Dị Thế Tà Quân

Chương 944: Chiến Ngọc Thụ




: Ahnkaze

Lúc này thì từ đám đông xem đàn mới phát ra tiếng kêu sợ hãi:

- Tai nạn chết người rồi, giết người rồi...

Cũng không biết được âm thanh phát ra kia là do sợ hãi hay vui sướng khi thấy người gặp họa, dù sao thì theo tiếng thét kinh hãi này thì mọi người cũng dần giải tán. Cả lão bản lẫn tiểu nhị hai bên đường lúc này mặt mày đều trắng bệch, nhanh chóng đóng sầm cửa tiệm lại, không khí trở nên vô cùng hỗn loạn.

Đánh chết hộ vệ thành, quả thật là chuyện lớn rồi. Tốt nhất là cứ trốn bên trong nhà tránh liên lụy tới mình.

Tiếng vó ngựa vang lên, vài thiếu niên cưỡi ngựa cùng tùy tùng chạy đến, người dẫn đầu chợt gượng cười nhìn tình hình trước mặt, hứng thú mở lời:

- Chà, đây không phải là hai đại sứ giả của Tào Thánh Hoàng sao chứ? Vậy sao hôm nay lại có nhã hứng đem hộ vệ thành ra làm trò đùa như vậy? Đường đường có tu vi Chí Tôn như vậy lại có nhã hứng hành hạ những hộ vệ này cho đến chết, thật sự là rất oai phong...

Sắc mặt hai gã thị vệ nhất thời tối sầm.

Quay đầu lại tìm Quân Mạc Tà thì đã thấy tên tiểu tử kia biến mất tự bao giờ. Bây giờ bình tĩnh xét lại thì người vừa rồi hô to giết người kia có vẻ như chính là hắn. Chả trách nghe ra sao lại hưng phần đến như vậy.

- Nguyên lai là Chiến công tử, huynh đệ ta có lễ.

Đối phương tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng bối cảnh sau lưng lại vô cùng lớn, hai gã thị vệ nhủ thầm không trêu chọc nổi, tất nhiên là nửa điểm cũng không dám vội.

May mắn làm sao, vị thiếu niên công tử trước mặt này chính là người mà Tào thánh hoàng Tào Quốc Phong trước kia luôn dặn dò Quân Mạc Tà không thể trêu vào.

Chiến Ngọc Thụ, Chiến gia!

Cũng không cần phải nói đến con người Chiến Ngọc Thụ ra sao, chỉ cần những gã tùy tùng sau lưng hắn cũng đều là công tử trong các đại gia tộc, bất luận trong đó chọn ra người nào thì cũng không phải người mà hai vị ca ca này có thể trêu chọc nổi.

Tuy rằng bản thân Tào Quốc Phong đối với các thế lực xung quanh không chút lo lắng, nhưng bình thường cũng sẽ không phát sinh xung đột. Mọi người ai cũng ngoài lạnh trong nóng nhưng đều xử sự một cách êm thấm.

Nói một cách khác thì nếu đây là đích thân Quân đại thiếu gia ra tay đối địch với bọn thế gia công tử thì Tào Quốc Phong đương nhiên sẽ vì vậy mà ra mặt, thậm chí nếu có ra tay thì cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng nếu bọn chúng chọc vào đám công tử này thì Tào Quốc Phong sẽ tuyệt đối không vì bọn họ mà ra mặt, thậm chí còn xử phạt nghiêm khắc, hay tệ hơn là đuổi khỏi sư môn, phế võ công. Cái này chính là đồng nghiệp nhưng không đồng mệnh, sự tình không thể tránh được!

- Vương Năng, Lý Kiệt, nghe nói hiện giờ hai người có nhiều hơn một chủ nhân?

Chiến Ngọc Thụ khẽ vuốt cằm, ánh mắt híp lại, dùng một thái độ từ trên cao nhìn xuống lũ sâu kiến dưới đất đối với hai người.

- Nghe nói còn có cái gì Không Linh thể chất? Nghe qua thì thật là trâu nha, phải thế không?

Hắn liên tiếp nói vài lần chữ "nghe" đồng thời nhấn mạnh thanh âm, tăng thêm tính khinh thường. Mấy thiếu niên sau lưng hắn cũng nhịn không được bật cười ngặt nghẽo, trợ hứng rất lớn.

Một người trong đó mở miệng:

- Cái gì mà Không Linh thể chất, cũng chỉ là phường xỏ lá ba que mà thôi, ai biết từ đâu sinh ra chứ. Cái loại đó nếu như so với Chiến đại ca của chúng ta, thì chỉ là một đống phân mà thôi.

Một tên khác nói:

- Nói một đống phân là tôn trọng hắn rồi, bổn công tử đọc đã nhiều sách, mặc dù không dám nói là từ thiên văn địa lý đến tam giáo cửu lưu cái gì cũng biết nhưng trước đây cũng chưa từng nghe nói trên đời có cái gì gọi là Không Linh thể chất. Một cái đồ ất ơ không biết từ đâu chui ra lại dựa vào một thứ trước bay chưa từng xuất hiện lại muốn chúng ta phải cúi đầu quy thuận, thực sự là quá vọng tưởng mà! Có Chiến đại ca ở đây, trong Huyễn Phủ làm gì có ai dám nhận mình là đệ nhất Huyễn Phủ? Không biết tự lượng sức mình, ếch ngồi đáy giếng, đến từ đống phân mà cứ tưởng mình là sao trời!

Chiến Ngọc Thụ gượng cười, trên gương mặt trắng lộ ra vẻ dương dương tự đắc, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ thấy từ trong sâu thẳm đôi con người đang hiện lên vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, cứ nhìn chăm chú vào hai người trước mặt, không buông tha chút nào, ánh mắt lại liếc khẽ về sau, quan sát từng người trong bọn ở sau lưng.

Nếu như lúc này Quân Mạc Tà ở đây, nhất định sẽ nhìn ra được vị công tử Chiến gia trong truyền thuyết này không phải là một cái túi cơm vô dụng! Tiếc thay hắn đang lang bạt chốn nào cũng chỉ có trời mới biết.

- Chiến công tử nói không sai.

Vương Năng thoáng đổi sắc mặt, đáp:

- Tào Thánh hoàng đại nhân quả có thu nhận một vị đệ tử sở hữu Không Linh thể chất. Chúng tôi chính là hộ tống vị công tử kia đến tham quan Huyễn thành một vòng.

Chiến Ngọc Thụ cẩn thận ghi nhớ sắc mặt Vương Năng, cười híp mắt:

- Nếu nói như vậy, hai người các người cố sức chờ tám mươi năm chả phải đã như công dã tràng sao? Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Ngoài miệng hắn tuy nói đáng tiếc, nhưng trong giọng điệu lại đầy vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp nạn.

Hắn vừa nói xong những lời này, Vương Năng và Lý Kiệt cùng đổi sắc mặt.

Nhưng Chiến Ngọc Thụ vẫn không chịu bớt lời, tranh thủ tận dụng tối đa sự hung hăn càn quấy của lời nói:

- Ha ha, nhớ tới trước đây hai người cấu xé lẫn nhau để tranh thủ chức vị đệ tử của Tào Thánh hoàng hết bao nhiêu tâm lực. Giờ nghĩ lại thật khiến bổn công tử không nhịn được cười, ha ha ha, mấy chục năm bỏ công tốn sức đều trở thành nước chảy mây trôi, trong lòng hai vị phải chăng bây giờ rất thoải mái?

Sắc mặt Lý Kiệt ngày càng xấu đi, rõ ràng là tức mà không dám nói, cười khổ:

- Chiến công tử nói đùa rồi, hai người chúng ta năm đó nếu không được Tào thánh hoàng hết lòng chỉ điểm thì sao có thể đạt được chút thành tựu nho nhỏ ngày nay. Ước vọng cả đời của Tào thánh hoàng chính là có thể tìm được đệ tử ưng ý kế thừa y bát, hiện giờ lão nhân gia ngài đã tìm được thì cả hai người chúng ta chỉ có lòng đầy vui sướng, chưa từng có bất kỳ ý tưởng không an phận gì. Mạc công tử thân thể Không Linh, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Thể chất như vậy trong vạn năm qua cũng chỉ có huyền công thủy tổ Cửu U Đệ Nhất Thiếu mà thôi! Có thể nói là duy nhất trong thiên hạ, mãi không có người sánh được, bây giờ ý nghĩ trong lòng ta chỉ có tâm phục khẩu phục mà thôi! Những lời như vậy mà Chiến công tử cũng có thể nói ra được, trong lòng hai người ta cũng đã cảm thấy rất thoải mái!

Chiến Ngọc Thụ thản nhiên cười lạnh, lời của đối phương tuy khiêm tốn giữ lễ, khi đáp lại cúi người, nhưng ngụ ý hoàn toàn khác. Hơn nữa, mấy vị bằng hữu bên cạnh mình khi nãy ca tụng tư chất mình ra sao thì những lời này rõ ràng đã quay ngược lại đâm mình một giáo! Châm chọc bản thân tư chất không bằng người, dù rằng có nói thể nào, cố ra sao cũng không có cửa, cố chấp nói ra như vậy khác nào tự nhận lấy cái xấu.

Nghe Lý Kiệt nói xong, lòng Lý Ngọc Thụ cũng trầm xuống.

- Còn nhiều lời sao! Hai tên rác rưởi, theo người vài chục năm vẫn chỉ là phận người hầu lót đường! Ỷ vào thực lực Chí Tôn khi dễ thường dân, tàn sát hộ vệ thành, còn dám cười nhạo bổn công tử sao?

Chiến Ngọc Thụ trở lạnh sắc mặt:

- Người đâu, bắt lấy hai người bọn họ, giao cho Sở Hiến Vệ, chờ xử lý!

Lệnh vừa phát ra, mấy tên thị vệ sau lưng hắn nhất thời xông tới.

Trong đôi mắt Chiến Ngọc Thụ lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như lang sói, liếc nhìn hai người Vương Năng cùng Lý Kiệt, lạnh lùng nói tiếp:

- Hai người các ngươi vừa rồi trong mắt không có Huyễn Phủ, khiêu chiến nhân viên chấp pháp, lại dùng đủ loại thủ đoạn mà giết chết tám người thủ vệ, máu tràn đầy đường, thủ đoạn tàn nhẫn cay độc, tâm địa quá ư ác hiểm! Điều này chính ta tận mắt nhìn thấy, có thể làm chứng! Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ta vì dân ra tay, mang lòng hiệp nghĩa, trợ giúp cho nha môn bắt giữ hai gã hung đồ này! Nếu như kháng cự, giết không tha, chỉ có công chứ không có tội!

Vương Năng và Lý Kiệt lùi ra phía sau, sắc mặt tái xanh:

- Chiến công tử, tất cả đều là đồng môn với nhau, cần gì tuyệt tình không chừa đường lui như vậy?

Chiến Ngọc Thụ phì một tiếng:

- Chỉ bằng hai người hỗn tạp các người còn muốn có quan hệ với bổn công tử sao, đừng nói chúng ta không quen không biết, cho dù có thì đã làm sao? Hai người các người không coi luật pháp ra gì, lại còn giết người vô tội, giết chết thủ vệ, bổn công tử chính là thay trời hành đạo, ra tay bất kể thâm tình.

Trong mắt nhìn thấy năm sáu vị Chí Tôn cao thủ từ phía sau Chiến Ngọc Thụ nhe răng bước lại, Vương Năng lẫn Lý Kiệt sắc mặt trở trắng, trong lòng tuyệt vọng, trong lòng thầm nguyền rủa Quân Mạc Tà.

- Chiến công tử, đầu đuôi việc này chính là do gia hỏa kia trêu chọc công tử nhà chúng ta mà ra, sở dĩ chúng tôi ra tay cũng là nghe lệnh làm việc, có nỗi khổ bất đắc dĩ! Chiến công tử, trong lòng ai cũng đều có tính toán, mọi người đều rõ, nếu xảy ra án mạng nghiêm trọng thì chúng tôi sao lại chờ người ra giải quyết chứ? Cần gì phải bao biện làm gì! Nói lại thì người chết bất quá chỉ là tám gã thủ vệ, không phải cái gì to tát! Sao cứ nhất định phải đem chuyện bé xé to ra, khiến cho mọi người khó xử.

- Công tử nhà các người? Là cái gã họ Mặc ba que xỏ lá kia sao? Là kẻ có Không Linh thể chất? Hắn cũng tới?

Chiến Ngọc Thụ xoay tròn tròng mắt, tức thời đem lực chú ý dồn lên người Quân đại thiếu gia.

Vương Năng vội vàng xác nhận, trong lòng thầm oán: "Vừa rồi rõ ràng chúng ta đã nói là cùng hắn đi ngắm cảnh, da mặt dày nhà ngươi cứ giả như không biế...t"

- Nói với quản sự của thành, chuyện này bổn công tử tạm quản, bọn họ không cần truy cứu nữa.

Chiến Ngọc Thụ khẽ trầm ngâm, trong khóe mắt khẽ hiện hàn quan:

- Trước tiên đem hai người bọn họ đến Phiên Hương lâu. Báo cho vị Mặc Quân Dạ công tử kia đêm nay giờ Tý tự mình đến nhận người! Nếu như hắn không đến, hai người này ta sẽ xử theo luật pháp! Giết người đền mạng! Khỏi nói nhiều!

Ai nấy vâng dạ làm việc, ngay cả Vương Năng, Lý Kiệt cũng thở dài một hơi. Mấy vị công tử sau lưng Chiến Ngọc Thụ ai nấy đều lộ thần sắc hưng phấn, đều nghĩ đến sau khi vị Mặc Quân Dạ kia đến thì làm sao xử trí.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến