vậy. Từ đầu đến cuối, Hoằng Giác chưa hề đắc tội với hắn, thậm chí trong suy đoán của Đường Thời, hai người này ở trong Đạo Các hẳn vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng bây giờ…

Khi đó, Đỗ Sương Thiên mặc họa thường, đi qua phía dưới quán rượu, đó là lần đầu tiên Đường Thời nhìn thấy Thường Lâu.

Ấn tượng ban đầu về họa thường bắt đầu từ lúc đó.

Phải nói, nếu như không phải ngày đó thấy Đỗ Sương Thiên phía dưới đi ngang qua quán rượu,có lẽ Đường Thời sẽ không đến Tẩy Mặc các, cũng sẽ không có mọi thứ sau này. Mặc dù Tẩy Mặc Các cũng mang đến cho Đường Thời rất nhiều bí ẩn, nhưng nơi đó nơi khiến Đường Thời có có cảm giác thuộc về.

Hắn không cách nào phủ nhận, địa vị của Tẩy Mặc Các trong lòng mình.

Cho nên, lúc này Đường Thời càng không hiểu nổi mà cũng không thể tha thứ cho hành vi này của Đỗ Sương Thiên.

Trong mắt hắn, Đỗ Sương Thiên điên rồi.

Người này, vẫn là Đỗ Sương Thiên sao?

Trong lúc ý thức hỗn loạn, Đường Thời chỉ nghe thấy tiếng của giọng nói hơn run rẩy và kiềm chế của Thị Phi ở bên ngoài: “Tôn giá, làm ra hành vi thâm độc này, chắc hẳn không sợ nhân quả luân hồi, thủ đoạn như vậy không nên có trong Tẩy Mặc Các.”

Rốt cuộc y vẫn không nhập ma.

Sau nhiều năm tu luyện kiên cố, tâm trí Thị Phí đã không còn lưu lạc đến tình trạng kia nữa.

Hoằng Giác đối với Tiểu Tự Tại Thiên, thậm chí là Tiểu Phạm Tông đối với Tiểu Tự Tại Thiên, đều rất quan trọng.

Nhưng giờ phút này này…

Thị Phi bóp chặt Phật châu trong tay, suýt nữa động sát tâm. Nhưng y không thể nổi lòng sát, y và Đường Thời đều là những người tâm tư linh hoạt, khi y đi ra thấy Hoằng Giác gặp nạn, thì đã hiểu được —— tách ra để giết.

Một người nhắm vào Đường Thời, một người nhắm vào y.

Tu sĩ mặc áo vàng vỗ vỗ tay, lập tức cầm kiếm xông vào trong trận pháp, nói: “Hòa thượng này giao cho ngươi, người bên trong để ta.”

Giết đi.

Sát khí không hề che dấu.

Tu sĩ áo vàng này dường như không xem người trong trận pháp này vào trong mắt, xem như đối phó với Hoằng Giác vậy, thế Đường Thời cũng dễ đối phó thôi mà.

Có rất nhiều lời đồn về Đường Thời, nhưng chỉ khiến người ngưỡng mộ càng thêm ngưỡng mộ, người chán ghét càng thêm chán ghét mà thôi.

Tu sĩ áo vàng này, cực kỳ chán ghét, hơn nữa hắn rất khinh thường Đường Thời, một tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ thì có bản lĩnh lớn tới chừng nào?

Tu sĩ mặc áo vàng này chính là Xuất Khiếu đỉnh phong, không hề sợ hãi Đường Thời.

Sau khi hắn tiến vào, lập tức cười to, cao giọng kiêu ngạo hô: “Đường Thời ở đâu? Lăn ra chịu chết!”

Đường Thời ở đâu?

Lăn ra chịu chết!

Ha ha ha ha ha…

Đường Thời suýt nữa cười sấp mặt, “Chắc thiên đường quá chật, ngươi không tim được đường, cho nên đến để đoàn tụ với gia đình ở nơi suối vàng!”

Đang lo không ra được, kết quả lại thêm một tên ngốc chui vào!

Nếu ngươi đã vào, thì đừng mơ thoát khỏi đây!

Trong nháy mắt, khí chất ngang nhiên hùng hồn liên tiếp tăng lên trong người Đường Thời, tơ mắt đã giăng đầy hai mắt.

Hắn cầm bút lõi cây Tam Chu kia, tay vung lên đã biến nó lớn lên, dài ba thước bảy tấc, dày chừng hai ngón tay, giống như một thanh trường kiếm, được Đường Thời cầm trong tay.

Tu sĩ áo vào cười lạnh một tiếng, “Không biết sống chết!”

Chưa biết kẻ nào không biết sông chết đâu.

Đường Thời chậm rãi đi lên phía trước, vẽ một trận pháp trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Ta không ra được, ngươi đã vào đây, vậy chơi cùng ông nội ngươi đi.”

Chơi đi, giết thời gian cũng vui mà.

Đường Thời không cảm thấy mình sẽ thua, hắn cũng không lo lắng chuyện này.

Cho nên hắn cầm bút lõi cây Tam Chu lao lên.

Hắn vung một chưởng, giống như đao lớn quét ngang, đã chạm vào kiếm của tu sĩ áo vàng kia.

Tu sĩ áo vàng kia vừa rồi còn huênh hoang, bây giờ lập tức trợn tròn mắt —— kiếm của hắn,  còn đang rung động mãnh liệt, như bị cây bút dài nhỏ này của đối phương chặn ngang!

Hai mắt lập tức sáng lên, tu sĩ nhìn thanh kiếm này của Đường Thời, liền nở nụ cười, “Linh khí tốt!”

Hàng trong tay Đường Thời hẳn nhiên là vũ khí tốt rồi, hắn vừa chuyển bút lõi cây Tam Chu, vừa cười vặn vẹo: “Có gan, thì nhào tới mà lấy!”

Tu sĩ áo vàng kia mặc kệ hắn, lao lên bổ một kiếm tới, mắt thấy Đường Thời tránh đi, đưa cây bút lõi cây Tam Chu ra, lập tức đưa tay bắt tới bút của Đường Thời.

Khi bàn tay tu sĩ kia chạm vào bút của Đường Thời, bên môi Đường Thời, bỗng vẽ ra một độ cong quỷ dị.

“Thích không?”

Tu sĩ kia cảm thấy không ổn, muốn buông tay, nhưng không kịp rồi.

Một lực hút phát ra từ bút lõi cây Tam Chu, dinh chặt tay hắn vào không thể bứt ra. Tất cả những chuyện này đều nằm trong tính toán của Đường Thời, trong chiến đấu bình thường, hắn rất ít phải dùng đến bút Lõi Cây Tam Chu, đa phần đều hóa hình, hoặc không dùng tới. Vật này luôn gài trên tóc hắn, ai ai cũng tưởng rằng đây chỉ là một món đồ trang trí bình thường. Dù sao khí tức của bút lõi cây Tam Chu cũng ẩn bên trong, nếu không có người để ý thì rất dễ bị xem nhẹ.

Bây giờ Đường Thời không phá trận được, nên tích cóp vô số oán khí, tức giận ra tay, đường nhiên là phi thường đáng sợ.

Lúc tu sĩ kia còn đang ngây người, năm ngón tay Đường Thời khẽ cong, khép lại thành móng vuốt, chộp lên vai tu sĩ kia!

Một nắm, một kéo, rồi ném!

Máu tươi bắn ra, tu sĩ kia hét thảm, đã bị Đường Thời dùng tay không bứt cánh tay xuống.

Mắt hắn muốn nứt ra, hung ác nhìn Đường Thời, nét cười trên mặt Đường Thời càng sâu.

Ở trong trận pháp chịu quá nhiều khí tức bay tán loạn, đều là mưu đồ của đám bã đậu  này, không biết trong não suốt ngày tính toán cái gì.  

Trước sự tấn công tuyệt đối, kệ mẹ quy chuẩn thiên địa, Đạo tu Kiếm tu cái đéo ấy, xàm chim!

Bút lõi cây Tam Chu lần nữa trở về tay Đường Thời, tu sĩ bị Đường Thời làm trọng thương nhanh chóng tránh đi, đứng giữa không trung, máu tươi nhuộm đỏ hơn nửa người, một tay không còn, tay kia còn nắm kiếm.

Đường Thời đứng trên mặt đất, ngón tay khẽ móc cây bút lõi cây Tam Chu nghiêng nghiêng, dấu ấn Phong Nguyệt Thần Bút trong bàn tay phải đã biến thành màu vàng kim chói mắt!

Hắn ôm bút, đi từng bước một về phía trước, bước chân rất nhẹ, đầu bút của bút lõi cây Tam Chu lê trên mặt đất, theo bước đi của Đường Thời mà vạch ra một đường thật dài trên mặt đất.

Đầu bút này đã hoàn toàn đồng nhất với cây bút, vô cùng cứng rắn, không khác gì với kiếm, giáo, thương, móc nĩa cả.

Cây bút này giống với cây bút Đỗ Sương Thiên dùng để giết Hoằng Giác, mang sát ý vô hạn.

Mũi chân hắn hình như đụng phải thứ gì đó, Đường Thời nhìn xuống mặt đất, thì ra là một cái thẻ tên ở Đạo Các.

Phía trên khắc ba chữ “Trương Viễn Đạo”, Đường Thời nhìn, chỉ cười cười, đi lên phía trước, giẫm thẳng lên thẻ tên kia, dùng sức nghiền nát.

Mảnh vỡ kia vùi sâu vào trong bùn, lúc Đường Thời nhấc chân rời đi, đã không nhìn ra bộ dáng ban đầu.

Nổi tiếng thì có nghĩa lý gì, ở đây đâu ai biết.

Đường Thời trực tiếp giẫm nát thẻ tên của tu sĩ này, có thể tưởng tượng hắn đã tức giận đến cực điểm.  

Trương Viễn Đạo tức giận gào to, “Cái tên khốn nạn nhà ngươi khinh người quá đáng!”

Hắn xách kiếm, chỉ một tay, lao về phía Đường Thời, đã hoàn toàn quên hết chiêu kiếm, chỉ dựa vào linh lực và sự tức giận mà xuất kiện, đánh loạn xà ngầu lên.

Đường Thời chỉ nắm bắt thời cơ, khi tên kia xuất kiếm, vạch một nhát về phía ngực hắn, nhưng đối phương phản ứng nhanh chóng, lập tức nghiêng người, chỉ bị Dường Thời cắt đứt một góc áo.

Mà tốc độ phản ứng của Đường thời nhanh hơn rất nhiều, úc này hắn giống như báo tuyết chạy nhảy ở giữa rừng rậm, thân hình vô cùng lực lưỡng, hướng giữa không trung đảo ngược, thậm chí còn chê mạng mình quá dài, thuấn di trong vô số linh lực hỗn loạn này.

Bóng dáng hắn xuất hiện rất nhanh, cũng biến mất rất nhanh.

Thường sau khi xuất kiếm phía trước, hắn loáng cái đã tới phía sau Trương Viễn Đạo, khiến người khó lòng phòng bị.

Vốn Trương Viễn Đạo bị cụt tay mà mất tiên cơ, lúc này không thể so với sự nhanh nhẹn của Đường Thời.

Hắn né trái tránh phải, mới vừa rồi suýt nữa bị Đường Thời đâm trúng cổ.

“Tốt, tốt, tốt, hay lắm Đường Thời!” Trương Viễn Đạo đã phát điên, lúc này chỉ có thể tung tuyệt chiêu bảo mệnh ra.

Lúc này, Đường Thời đang muốn giết chết Trương Viễn Đảo, chỉ cần đâm một đường này thôi, tên Trường Viễn Đạo này sẽ bị Diêm Vương sống Đường Thời chép vào trong sổ sinh tử, tên này phải chết! Trương Viễn Đạo, nhất định phải chết!

Đường Thời dậm chân một cái, thân hình bay ra ngoài, giống như mũi tên rời cung, mà Trương Viễn Đạo bỗng nhiên nhấc kiếm lên, hét lớn một tiếng: ” Cửu Nhật Cửu Dạ Thái Thượng Tình trận, mở trận, kết lôi trận! ”

“Ầm ầm” vài tiếng nổ lớn, Đường Thời chỉ cảm thấy không nghe thấy gì hết, trên đỉnh trận pháp, sấm sét cuộn trào, âm thanh kinh hãi, vô số sấm sét dưới mũi kiếm của Trương Viễn Đạo kết thành một, ngay lập tực bổ tới Đường Thời.

Lúc này Đường Thời đang phô hết các chiêu thức, không kịp tránh, đã bị sét đánh trúng người, trong thức hải hắn như bị sấm sét này xé rách.

Hòn đảo có liên quan đến việc tu luyện bia thơ của Đường Thời, cũng kịch liệt rung động.

Thật trùng hợp,  cơn giông này chẳng thiên vị, bổ ngay chính giữa, nơi cao nhất của  tấm bia thơ!

Chữ viết trên bia thơ, mặt trước là “Bỏ ta đi mất, ai mà giữ được ngày qua ngày. Làm lòng ta rối, bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay”, mặt sau lại là “Đông biên nhật xuất tây biên vũ, Đạo thị vô tình hoàn hữu tình”! (Mưa bờ tây nắng bờ đông, Trong vô tình đã mênh mông hữu tình)

Trúc chi từ nhị thủ kỳ 1 (Dương liễu thanh thanh giang thuỷ bình)

Hôm nay Đường Thời gặp được nhân duyên, cuối cùng đã nhìn thấy toàn bộ tấm bia thần bí này, mặc dù còn chưa rõ hết hàm nghĩa trong đó, nhưng hắn cảm thấy ngụ ý giữa hai câu này rất sâu xa.

Hắn không biết nét chữ này là do ai để lại, chỉ cảm thấy rất giống nét chữ hắn nhìn thấy ở đài Tứ Phương và hang động bí mật ở sau núi Thương.

Bây giờ xem xét những thứ không rõ ràng, Đường Thời không hề lo lắng

Hắn vừa hồi thần, thanh kiếm của Trương Viễn Đạo đã ở trước mặt. Bây giừo Trường Viễn Đạo cũng bị kích thích, không thèm lo lắng linh lực hỗn loạn quanh người, hắn bất chấp như Đường Thời, chỉ cần giết Đường Thời thì đã lập công lớn rồi!

Giết đi, giết hắn!

Kiếm của Trương Viễn Đạo, trong nháy mắt đâm vào ngực Đường Thời, xuyên qua trái tim hắn!

Đường Thời cảm thấy thanh kiếm trong thân thể lạnh như băng, trái tim đập đều đều ngừng lại, kỳ lạ là không hề có máu chảy ra.

Tu vi đến cảnh giới Đường Thời, đã có thể khống chế sự tuần hoàn và lưu chuyển máu trong cơ thể. Đường Thời chỉ khống chế theo phản xạ có điều kiện thôi, nhưng nhịn không nổi. Trương Viễn Đạo rót linh lực vào trong kiếm kia, hơn nữa còn phá hủy phòng ngự thân thể Đường Thời.

Lúc Trương Viễn Đạo rút ra, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ quần áo Đường Thời, còn có mặt đất trước người y.

Trận chiến này, đã bi thảm đến mức người ngoài cuộc không thể can thiệp được.

Thôi Nhất Hàng hiện tại còn chưa thể ra ngoài, nhưng Tiêu Tề Hầu thì tự dưng ra khỏi trận pháp một cách bất ngờ.

Trong trận pháp không còn bao nhiêu người, đầu óc Đường Thời nhanh chóng vận chuyển, hắn phải tỉnh táo lại, trừ bỏ tất cả tạp niệm, tự hỏi chuyện lợi hại trong đó.

Vô Tình Đạo thình lình bắt đầu vận chuyển.

Đường Thời tu luyện Đạo này quá lâu, đã tự nhiên dung nhập vào xương máu, bình tĩnh lý trí, chính là một danh từ cường đại.

Đây là bản lĩnh đặc biệt khiến người đắm say, nhưng lúc này, nó lại mang đến nguy cơ vô hạn cho Đường Thời!

Vô Tình Đạo vừa mới vận chuyển, ánh sáng trong trận pháp liền phóng lớn, sáu đó ánh điện lập lòe, rồi tụ thành một tia sét bổ về phái Đường Thời.

Hắn đã mang vết thương đầy người, lúc tia chớp lóe lên, hắn đã bị giáng một cú nặng nề.  

Trương Viễn Đạo cũng thừa dịp hắn đang bị thương mà muốn lấy mạng Đường Thời, hắn biết mình không thể bỏ lỡ cơ hội này, cho nên hắn nâng kiếm đúng lên, lậpt tức đâm thêm một kiếm về phía đầu Đường Thời —— lần này, hắn muốn phá hủy thức hải Đường Thời, hủy luôn Nguyên Anh, như vậy Đường Thời vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Kiếm này độc ác đến nhường nào?

Nhưng Đường Thời mặc dù bị sét đánh, chứ không bị mất đi lực phản kháng, hắn liều lĩnh túm lấy thanh kiếm kia, phóng sang bên cạnh đồng thời lui mạnh ra, trong nháy mắt đã dán vào vách núi phía sau.

Vô tình, hai người giao chiến từ trước trận pháp đã thẳng đến phía sau, từ đồng bằng đến vách núi!

Đường Thời chạy không nổi, bên mặt chính là kiếm của Trương Viễn Đạo.

Lực khống chế của Thái Thượng Tình Trận này quá đáng sợ với Đường Thời, chỉ cần hắn hơi động Vô Tình Đạo trong đầu, sẽ bị sấm sét đánh xuống. Nếu sử dụng Vô Tình Đạo này, thì Đường Thời vĩnh viễn không thể thoát khỏi nơi này.

Hắn giương mắt, nhìn Trương Viễn đã bị mình bức điên.

Nếu những người này, muốn dùng Thái Thượng Tình Trận để khắc chế chính mình, như vậy Đường Thời, sẽ cực tình luôn!

Hắn tàn nhẫn đá văng Trương Viễn Đạo, lại ném cây bút lõi cây Tam Chu vào giữa không trung, ánh sáng xanh lan khắp trời, giống như thác nước.

Mà Đường Thời, dùng hai ngón tay kết lúc, trong lúc biến ảo chóng vánh, tách ra rồi lại siết chặt, cuối cùng thủ quyết siết chặt, Đường Thời lạnh giọng quát: “Vô Tình Đạo, Phong!”

Một trận pháp cổ hình tròn màu đen nhanh chóng xoay tròn, tuôn ra từ trong ấn quyết của Đường Thời, đột nhiên đụng vào ngực Đường Thời, liền dừng lại, từ phía giữa tỏa ra một ký hiệu huyền diệu màu vàng, sau đó nhanh chóng biến mất.

Từ lúc Đường Thời kết ấn đến phong ấn thành công, chỉ vỏn vẹn trong một hơi thở.

Hắn lại phun ra một ngụm máu, cả người như phát điên lên——

Đường Thời không có Vô Tình Đạo, chính là người Cực Tình Đạo!

Cực tình là gì?

Cực điềm, cực kỳ điên cuồng mà thôi!

Lúc này Đường Thời sẽ không dựa vào lý trí của mình mà đưa ra tất cả lựa chọn, sau khi đầu óc sung huyết, kệ mịe người là Thiên Vương, hay Bồ Tát Phật Tổ, gặp người nào giết người đó, giết đến mức không ai dám ngăn nữa thì thôi!

Cực tình, dựa vào tình mà thôi.

Lúc này tình cảm trong ngực Đường Thời, mãnh liệt đến mức nào?

Một khi phong ấn Vô Tình Đạo, thì những đè nén lúc trước, sẽ nổ tung!

Bởi vì cảm xúc này đột nhiên đạt tới cực điểm, khí thế Đường Thời cũng theo đó mà leo lên đỉnh cao đáng sợ!

Trương Viễn Đạo không biết nông sâu, tiếp tục tấn công Đường Thời, Đường Thời đạp một cược ra, đồng thời Trương Viễn Đạo bay ngược ra ngoài, giơ tay lên tung một chưởng về ngực Trương Viễn Đạo, Trương Viễn Đạo phun máu, hạt máu tung giữa không trung, cả người hắn nặng nề nện lên đất vì chưởng vừa rồi của Đường Thời!

Đường Thời bay lên trời, cao cao hướng về phía chân trời, một tay cầm bút lõi cây Tam Chu giữa không trung, trong nháy mắt hình ảnh của bút dày bằng hai ngón tay biến thành đường kính một thước, Đường Thời dùng hai tay ôm lấy, hướng về phía dưới, rơi xuống như sao băng!

Tốc độ rơi xuống của cơ thể con người nhanh đến nhường nào?

Gió lạnh sượt mặt thậm chí còn sinh ra tiếng nổ khí bên tai Đường Thời, chỉ thấy một trên bầu trời có một bóng người lập tức áp sát, như hành tinh rơi từ trên cao xuống, càng gần mặt đất, tốc độ càng nhanh!

“Bang” một tiếng, khi Đường Thời rơi xuống đất, Thái Cực Đan Thanh Ấn khổng lồ  trên mặt đất lập tức bộc phát.

Bút lõi cây Tam Chu to lớn, chớp mắt đã đâm vào ngực Trương Viễn Đạo!

Cửu Nhật Cửu Dạ Thái Thượng Tình Trận, đã phá.

Đường Thời nhổ cây bút kia khỏi người Trương Viễn Đạo. Trên người hắn hoắm một lỗ máu sâu một thước, nửa người đã rỗng.

Hắn cầm bút lõi cây Tâm Chu dính đầy máu kia, trong mắt chằng chịt tia máu, từ từ đi khỏi trận pháp, Thái Cực Đan Thanh Ân dưới chân theo từng bước, nhẹ nhàng xoay tròn.