Trên đất lầu cao tiếp đại hoang, bình sa mênh mông trải xuyên trời.
Hai câu thơ không liên quan, nhưng có thể khái quát ấn tượng chung của Đường Thời về Đại Hoang.
Hắn đã trở về Tàng Các, Thang Nhai hỏi qua chuyện trong cảnh Thế Ngoại Đào Viên, rồi nói với hắn thỏa thuận giữa Thị Phi và mười hai các Đại Hoang, còn nói thêm: “Tàng Các chúng ta, bởi vì có quan hệ Tỳ Hưu lâu, thỉnh thoảng cũng tới Tiểu Tự Tại Thiên, quan hệ với Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng tàm tạm. Yêu tu bên kia đã liên lạc với chúng ta, cho nên lần này nhân việc xây dựng các thứ mười ba, Tàng Các quyết định thả nước, phái ngươi đi. ”
“……”
Đường Thời chỉ muốn nói, mẹ nó ngươi xác định để ông đây đi xả lũ hả?
Nếu như người đi thật sự là Đường Thời, thì từ một phương diện mà nói đúng là đi xả lũ, dù sao Đường Thời quen biết Thị Phi, nếu hắn tỷ thí với Thị Phi, có lẽ cũng không xuống tay quá nặng, nhưng ở mặt khác mà nói, nếu Đường Thời hiếu thắng thì việc sẽ không đơn giản như vậy, Thị Phi không cách nào ra chiêu sát thủ với Đường Thời, Đường Thời lại không dám chắc—— ít nhất Đường Thời tự cho là vậy.
Thang Nhai đứng dậy, đứng ở trên hành lang tầng thứ bảy này, đưa tay sau lưng nói: “Tiểu Tự Tại Thiên Tướng lần lượt tỷ thí, mượn mười hai ấn Thiên các trong mười hai các. Mà Tàng Các chúng ta chính là trận tỷ thí đầu tiên với y. Trận này cực kỳ quan trọng. Ta biết ngươi là bạn Thị Phi, cho nên chắc ngươi không muốn thấy Thị Phi bị người bên Tổng Các đánh lén chơi xấu sau lưng. Số người tham chiến trận đầu tiên, quyết định số người sẽ tham chiến sau này. Nhân tài của Tiểu Tự Tại Thiên thật sự đã không còn nhiều, ta nghĩ Thị Phi cũng không muốn hao tổn thêm.”
“Cho nên?”
Đường Thời đã hiểu đại khái về quy tắc này, nhưng xem ra còn phát sinh thêm vài chi tiết, Thang Nhai cũng không nói trước.
Hiện tại, Thang Nhai cười một tiếng, điểm này rất trọng yếu.
“Nếu Tàng Các là trận đầu tiên, chúng ta chỉ có một người, như vậy người ra đối chiến nhất định là Thị Phi. Ngươi thua Thị Phi, thì Thị Phi có thể chọn một người trong những người thua trận, tham dự và đối chiến sau đó. Đây mới là biến số lớn nhất, cũng là yếu tố cần xem xét kỹ lưỡng của mười hai các Đại Hoang.”
Chọn người chắc chắn là biến số lớn nhất.
Mà tuyển người, nhất định phải chọn người bọn họ đã sắp xếp sẵn.
Đường Thời vừa phỏng đoán như vậy, người quen trong Đại Hoang Thập Nhị Các không ít, chỉ là không biết, có bao nhiêu trở thành bạn bè, bao nhiêu sẽ thành đối thủ?
Hiện tại hắn đã hiểu được ý của Thang Nhai, gật gật đầu, “Cho nên. Tàng Các sẽ là trận đầu tiên?”
“Trận đầu tiên, chỉ là còn chưa xác định thời gian thôi.”
Thang Nhai nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, khoát tay áo nói, “Nhưng bây giờ Thị Phi đang đi Tổng Các, nói vậy chuyện này đã định, sau này y sẽ trở về Tiểu Tự Tại Thiên, có tin tức thì ta sẽ báo cho ngươi. Tuy rằng Tàng Các chúng ta quyết định nương tay, nhưng có thua thì cũng không thể thua quá khó coi được. Người mới từ cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên trở về, hãy đi nghỉ sớm đi.”
“Ừm.”
Đường Thời lên tiếng rời khỏi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy Thang Nhai hôm nay có hơi kỳ kỳ, nhưng không thể nói rõ được là kỳ ở chỗ nào.
Khi đi từ tầng thứ bảy thông qua truyền tống trận xuống, Đường Thời ở tầng thứ nhất bắt gặp Lục Từ vừa mới từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt hắn lóe lên, dừng bước.
Lục Từ cũng dừng lại, sờ sờ mặt mình, thấy Đường Thời đi tới: “Trở lại hoàn hảo không sứt mẻ, đúng là hiếm thấy.”
Chẳng lẽ phải gãy tay gãy chân về à? Khóe miệng Đường Thời giật giật, trả lời: “Bây giờ ngươi vẫn còn sống, cũng hiếm thấy lắm.”
Lục Từ duỗi duỗi ngón tay: “Chữ chết này không thể nói lung tung được.”
“…” Này, ta còn chưa nói cái từ chết đấy, ok? Là ngươi nói đấy, ok?
Đường Thời quả thực chửi bới trong vô vọng, xoay người bước vào truyền tống trần, lại được Lục Từ nhắc nhở: “Ngươi đã là tu sĩ thứ năm trăm ở tầng thứ nhất rồi. Đường Thời, ngươi đi lộn rồi.”
Phải rồi, hiện giờ Đường Thời đã là tu sĩ thứ năm trăm.
Hắn vỗ vỗ trán mình, lấy thẻ ngọc ghi chép một loạt tên kia, hắn rời đi không lâu, tất cả thứ hạng cơ hồ vẫn như cũ.
Đường Thời híp mắt suy nghĩ, ngón tay vẽ lên thẻ ngọc kia, sau đó thẻ ngọc của Lục Từ có cảm ứng ngay lập tức, hắn lấy ra nhìn, mặc dù thấy nghi nghi rồi, nhưng lúc thật sự nhìn thấy vẫn không nhịn được muốn mắng Đường Thời một từ “Điên”.
Lục Từ cuối cùng nhịn không mắng, mà cười hì hì nói: “Không biết còn tưởng rằng ngươi yêu ta đấy.”
Hắn nói xong, Đường Thời đã tới truyền tống trận, vẫn trở lại tầng ngầm.
—— Người nhìn thấy động đậy trên trên thẻ ngọc, đã mắng Đường Thời chảy máu vỡ đầu.
Cái con mẹ nó đúng là sự kết hợp hoàn hảo giữa tên thần kinh và tên não tàn, còn làm vậy được à?
Cái tên Đường Thời ngu ngục này, lại còn khiêu chiến lần nữa với Lục Từ hả trời!
Đúng là điên cả lò mịe rồi!
Bây giờ Đường Thời đã là tu sĩ tầng thứ nhất, có thể xem như trở thành thành viên chính thức của Tàng Các, dù sao tu sĩ trong tầng hầm chỉ có thể xem như “người dự bị”, nhưng Đường Thời đã tiến vào tầng thứ nhất, mà còn tiếp tục trở về khiêu chiến thứ hạng ba mươi ở tầng ngầm.
Sao hắn cứ nhớ mãi không quên Tiểu Tam Lục zậy trời?
Tầng thứ nhất tu sĩ khiêu chiến tu sĩ phía dưới, thứ tự như trước là có thể trực tiếp đối điệu. Nhưng tình huống như vậy, ước chừng từ ngày Tàng Các kiến các, liền chưa từng phát sinh chứ? Từ trước đến nay đều là phía dưới khiêu chiến, làm sao có Đường Thời ngã xuống như vậy đây?
Tên Đường Thời này rảnh háng đúng không?
Nếu Đường Thời khiêu chiến không thành công, thì phải làm sao đây?
Vấn đề này, tựa hồ chưa từng đề cập tới trên thẻ ngọc. Mọi người bắt đầu suy đoán đủ loại.
Quy tắc ban đầu là, người phía dưới khiêu chiến thành công phía trên, xếp hạng sẽ đổi lại, nhưng nếu ngược lại thì xếp hạng sẽ thế nào? Cái này còn chưa ai thử qua ——
Quy tắc của Tàng Các, là một loại tồn tại tương tự như phép tắc, không biết lúc trước người tạo ra quy tắc có nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như bây giờ không?
Những nghi ngờ như vậy không kéo dài lâu, bởi vì sau khi Đường Thời nghỉ ngơi dưỡng sức xong ngày hôm sau đã tẩn nhau với Lục Từ rồi.
Đối chiến với Tiểu Tam Lục, Đường Thời lại thua.
Vốn hắn là tu sĩ năm trăm tầng thứ nhất, sau khi thua trận, đường nhiên lại trở về thứ hạng ba mươi tư của tầng ngầm. Nói cách khác, quy tắc phán định thực lực Đường Thời dưới Lục Từ, cho nên trực tiếp xếp cho hắn đến thứ ba mươi bốn. Mà người cạn lời nhất có lẽ vốn là người đứng đầu trong tầng ngầm.
Người đứng đầu tầng ngầm chính là tu sĩ năm trăm tầng thứ nhất bị Đường Thời khiêu chiến, vốn mới đến tầng thứ nhất không bao lâu đã bị Đường Thời hạ bệ, trong lòng có hơi bực bội. Vốn đang nghĩ, ở tầng ngầm thì cứ ở đó thôi, chờ Đường Thời bò lên phía trên, hắn lại đi khiêu chiến những người bị Đường Thời đánh bại, thế thì việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Thế nhưng Đường Thời đi không được mấy ngày, bỗng nhiên trở về, lại hèn hạ chạy đi khiêu chiến Lục Từ —— địu cả lò, muốn người ta sống sao đây?
Tên của Đường Thời một lần nữa đứng hạng thứ ba mươi tư dưới tầng ngầm, mà người anh em đứng đầu tầng ngầm nhận được “may mắn” do Đường Thời ban tặng, lại trở về vị trí năm trăm tầng thứ nhất.
Cảm giác kia, quả thực chua xót đến mức khiến hắn nước mắt lưng tròng!
Đường Thời cực phẩm, phương thức làm việc cũng cực phẩm, chuyện này được đem thành chuyện lê đôi mách cho mọi người bàn ra tán vào, cười đến phun cả nước, nhưng cũng hiểu rõ tên Đường Thời này rất quái lạ.
Mà bản thân Đường Thời lại bắt đầu mượn không gian bên trong cửa Lạn Kha bắt đầu tu luyện.
Tốc độ dòng thời gian không giống với bên ngoài, hắn và Thị Phi đã so sánh, chính là tốc độ nhanh gấp mười lần.
Thời gian tu luyện gần đây của Đường Thời tăng rõ ràng, trong cửa Lạn Kha, Thị Phi vẫn không xuất hiện, xem ra y cũng không ỷ lại cửa Lạn Kha để tiến hành tu luyện, nói vậy là y rất bận
Mấy ngày gần đây, có rất nhiều tin tức về Thị Phi lục tục truyền đến.
Quan hệ giữa Tiểu Tự Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo tiến thêm một bước hòa giải, nghe nói Yêu tu bên kia nhượng bộ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Nói vậy Tiểu Tự Tại Thiên sắp dời ra khỏi Đông Hải, Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng đứng ngồi không yên. Chẳng qua Thiên Chuẩn Phù Đảo có hai các bên Đại Hoang, vậy là có thể ứng phó được.
Chỉ là vấn đề quan trọng nhất, hình như là Đông Hải tội uyên.
Đường Thời không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào, nhưng mà Thị Phi thì có cách.
Hắn đắm chìm trong tu luyện, luyện chế bia thơ của mình, lại luyện thuần thục mười tám loại nhạc khí trong thơ của mình. Đối với người bên ngoài mà nói, đây chỉ mới qua hơn nửa năm, đối với Đường Thời mà nói, đã là sáu bảy năm.
Sau khi củng cố Xuất Khiếu kỳ, tu vi của Đường Thời trong năm thứ bảy ở cửa Lạn Kha này đã đạt tới Xuất Khiếu trung kỳ.
Lúc xuất quan, khiến người khác phải khiếp sợ không thôi.
Khoảng cách thời gian từ sơ kỳ đến trung kỳ quá ngắn, quá choáng.
Những người khác càng tu lên thì càng chậm, mà tên Đường Thời này thì nghịch lại. Đang lúc mọi người bị tốc độ Đường Thời đả kích, thì một chuyện khác đã xảy ra.
Chuyện này lớn đến mức … không còn có người đi chú ý tu vi Đường Thời, thậm chí là tin tức từ Tiểu Tự Tại Thiên.
Tàng Các, xảy ra chuyện lớn rồi.
Ngày hôm nay, Lục Từ xách bầu rượu hồ lô lắc lư tới trước mặt Đường Thời, ý cười tươi rói, nói với hắn: “Đã bảo rồi, lời không thể nói bậy.”
Rốt cuộc là cái gì không thể nói lung tung? “Chết” à?
Trong khoảng thời gian Đường Thời bế quan, Thang Nhai khiêu chiến tu sĩ tầng thứ tám, thành công trở thành tầng chủ tầng thứ tám, sau đó là tầng thứ chín, thế như chẻ tre, phô ra lực tấn công kinh người.
Không một ai hay biết tình hình chiến đấu ra sao. Chỉ nghe nói, Thang Nhai có vô ngàn linh thuật, dùng mãi chẳng hết, chỉ một đôi tay mà hoãn hóa ra đủ loại linh thuật, khiến người chiến đấu với hắn hoa mắt chóng mắt, mất luôn cả sức chống đỡ.
Mà đây vẫn không phải là điều kinh ngạc nhất, khiến người khác không đỡ nổi nhất chính là Thang Nhai khiêu chiến Các chủ Hoàng Dục.
Hắn là từ tầng thứ bảy, cứ thế mà khiêu chiến mãi, thế mà cũng không hề rơi xuống.
Hoàng Dục bại trận, mà cũng đi đời nhà ma luôn.
Thang Nhai giết Các chủ, trở thành Các chủ mới.
Trong nháy mắt, toàn bộ Tàng Các đã lật sang trang mới.
Tất cả mọi thứ, bắt đầu từ ngày hôm nay – hoàn toàn thay đổi.
Tỳ Hưu Lâu vẫn kinh doanh như thường, Đường Thời còn chưa nhìn thấy Tỳ Hưu của Hoàng Dục, cũng không biết cuối cùng sẽ xử lý ra sao.
Hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, sau đó lập tức cảm giác dấu hiệu “tình thế rối ren”. Chỉ sợ là nhiều năm trong Đại Hoang, cũng chưa từng xảy ra nhiều chuyện như gần đây nhỉ?
Từng cái một, từng cái một, làm cho người ta trở tay không kịp.
Chính cái gọi là “Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu”*, Đường Thời luôn cảm thấy đây là điềm báo cho cuộc biến chuyển lớn bắt đầu, ngay cả bốn góc Thiên Ma bên kia cũng bắt đầu rục rịch, trận trước còn bắt được một vài Ma tu lén vào Đại Hoang, không biết là tính làm gì.
*Hàm Dương thành đông lâu
“Thời Độ, các chủ cho mời.”
Các chủ này, đã không còn là người Đường Thời chỉ gặp qua một lần.
Thang Nhai vẫn như trước, thậm chí chẳng nhìn ra nét đổi thay nào, rốt cục tu vi của hắn cao bao nhiêu, hình như cũng đã trở thành một bí ẩn.
“Thang tiên sinh ——”
Đường Thời vẫn dùng xưng hô lúc trước.
Thang Nhai xoay người, dây xích trên kính khẽ lắc lư, ngón tay hắn câu lấy nó, cười nói: “Cách xưng hô này vẫn rất thuận tai. Trận chiến các thứ mười ba sẽ bắt đầu, Thị Phi đã trở lại, mười lăm ngày sau thì bắt đầu từ Tàng Các chúng ta. Mà ngươi là người duy nhất bổn các phái đi.”