Dị Thế Tà Quân

Chương 966: Cái gì là công đạo?




Đang đứng ngoài xa, Miêu Tiểu Miêu nhìn thế cục trước mắt, phương hướng phát triển ngày càng thêm bất lợi cho Mặc Quân Dạ; thấy hết thảy sự việc đều trong tầm kiểm soát của Chiến gia huynh đệ, trong mắt không khỏi lộ ra chút âu lo!

Cuối cùng nàng đã hiểu, chuyện hôm nay không đơn giản chỉ là làm nhục! Sợ rằng, điều Chiến gia huynh đệ thật sự muốn là tạo cho vị Không Linh thể chất này dấu ấn thất bại vĩnh viễn không thể tiêu trừ. Mục đích duy nhất là nhằm đem vị có Không Linh thể chất này hoàn toàn hủy diệt.

Cho dù không thể hủy diệt, thì cũng phải loại bỏ hoàn toàn cơ hội tiến thân vào vị trí trọng yếu tại Phiêu Miễu Huyễn phủ trong tương lai. Nhiều người như vậy làm khó dễ, trong đó đều là những người xuất chúng đa tài đa nghệ, hắn chỉ có một người, cho dù là thiên tài đến mức biến thái cũng làm sao có thể thắng đây? Chưa nói đến tu vi huyền khí của hắn cơ hồ thấp nhất trong số những người có mặt.

Coi như không tính đến huyền khí, thì ngay cả Cửu U Đệ Nhất Thiếu vạn năm trước cũng tuyệt đối không thể đánh bại toàn bộ những người ở đây tại lĩnh vực họ am hiểu.

- Chiến nhị công tử, ngươi nói dài dòng như vậy, ta thấy ngươi so với đại ca ngươi còn quanh co hơn a. Ngươi hãy nói thẳng, rốt cuộc ngươi muốn thể nào đi! Cuối cùng Quân Mạc Tà cũng không nhịn được lên tiếng.

- Dụng ý của chúng ta rất đơn giản! Chính là muốn ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo.

Chiến Ngọc Thụ chính khí lẫm liệt, quát to:

- Chúng ta tuyệt không thể để ngươi tự nhiên đến tùy ý cướp đoạt những điều vốn thuộc về chúng ta. Chúng ta muốn đoạt lại! Đoạt lại quyền lợi, đoạt lại những điều mà chúng ta cả đời theo đuổi.

- Nha! Ta hiểu rồi. Các ngươi đố kỵ các bậc tiền bối trong Huyễn phủ coi trọng ta a. Sớm nói không phải xong hết rồi sao? Quanh co như vậy làm gì! ha hả a... Như vậy, các người chuẩn bị dùng cách nào đoạt lại đây? Quân Mạc Tà ngược lại nở nụ cười, trong mắt mang theo thần sắc cực kì hứng thú, nhìn vẻ mặt kích động đến đỏ bừng của Chiến Ngọc Thụ, thầm nghĩ người này diễn trò thật quá nhập tâm rồi, kỹ thuật diễn xuất thật tốt a...

Lại nhìn qua Chiến Thanh Phong, sắc mặt trầm ổn, không thay đổi, thầm nghĩ, trách không được Chiến gia có thế lực lớn như vậy tại Huyễn phủ, quả nhiên có người nối nghiệp, chỉ tính hai huynh đệ Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ trước mặt mình, bất cứ ai cũng không phải người tầm thường a! Thông minh tài trí, tâm cơ sắc sảo, hai huynh đệ đều có thể nói là nhất lưu.

Chỉ tiếc bọn họ không đem tài năng sử dụng vào việc chính đáng, trái ngược lại trầm sâu vào mưu tính tranh đoạt quyền lợi.

Nếu tương lai Huyễn phủ bị hủy diệt, vậy nguyên nhân khởi nguồn cũng là từ Chiến gia! Cả hai huynh đệ này đều là kiêu hùng, dã tâm bừng bừng. Một núi há lại có hai hổ cùng tồn tại?

Lại nhìn năm sáu thanh niên vây quanh, mặc dù biểu hiện bên ngoài tràn ngập vẻ kích động, phẫn uất, nhưng trong ánh mắt lại bình tĩnh không gợn sóng...

Thiếu gia của các thế gia, quả nhiên đều không phải là nhân vật đơn giản!

- Mặc đại thiên tài quả nhiên sảng khoái, ngươi đã thẳng thắn như thế chúng ta cũng không làm khó ngươi! Xét hiện tại, tu vi huyền khí của ngươi không cao; chúng ta sẽ không cùng ngươi so vũ lực, bởi làm thế thuần túy là khi dễ ngươi, thật không công bằng. Chúng ta cũng không phải loại người sử dụng thủ đoạn như vậy. Cho dù muốn ngươi thua, cũng phải để ngươi thua tâm phục khẩu phục.

Chiến Ngọc Thụ vẻ mặt chính khí, thông tình đạt lý nói:

- Ngoại trừ huyền công, ở các phương diện khác, chỉ cần chính mình chăm chỉ là có thể đạt được thành tựu. Ngươi xem những người ngồi đây, bất cứ một ai cũng chỉ hơn ngươi vài tuổi. Bọn họ tại các lĩnh vực đều đã đạt tới cảnh giới nhất định, thậm chí có người đã đạt tới cảnh giới đại tông sư, thành tựu nổi bật.

Hắn nói tới đây, tất cả mọi người có mặt, trong mắt đều lộ ra thần sắc kiêu ngạo, tự hào. Nhưng sắc mặt cả bọn vẫn bình tĩnh, tựa hồ những người đó không liên quan đến họ, vẻ như vô cùng khiêm tốn.

- Thiên phú của bọn họ tự nhiên không thể so được với Không Linh thể chất của ngươi, nhưng họ vẫn có thể đạt được thành tựu như vậy. Cho nên ngươi có được Không Linh thể chất độc bộ thiên hạ, tin rằng không có lý do gì lại không làm được. Ngươi dễ dàng đoạt đi cơ hội mà họ phấn đấu cả đời, cho nên, chúng ta muốn cùng ngươi tỷ thí về những phương diện này, so ra cũng là ủy khuất cho chúng ta rồi...

Quân Mạc Tà trong lòng mắng to: Con mẹ nó! Nếu không phải lão tử xuyên việt, chẳng phải cũng bị ngươi đùa chết sao? Bọn họ tại mỗi lĩnh vực đều chuyên tâm chuyên trí nghiên cứu, lẽ tất nhiên thành tựu không phải bình thường. Vài chục năm chuyên tâm vào một việc, chỉ cần không phải ngu như heo, tất sẽ đạt được thành quả nhất định...

Ngươi muốn ta cùng nhiều người như vậy, đồng thời tỷ thí trên những lĩnh vực mà bọn họ hết sức am hiểu, vậy chẳng phải nói giỡn sao? Điều này mà không tính là khi dễ người thì cái gì mới là khi dễ người đây?

Ngoại trừ Quân Mạc Tà mang theo kiến thức năm ngàn năm xuyên việt tới đây, sợ rằng bất cứ một ai trên thế giới này cũng đều không làm được. Cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu với Không Linh thể chất thực sự, đối mặt với khiêu chiến kiểu này cũng không làm được gì. Lẽ dĩ nhiên, nếu thật sự là Cửu U Đệ Nhất Thiếu thật sự rơi vào hoàn cảnh này, khả năng lớn nhất là một tát đem cả bọn đánh ngã. Không phục? Lại thêm một tát khiến cả bọn toàn bộ "ra đi".

Chiến gia làm ra tính toán như vậy. Miêu Tiểu Miêu tức giận muốn mắng thành tiếng! Ngươi ngàn vạn lần không được đáp ứng a... Một khi đáp ứng, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục a…

Chiến Ngọc Thụ đang nói, Chiến Thanh Phong ở một bên khẽ ho khan một tiếng, Chiến Ngọc Thụ lập tức đem "bọn họ" trong miệng đổi thành "chúng ta"

Biến hóa này cực kỳ nhỏ bé, cơ hồ hầu hết mọi người đều không chú ý tới. Nhưng thần sắc Miểu Tiểu Miêu thoáng qua chút dị sắc. Quân Mạc Tà cũng xuất hiện nụ cười khẽ...

Miêu Tiểu Miêu cảnh giác nhìn hai huynh đệ Chiến gia, sự đề phòng trong lòng càng tăng. Chỉ nói sự ăn ý vô hình giữa hai huynh đệ cũng đủ khiến cho người khác không thể khinh thường.

Thường nói, một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua. Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ, đều là người kiêu hùng, nhưng lại có thể phối hợp hoàn mỹ đến mức thiên y vô phùng. Hiển nhiên tình cảm giữa hai ngươi này rất tốt.

Chuyện thoạt nhìn đơn giản, huynh đệ như tay chân, tình cảm tốt là lẽ đương nhiên, nhưng trên thực tế chuyện này rất hiếm có. Đặc biệt tại nhà thế gia, phát sinh chuyện này căn bản là không thể tưởng tượng nổi.

Đệ tử thế gia cùng nhau tranh đấu, không hề thua kém so với hoàng tộc. Trừ huynh, giết cha cùng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ riêng điểm này, Chiến gia so với các thế gia khác đã muốn cao hơn một bậc. Chuyện này, sau khi trở về nhất định phải hồi báo cho gia gia biết.

Nhưng giờ phút này Quân Mạc Tà lại có suy nghĩ khác: nguyên lai hai huynh đệ Chiến gia tại Phiêu Miễu Huyễn Phủ, mỗi người có một mục tiêu khác nhau. Chỉ có như thế mới hoàn toàn không có xung đột.

Thân tình huynh đệ ở những đại gia tộc thế này, hiển nhiên là thiên phương dạ đàm!

Nếu như mục tiêu của bọn họ không giống nhau, như vậy rất rõ ràng, mục tiêu của một người là quyền lợi tại Phiêu Miễu Huyễn phủ, mà người còn lại hiển nhiên đặt tại Chiến gia.

Đây là điều duy nhất Quân Mạc Tà có thể nghĩ ra. Thậm chí Quân Mạc Tà có thể mười phần khẳng định suy đoán của mình tuyệt đối không sai. Quả nhiên Chiến gia có dã tâm thật lớn!

Quân Mạc Tà tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt đã thông suốt mọi chuyện. Hướng nhìn Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ, trong mắt đã có thêm phần cẩn thận.

Thân tại giang hồ, bất cứ lúc nào cũng cần phải cẩn thận, nếu không cho dù là anh hùng cái thế, cũng khó tránh khỏi có lúc lật thuyền trong mương! Quân Mạc Tà mặc dù luôn luôn biểu hiện cường ngạo, thậm chí là nghiêng mắt nhìn thiên hạ chúng sinh, nhưng nói đến cẩn trọng, cơ hồ không người nào có thể so được.

Mà cũng trong thời gian này, Chiến Ngọc Thụ đang thao thao bất tuyệt đưa ra dụ hoặc:

-... Chỉ cần ngươi tỷ thí cùng chúng ta, vô luận thành hay bại, chúng ta đều khâm phục ngươi là hảo hán, cũng thừa nhận địa vị của ngươi tại Huyễn phủ.

Thừa nhận địa vị? Ngươi đi gạt quỷ đi? Ngươi nói những lời này, chính người tin được sao? Quân Mạc Tà trong lòng cực kỳ khinh bỉ.

Trách không được Chiến gia các ngươi đối với người có Không Linh thể chất như ta để tâm như vậy, thậm chí không tiếc tất cả tính kế đối với ta. Nguyên lai là sợ bổn đại thiên tài đoạt đi hoặc cản trở chuyện tốt của các ngươi.

Dù sao tồn tại của một vị Không Linh thể chất cũng giống như một cái tạc đạn, không biết lúc nào sẽ đột nhiên phát nổ, uy hiếp đến sự tồn tại của bất kì kẻ nào.

Rốt cuộc Quân Mạc Tà cũng biết được động cơ lần khiêu khích này của Chiến gia.

Quân đại thiếu gia thậm chí còn đoán được, Chiến gia ngoài mục đích này, còn lợi dụng lần khiêu chiến này, chọn ra một số người trong đám hàn môn đệ tử, kéo về phe cánh của mình, sau đó bồi dưỡng trở thành lực lượng riêng của Chiến gia.

Khi kết thúc sự việc hôm nay, những người ở đây vô luận là ai cũng hoàn toàn đắc tội với vị Mặc Quân Dạ có Không Linh thể chất này, thậm chí còn đắc tội cả với Tào Thánh hoàng sau lưng hắn, cùng cao tầng Huyễn Phủ. Khi đó, Chiến gia lợi dụng uy bức cùng dụ hoặc, muốn thu nạp họ vào dưới trướng, quả thực là chuyện tình dễ dàng.

Sự khiêu khích ngờ như nhàm chán, hóa ra lại là một hảo kế tuyệt diệu, hơn nữa tất cả lợi ích toàn bộ đều thuộc về Chiến gia. Kế sách như vậy, thật sự rất chu toàn... Nếu đổi lại là kế sách đối phó với một người chỉ có Không Linh thể chất, thì kế hoạch của Chiến gia có thể nói là vạn phần không có bất cứ sơ xót nào. Tuyệt đối không thể thất bại...

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến