Quá trình dưỡng thương tốn một chút thời gian, nhưng không sao vì thời gian trong cửa Lạn Kha khác với bên ngoài. Chỉ cần Thị Phi và Đường Thời đi vào trong cửa tu luyện thì mọi chuyện đều ổn.
Nhưng vấn đề lớn nhất là bia thơ của Đường Thời.
Từ sau khi hắn đột phá Xuất Khiếu kỳ, đã bắt đầu tu luyện bia thơ, luyện chế từng bài thơ một thành bia thơ, sao đó xâu thành chuỗi giắt bên hông mình. Đường Thời đã gần quên lúc bia thơ bị hủy thì bản thân mình sẽ có cảm giác gì, chỉ nhớ rõ loại dạo động này chỉ mới có sau này, y như nỗi đau bị móc tim vậy.
Bia thơ mang ý nghĩa tối quan trọng đối với Đường Thời.
Trong mấy ngày bế quan, ngoại trừ dưỡng vết thương ngoài da ra thì hắn còn xử lý chuyện bia thơ.
Sau khi hắn luyện chế lại bài thơ “Đài Thành” đã bị hủy, thì những cảm giác không yên lòng trước đó bỗng biến mất. Dường như chỉ cần bia thơ kia trở về, thì mọi chuyện sẽ hóa thành không.
Lấy Trùng Nhị Bảo Giám ra, sau đó là Phong Nguyệt Thần Bút, cuối cùng là bia thơ.
Ba thứ này luôn vẫn đồng hành với hắn từ sau khi Đường Thời tới nơi này.
Trong tiểu tam thế giới, hắn xuyên từ thế giới cũ đến đây bằng cách nào? Hoặc là…hắn thực sự đã ở thế giới ban đầu ư?
Đường Thời bắt đầu hoài nghi, mọi dấu vết đang chỉ cho hắn biết, mọi thứ hình như chỉ là ảo giác —— bởi vì trí nhớ của hắn, càng ngày càng mờ mịt.
Đã gần đến giờ, Đường Thời đứng dậy, treo ba mươi tấm bia thơ thành thắt lưng treo về chỗ cũ.
Những bia thơ này đã liên kết tâm linh với Đường Thời, Đường Thời dứt khoát khắc vài trận pháp phòng hộ trên bia thơ, ít nhất mỗi cái một trận bảo hộ.
Đẩy cửa ra, Đường Thời nhìn Thị Phi ở bên ngoài đang ngước lên nhìn bầu trời, ánh sao sáng ngời, không còn là mảnh trăng lưỡi liềm đêm đó, tiếng côn trùng bay vo ve trong rừng, vô cùng tĩnh mịch.
Đây là buổi tối ngày thứ mười ba, Đường Thời đi ra, cửa lớn sau lưng hắn biến mất.
Mặc dù không đột phá cảnh giới, nhưng tu vi Đường Thời đã tinh tiến hơn, đối chiến với Kiếm Các không phải chuyện đơn giản.
Kiếm các có lực tấn công rất mạnh, không biết có gặp phải đối thủ mà Lam Cơ từng nói hay không?
“Chúng ta lên đường luôn không?”
Đường Thời đi ra, đến bên cạnh Thị Phi, cũng ngẩng đầu nhìn trời, xem ra thời tiết vẫn tốt, tuy rằng không thấy trăng, nhưng có ánh sao chiếu rọi, lúc này lên đường cũng được.
Nếu lúc này khởi hành, thì sẽ đến Kiếm Các vào lúc bình minh.
Thị Phi quay đầu lại, hỏi: “Đêm nay?”
Đường Thời gật gật đầu, “Hay là ngươi còn cần nghỉ ngơi?”
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay Thị Phi, tấm vải trắng xiêu xiêu vẹo vẹo quấn nghiêng trên bàn tay vẫn như trước, hắn vươn tay, “Để ta xem.”
Thị Phi chỉ nói: “Không còn đáng ngại nữa.”
Đường Thời nhướng mày, chỉ nói: “Lúc không cần lắm lời thì nói nhiều thế, sao không ai cắt đứt đầu lưỡi ngươi vậy?”
Thị Phi lắc đầu, cười khổ, chỉ đưa tay cho Đường Thời, Đường Thời tháo băng cho y, đúng là đã tốt hơn nhiều rồi, vậy là ổn, hắn nói: “Thế thì đi thôi.”
Đường Thời là người tùy hứng, nói đi là đi.
Bọn họ đi thẳng về phía đông nam, nhưng đi tới một đoạn, thì Đường Thời dừng lại, hỏi Thị Phi: “Ngươi có cảm thấy phía sau chúng ta có người đi theo không?”
Thị Phi đương nhiên cảm giác được, “Chắc đi xem trò vui.”
Đường Thời nói: “Chỉ có mình ta toàn thấy người khác vui vẻ, sao không ai nhìn ta quậy nhỉ?”
Hắn mất hứng —— đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, bỗng hắn tiến đến ghé bên Thị Phi. nói một câu.
Thị Phi lắc đầu, không đồng ý với ý tưởng của hắn.
Vì thế Đường Thời cười lạnh, nói: “Ta cảm thấy ý này rất hay, đây là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, lát nữa ngươi cứ xem đi, đảm bảo bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ta. Hòa thượng, ngươi quá cứng nhắc.”
Lúc đầu Đường Thời không nên nói với Thị Phi, hắn cứ thế mà làm là ngon rồi.
Hắn nhìn cái cây to lớn bên đường, sau đó nhảy lên, giơ tay vẽ trận pháp trên thân cây, sau đó chợt nhích người, vẽ vẽ viết trên mặt đất bên đại thu, những thứ này đều là trận pháp, chỉ là trận pháp bẫy rập cơ bản mà thôi.
Nhưng Đường Thời thì hay rồi, đặt tấm bia thơ “Đài Thành” hắn mới luyện chế xong để ở tâm trận. Tác dụng của bia thơ này, là bẫy, nhưng mà tinh vi hơn nhiều so với bẫy rập thông thường.
Khi Đường Thời làm xong hết thảy, hắn để lại dấu ấn linh thức trên trận pháp này, sau đó lôi kéo Thị Phi đi về phía trước, vừa đi vừa ngâm nga, rất vui vẻ.
Những người theo sau đã đi xa, dù sao bọn họ cũng chỉ bám theo thôi, sẽ không đụng đây gì đến bọn Đường Thời. Huống hồ, còn có đại sư Thị Phi ở đây, người xuất gia vốn khoan dung, chắc chắn sẽ không so đo với bọn họ. Coi như Đường Thời muốn hơn thua thì cũng chả ăn nhậu gì tới bọn họ.
Vốn tất cả mọi người đều đang chờ, có người dò được tung tích của bọn họ, mọi người mới xuất phát, chỉ cần đi theo bọn họ đến Kiếm Các, cũng sẽ không lỡ mất trận tỷ thí, cuộc hành trình có thể thú vị hơn nhiều.
Đúng lúc này, thanh niên mặc áo xanh cũng đi theo mọi người, nhưng nhìn xung quanh hắn thì không có lấy một mống.
“Hai người này lạ thật đấy, sao đi chậm rì vậy?”
“Nếu muốn thì bay thẳng đến Kiếm Các là được rồi.”
“Ngươi không hiểu à? Phàm là tu sĩ đại năng, thì ai cũng mang khí chất riêng, còn có những người quái dị hơn nhiều, đúng là thiếu hiểu biết. Cái này gọi là có cá tính, cá tính đó, hiểu hơm?”
“Hiểu cái đầu ngươi ấy!”
Mọi người vừa đi vừa cãi nhau, đã đến gần trận pháp kia.
Thiếu niên kia luôn cảm thấy có chỗ sai trái, hắn thả chậm bước chân, dần dần tuột ra sau, thành người đi cuối cùng, hắn giương mắt nhìn đại thụ bên cạnh, chợt dừng bước.
Hắn lạnh lùng nhìn đám người này đi vào đại trận do Đường Thời bố trí sẵn ở nơi đó.
Vừa mới tiến vào đại trận, đã kích phát linh thức Đường Thời lưu lại nơi đó, trong nháy mắt đã khởi động tấm bia thơ ở tâm trận kia, cảnh tượng “Mười dặm đê xa khói vẫn lồng” trong bài thơ “Đài Thành”, lập tức xuất hiện.
Bọn họ đều là những người đã từng xem trận chiến bắn hạ mặt trời của Thị Phi ở Phù Các, đương nhiên nhận ra đây là cái gì, cảnh tượng này thậm chí đã khắc sâu trong trí nhớ của họ, bây giờ nhìn thấy cũng giống như ác mộng đang tới vậy.
Không biết là ai hô một tiếng “Là Đường Thời”, ngay sau đó tất cả mọi người bắt đầu hoảng hồn.
Sao Đường Thời phải làm như vậy? Họ có đụng chạm gì tới hắn đâu? Cái tên này…
Trong lúc hoảng loạn như vậy, cuối cùng cũng có người phát hiện tu sĩ thiếu niên mặc áo xanh đứng bên ngoài: “Ngươi——”
Tu sĩ kia im lặng đứng nơi đó, ngước mắt nhìn giữa không trung, tảng lờ mọi lời mắng chửi của mọi người.
Ba tiếng vỗ tay chói tai vang lên giữa không khí, bóng dáng Đường Thời từ từ xuất hiện giữa không trung, thật ra hắn vẫn chưa đi xa, cảm giác trận pháp của mình đã bắt được một đống người, nên liền trở lại.
Hắn tạo trận pháp cực lớn, ngay cả người đứng hơi xa cũng bị kéo vào, nhóm người này tầm khoảng vài trăm, e là nhóm theo sát bọn Đường Thời nhất, cũng là nhóm bị Đường Thời xỏ lá thảm nhất.
“Ta còn tưởng hoa, chim, trùng, dã thú các loại, hóa ra là cả đám người, hầy…”
Vẻ mặt Đường Thời đầy thất vọng, hắn từ bện cạnh Thị Phi đến gần hơn, nhìn mấy người bị nhốt trong trận này, lập tức bật cười.
Vui ghê nơi——
Nhưng khi nhìn thấy tu sĩ mặc áo xanh kia thì tâm trạng Đường Thời tuột dốc.
Tuy nhiên, hắn không định bỏ qua mấy người ngoại lệ và lúc này.
Thị Phi đứng ở phía sau, niệm Phật hiệu, định khuyên Đường Thời lại bị Đường Thời chặn một câu: “Một là ta không giết người hai không phóng hỏa, ngươi bớt bớt đi.”
“…” Nhưng ngươi muốn cướp.
Cuối cùng Thị Phi không nói ra, chỉ có thể nhìn.
Đường Thời đi tới trước mặt những người đó, hơi lộ ra một nụ cười không hề giả trân.
Lúc Đường Thời đánh nhau thì khí phách nghiêng thùng đổ thúng, bây giờ lại lộ ra cái vẻ gian xảo như vậy, còn giả vờ e thẹn, ngại ngùng, đúng là…đờ mờ, trận vừa rồi ngươi chết thảm ghê!
Đường Thời không phát giác, cho dù biết mấy người này bị hắn dọa đến nổi hết da gà da vịt lên thì Đường Thời sẽ không dừng hành vi cướp bóc của mình lại.
Hắn nói: “Hiếm khi tại hạ thấy nhiều người xuất hiện trước mặt mình như vậy, ta cảm thấy đây là cơ hội tốt, cùng mọi người liện hệ tình cảm…Nếu chúng ta đều là anh em tốt của nhau, thì của các người chính là của chúng ta, của chúng ta thì vẫn là của chúng ta thoy, cho nên…Tại hạ nghèo túng, nếu một người muốn đi theo chúng ta, xem chúng ta tỷ thí thì thế cũng được —— ý vậy đó, là vậy đó, các ngươi hiểu hơm? Hiểu ý không?”
Mọi người: … Đại sư ngươi thật sự không ra giải thích một chút à? Tên hàng này nói thằng là “chúng ta” đó!
Thị Phi:… A Di Đà Phật.
Cảnh trên chỉ là tưởng tượng thoy.
Tóm lại mọi người đã bị sự vô liêm sỉ của Đường Thời dọa sợ, “Sao ngươi lại như vậy?! ”
“Chúng ta không động chạm gì tới ngươi, sao ngươi lại bẫy bọn ta?”
“Chính là, chính là …”
“……”
Tiếng xì xầm, giọng to giọng nhỏ thoáng cái đã thành cái chợ, Đường Thời nghe xong nở nụ cười, ánh mặt lạnh lẽo, hê hê, pha thêm tí màu là mở phường nhuộm được luôn rồi, tưởng Đường Thời hắn tốt thật à?
Có câu nói: người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hiện tại bọn họ đã là cá nằm trên thớt, tù nhân dưới chân Đường Thời, giờ còn dám to miệng nói mấy lời này?
Chê mạng dài quá hả?
Đường Thời không nói gì, khoanh tay đứng nhìn
Những người này cứ mải sầm sà sầm sì, cảm giác Đường Thời không nói chẳng rằng, lúc này vừa nhìn đã thấy Đường Thời dùng ánh mắt đồ tể nhìn lợn béo để quan sát họ, tựa hồ đang nghĩ, nên làm thịt thế nào.
Trong khoảnh khắc, sự trầm mặc quỷ dị bao trùm khắp chốn, không ai dám thở mạnh.
Đường Thời cười tủm tỉm: “Sao không tiếp tục nói đi? Ta nói này, ta là người rất giỏi lắng nghe ý kiến của người khác đó.”
Nghe thì nghe, nghe mà không nói lời nào, có nghe xong thấy sai nhưng Đường Thời cũng đếch thèm sửa, hắn là người cố chấp thế đó.
Đậu mòe, ngươi làm kiểu đó, ai mà dám nói hả?
Đám người như ăn phải thuốc câm, im lặng không nói.
Lúc này, rốt cục đến phiên Đường Thời lên tiếng: “Muốn đi theo chúng ta, có thể, vậy thì phí xem của mỗi người là một viên linh thạch trung phẩm, không nổi thì cách xa ra. Người chịu bỏ tiền, có thể đi cách chúng ta trăm trượng.”
Đây là cho phép đi theo ó.
Trả tiền hay không?
Tự dưng vô duyên vô cớ bị làm thịt, ai mà chịu bỏ tiền ra chứ?
Nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tà tủm tìm đến vô hại của Đường Thời, lại nhìn đại trận đang chôn chân bọn họ ở đây, cuối cùng nghĩ tới tình cảnh của mình, vẫn móc tiền ra.
Đường Thời đúng là lòng lang dạ sói, mở mồm hét giá mà đã cắn mất một viên linh thạch trung phẩm, ba trăm người thì tổng cộng là ba vạn linh thạch rơi vào túi hắn.
Tuy rằng hiện tại Đường Thời không thiếu tiền, nhưng trên đời này không ai chê tiền quá nhiều cả, Đường Thời cũng không phải là ẩn sĩ thanh cao xem tiền tài như mây bay, hắn là người thường.
Thu tiền từng người xong, cuối cùng Đường Thời nhìn về phía người đang đứng bên ngoài trận pháp.
Hắn nhíu mày một chút, biết tu vi đối phương không thấp, Nguyên Anh hậu kỳ.
Vừa nhấc tay lên cất bia thơ lại, treo bên hông mình, Đường Thời thả những người kia ra, bọn họ rất sợ hãi hắn, không dám tiến lên.
Lúc này Đường Thời đi tới trước mặt người này: “Ngươi tên gì?”
Người kia nói: “Thôi Nhất Hàng.”
Đường Thời lại hỏi: “Ở đâu?”
Thôi Nhất Hàng nói: “Nghịch các.”
Đường Thời lại nhíu mày, tay chỉ vào đám tu sĩ phía sau mình, nói: “Đi chung với bọn họ à? Ngươi chuẩn bị giao linh thạch, hay thích bị ta đánh?”
Khóe miệng của mọi người, kể cả Thôi Nhất Hàng giật mạnh. Địu cả lò nhà ngươi, có biết xấu hổ không hả! Ngươi có biết xấu hổ không! Ngươi là tu sĩ, tu sĩ đó!
Đường Thời chỉ có thể “xì”, tu sĩ tính làm đéo gì, mặt mũi là cái vẹo gì. Tham tiền thì không cần mạng, muốn tiền thì không cần mặt, Đường Thời chính là người như thế đó!
Tiện nhân có cách của tiện nhân, ta làm thế thì đã sao?
Thôi Nhất Hàng suy nghĩ một lát, đưa tay lấy một quả linh thạch trung phẩm, đặt trong tay Đường Thời, “Giao linh thạch.”
Đường Thời suy nghĩ một chút, đang muốn nói người này thức thời đấy, định chuẩn bị kéo tên nhóc này này về bên cạnh, không ngờ Thôi Nhất Hàng lại lấy thêm mười quả linh thạch trung phẩm, đặt vào tay Đường Thời, “Một quả cách nhau trăm trượng, mười một quả thì sao?”
Ánh mắt Đường Thời sáng lên, cười tủm tỉm nói: “Mười trượng.”
Vì thế Thôi Nhất Hàng lại tăng giá, đã khiến người chung quanh sửng sốt, đậu mòe, còn mặc cả nữa hả?!
“Như vậy thì sao?”
“Năm trượng.”
“Như vậy?”
“Ba trượng.”
……
Thôi Nhất Hàng nhìn Đường Thời, lập tức tháo nhẫn trữ vật xuống, dùng linh thức liên lạc, đưa cho Đường Thời. Đường Thời nhận lấy vừa nhìn, cười đến mắt híp thành một đường chỉ, lập tức quàng vai bá cổ Thôi Nhất Hàng mặc áo xanh, “Ngươi đi cùng chúng ta. Ây da, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, ra tay rất hào phóng, hào phóng. Vừa nhìn đã biết ngươi không tầm thường rồi…”
Gió cuốn lá rơi, mọi người cạn lời.
Thôi Nhất Hàng cũng hạn hán lời.