Dị Thế Tà Quân

Chương 920: Thiên Thánh Cung




: Ms Mèo

Thân pháp bốn người đều thuộc hạng siêu việt, thẳng một đường theo hướng Đông Nam mà đi, tổng cộng chỉ mất mấy ngày đã băng qua vài ngàn dặm.

Trong mấy ngày này, bốn người đều không nói một lời nào.

Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi hai người so ra trông còn khá hơn một chút, nhưng Kiều Ảnh dọc đường luôn mang nỗi lo nặng nề, lo lắng đến sự thành bại của Đoạt Thiên chi chiến, trong vài ngày thậm chí đã tiều tụy đi rất nhiều. Vốn lẽ với thành tựu công lực của nàng thì hoàn toàn không đến mực này, nhưng đầu óc chất chứa lo âu, thật sự khó mà xóa bỏ.

Một nhóm bốn người càng lúc càng xa, dần dần rời xa nơi có dân cư, càng chạy cảnh quang càng lộ vẻ hoang vắng. Cứ như vậy tiến lên phía trước vài ngày, leo lên một đỉnh núi cao nhất, phóng tầm mắt ra xa, phía trước lại là một rặng núi dài liên miên, giống như thẳng đến chân trời.

Ngoảnh lại nhìn, giang sơn như vẽ, mơ hồ vẫn còn thấy được thành trấn tương đối gần, tuy nhiên cũng đã mờ nhạt rồi.

- Quân Mạc Tà, tên của ngọn núi này được gọi là Nhân Gian! Có ý là ngọn núi này phía bắc chính là thế gian của người thường, còn phía nam lại là một mảnh hoang vu!

Kiều Ảnh ngưng mắt nhìn về phía bắc, nơi có dân cư mờ ảo, thảnh nhiên nói.

- Nhân Gian? Cái tên thật cổ quái.

Quân Mạc Tà đối đáp qua, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Kiều Ảnh dọc con đường vẫn lạnh nhạt đối với mình, hiện tại lại bất ngờ tìm mình nói chuyện, chuyện này là sao?

- Ngươi thấy sao? Núi này hướng bắc, phía bắc là nơi dân cư đông đúc. Mà truyền thừa của đa số loài người đều tập trung nơi đó, sau mấy vạn năm phát triển sinh sôi, mới rốt cục hình thành sự phồn thịnh ngày nay.

Kiều Ảnh lạnh lùng nhìn lên Quân Mạc Tà:

- Mà cái bảo đảm cho tất cả những chuyện này chính là Đoạt Thiên chi chiến! Thấy được chưa, từ nơi này hướng tới phía nam, xa nhất chính là ngọn núi Thiên Trụ Sơn! Mà Đoạt Thiên chi chiến sẽ tiến hành ở nơi đó!

Quân Mạc Tà dõi mắt nhìn về nơi xa, chỉ mấy một đám mây bay lượn lờ quanh một ngọn núi hùng vĩ cao thẳng tắp như đột ngột từ mặt đất mọc lên, thẳng tới trời cao, trên những tầng mây, vẫn còn thấy hình dáng ngọn núi… thậm chí nhìn không thấy được đỉnh núi ở đâu, giống như đâm thẳng về phía chân trời!

- Đoạt Thiên chi chiến nếu cuối cùng thất bại, dị tộc sẽ quấy nhiễu nhân gian, mấy vạn năm phồn hoa của nhân loại, một khi gặp phải liền sẽ bị hủy hết! Mọi thứ phồn hoa trước mắt, đều sẽ hóa địa ngục trần gian. Thậm chí nhân loại cũng vậy, đều sẽ trở thành nô lệ hoặc thức ăn của dị tộc nhân!

Kiều Ảnh lạnh lùng, nặng nề nói:

- Mà chỉ mấy ngày trước thôi, ngươi tự tay giết đi ba mươi người, đó chính là những người mang nhiệt huyết vì nhân loại vứt đi sinh mạng, cao thủ tham gia vào Đoạt Thiên chi chiến! Ngươi có biết những người đó chết sẽ mang ý nghĩa gì không?

- Mang ý nghĩa như thế nào?

Quân Mạc Tà nghiêng đầu về một bên hỏi.

- Ý nghĩa là lần Đoạt Thiên chi chiến này bên Huyền Huyền đại lục đã cầm chắc thất bại! Việc dị tộc nhân xâm lấn trở thành kết cục không tránh khỏi, trở thành sự thật! Đại lục trăm họ lầm than, thảm cảnh đó đã gần ngay trước mắt!

Kiều Ảnh nặng nề nói, trong mắt bốc lên ánh lửa:

- Mà đầu sỏ gây gây nên tất cả những chuyện này, cũng là vì ngươi phát động trận chiến ấy! Quân Mạc Tà, chả lẽ ngươi không cảm thấy được lương tâm cắn rứt sao?

- Lương tâm hổ thẹn? Ta vì sao phải cảm thấy lương tâm hổ thẹn?

Quân Mạc Tà thản nhiên nói:

- Ngươi nói cái gì đó … cái gì mà trăm họ lầm than, ngoại tộc xâm lấn … cái đó … liên quan gì tới ta chứ?

- Ngươi…

Kiều Ảnh cho dù thế nào cũng không lường trước được kẻ nắm trong tay lực lượng cường đại như thế, thiếu niên anh hùng, vậy mà có thể nói ra những lời vô trách nhiệm đến thế, tức giận tới mực mặt trắng bệch, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

Quân Mạc Tà cũng không để mắt tới sự thất vọng của Kiều Ảnh, vẫn quay mặt, tiếp tục nói một cách vô tình:

- Cái gì an nguy của thiên hạ muôn dân đại lục, ta đã sớm nghe thấy chán rồi! Sau này cũng không muốn bất cứ kẻ nào tiếp tục nói đến tám chữ này, nhất là nhắc tới trước mặt bổn thiếu gia, bởi vì ta vừa nghe liền cảm thấy đau đầu! Lại càng không cần đem những thứ oai phong lẫm liệt vớ vẩn này đặt cùng một chỗ với bổn thiếu gia, những thứ vớ vẩn đó với bổn thiếu gia căn bản không có chút quan hệ gì hết!

- Ngươi nói ngươi không muốn nghe? Nhưng ngươi lại làm tổn hại đến lợi ích của muôn dân thiên hạ!

Kiều Ảnh lạnh lùng nói:

- Đoạt Thiên chi chiến sắp thất bại chỉ vì một mình ngươi! Trăm họ sắp trở nên lầm than chỉ vì một mình ngươi! Ngươi không giết bá tánh, nhưng bá tánh lại bởi ngươi mà chết! Ngươi có tư cách gì nói ngươi không muốn nghe? Sao lại không có quan hệ gì với ngươi? Ngươi có biết chỉ vì một mình ngươi, thiên hạ có bao nhiêu sinh linh vô tội phải chết?

- Bốc mùi quá! Sinh linh thiên hạ vì ta mà chết? Sự tình gì cũng có nguyên do, không có lửa làm sao có khói. Ta sở dĩ giết người, chẳng qua cũng vì có người muốn giết ta!

Quân Mạc Tà phẫn nộ nói:

- Lão tử từ trước tới nay chưa hề chủ động đi trêu chọc Tam Đại Thánh Địa các ngươi! Lão tự thậm chí không làm gì có lỗi với các ngươi! Vậy mà các ngươi con bà nó toàn ra vẻ đạo mạo làm chuyện nam trộm nữ **, cứ lần lượt không ngừng tìm ta gây phiền phức, như thuốc cao bôi trên da vứt mãi không xong! Hiện tại lại còn có mặt mũi đến chất vấn ta? Coi như thực sự có nhiều người vì vậy mà chết, cũng là trách nhiệm của mấy con chó Thánh Địa các ngươi, cùng lão tử có quan hệ chó má gì!

- Lão tử vốn là Công Tước trong Thiên Hương thành, khi đó vinh hoa phú quí, cẩm y ngọc thực cả đời. Nhưng mà sinh ý bị đám người các ngươi diệt sạch, không thể không vứt đi cơ nghiệp, lui về bên trong Thiên Phạt sâm lâm, làm bạn với hàng vạn hàng nghìn huyền thú!

- Lão tử đã nhượng bộ tới mức này, các ngươi vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, nhất quyết không tha, đối phó với thân nhân của ta, đối phó với bằng hữu của ta! Hễ là người có quan hệ với Quân gia ta, các ngươi một mực truy đuổi… Thậm chí còn muốn vào bên trong Thiên Phạt sâm lâm ám sát ta, nếu không phải lão tử có chút bản lĩnh, còn có lá bài chưa lật ra hết, sớm đã bị đám hỗn đản các ngươi tính kế chết đến tám trăm lần rồi! Đây quả thật là lũ khốn!

- Cái gì thần bảo hộ đại lục? Bên trong Tam Đại Thánh Địa tất cả đều là một đám vô liêm sỉ! Chính là ba người các ngươi cũng ở trong đó! Hiện tại lại còn không biết xấu hổ đi nói với ta về đạo nghĩa, nói chuyện thiên hạ muôn dân? Các ngươi tự hỏi bản thân đi, các ngươi xứng sao? Giết không được ta ngược lại bị ta giết, lại có thể đến trách cứ ta hại chết thiên hạ muôn dân? Trên đời còn có cách tính toán này sao?

- Các ngươi nếu đối với ta động sát cơ, hạ sát thủ, ta sẽ đi trước một bước thủ tiêu các ngươi! Sự việc chính là quan hệ đơn giản như vậy. Cho dù các ngươi thực sự vì thiên hạ muôn dân thì sao? Cho dù các ngươi vì vũ trụ hòa bình, là cây cột chống trời của thế gian, giết các ngươi trời liền sập… chỉ cần các ngươi muốn giết ta, ta vẫn sẽ đuổi giết không tha! Chẳng qua là hai bên cùng chết, mọi người cùng nhau xong đời!

Quân Mạc Tà cười một cách lạnh lùng, nói:

- Tất cả mọi người đều chỉ có con mẹ nó một cái mạng, người chết chôn xuống đất, không chết tiếp tục gây tai vạ! Trăm họ lầm than thì như thế nào đây? Việc vớ vẩn như thế không nằm trong lòng lão tử, muốn lão tử hiên ngang lẫm liệt mà chết, không có khả năng! Lão tử cho tới giờ cũng không cho mình là cái gì anh hùng hào kiệt, nhân tâm nghĩa sĩ, cùng lão tử nói chuyện cái gì thiên hạ muôn dân, ngươi nghĩ lầm rồi! Cho dù phiến đại lục này quả thật sụp đổ thì đã sao! Qua mấy vạn năm mấy mươi vạn năm lại không có một thế giới mới sao! Nhưng cho dù là ai, xin đừng tự cho mình là đấng cứu thế. Cái đó thật là ghê tởm!

Quân đại thiếu gia ác độc cười đểu, nhìn vào Kiều Ảnh:

- Có từng nghe qua thành ngữ về vượn đội mũ người chưa! Một con khỉ, đội vương miện liền cho mình là quốc vương sao? Ngươi nói Tam Đại Thánh Địa các ngươi có buồn cười không? So ra mà nói, các ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một đàn khỉ tương đối mạnh mà thôi, dựa vào cái gì đại biểu cho thiên hạ? Dựa vào cái gì tự xưng là đấng cứu thế? Được, coi như các ngươi tự xưng là đấng cứu thế cũng không có vấn đề gì, nhưng các ngươi không cần lúc trước tự cho mình là cao thượng, lúc sau lại đem phần cao thượng đó ra đả kích người khác! Các ngươi không có loại tư cách này! Vẫn là câu nói kia, các ngươi không xứng!

Quân Mạc Tà nói ra một cách trôi chảy, nhưng chính mình lại hoàn toàn không phát hiện ra….

- Lui lại một vạn bước, các ngươi có thể bởi vì chính mình làm một việc, mà tự nâng mình lên thành đấng cứu thế thần thánh, cái này cũng không ai can thiệp, nhưng các ngươi lại muốn trông chờ vào người khác sẽ báo đáp, cảm kích các ngươi! Ba vị đều đã lớn tuổi, chắc hẳn có thể phân biệt được con người chủ động với bị động khác nhau như thế nào! Các ngươi làm những việc kia, là vì các ngươi tự mình nguyện ý, dường như không có ai đem dao kề cổ các ngươi buộc các ngươi đi hi sinh đi! Các ngươi hoàn toàn có thể không làm! Cái này không phải nghĩa vụ của các ngươi… hiểu không? Nói cho ngươi biết, thế giới này thiếu ai, cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì! Coi như không có Tam Đại Thánh Địa các ngươi, dị tộc nhân cũng chưa chắc là cái loại gì nghiêm trọng. Biết không? Thật sự là tức cười!

Thao thao bất tuyệt một tràng, Quân Mạc Tà mắng một lèo sung sướng tràn trề.

Nhưng khi hắn nói đến lúc sau, lại phát hiện ba người bên kia đều không có lên tiếng, ngược lại vẻ mặt nặng nề như có gì suy nghĩ.

Đứng ở đỉnh Nhân Gian Sơn này, một lúc lâu sau, Khúc Vật Hồi mới thở dài một tiếng, nói:

- Đi thôi, từ nơi này đi về phía trước, lộ trình còn phải đi ba ngày…

Lần lượt từ vẻ mặt tức giận, rồi chuyển sang vẻ mặt ngưng trọng, Kiều Ảnh cũng không tiếp tục chỉ trích Quân Mạc Tà, bốn người yên lặng chạy như bay, như bốn đạo lưu tinh xẹt qua …

Nhìn núi thì gần mà có thể làm ngựa chạy đến chết, những lời này quả nhiên không sai. Từ đỉnh Nhân Gian đã có thể nhìn thấy Thiên Trụ Sơn, nhưng cho dù lấy sức chạy của bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ, ước chừng toàn bộ lực bay phải mất hai ngày, lại còn chưa tới được chân núi …

Quân Mạc Tà cảm thấy rất kì quái, còn cách mấy nghìn dặm đường, sao có thể nhìn thấy Thiên Trụ Sơn? Coi như nhãn lực của mình tốt, cũng không thể đến trình độ nhìn được như vậy đi? Dù sao thì khoảng cách cũng quá xa…

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Quân Mạc Tà, Khúc Vật Hồi mỉm cười nói:

- Chờ đến lúc ngươi tới, sẽ hiểu thôi.

Nói ra cũng thật kì quái, từ khi Quân Mạc Tà chửi đổng cũng như nói ra những lời khó nghe, thái độ của ba người đối với Quân Mạc Tà ngược lại thay đổi khá nhiều, điều này làm Quân Mạc Tà trong lòng có chút nghi hoặc: Chẳng lẽ ba người này thiếu nợ mình một trận mắng chửi? Hay căn bản chính là loại người thích bị ngược đãi trong truyền thuyết? Điển hình là thích bị người khác đánh đập mà không phản kháng, lại còn muốn nữa? Vậy là muốn hay không muốn bổn thiếu giá điên cuồng mắng cho một trận nữa? Cũng chỉ là để miệng hoạt động thôi, cũng không có gì!

Đang lo lắng xem ý nghĩ này có khả thi không, đột nhiên phát hiện Khúc Vật Hồi ba người đều dừng lại. Trong lòng hắn khẽ động, cũng tức thì dừng bước, chỉ nghe thấy giọng nói Kiều Ảnh mang âm điệu thả lỏng từ đáy lòng:

- Trên núi phía trước, chính là chỗ ở của Thiên Thánh Cung …

Trong giọng nói mang theo niềm vui sướng được về nhà.

Quân Mạc Tà ngước mắt nhìn, chỉ thấy phía trước hơn mười dặm, một ngọn núi lớn nguy nga đột ngột từ mặt đất mọc lên, trên đỉnh núi, trong tuyết trắng ngần có thể thấy mờ mờ ảo ảo vài căn nhà. Càng đi tới gần, Quân Mạc Tà đột nhiên phát hiện ra, đây rõ ràng là hơn mười gian nhà cỏ tranh! Vài cái thân cây xanh tươi rậm rạp dùng làm bộ phận chủ chốt, vẫn còn phát triển, trên nóc nhà tràn đầy dây leo …

Kiến trúc này thật không thể sơ sài hơn!

- Đây là Thiên Thánh Cung trong truyền thuyết?

Quân Mạc Tà ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, bất chợt cảm thấy không thể tin được và có chút hối hận. Trong lòng hắn, Thiên Thánh Cung trong truyền thuyết vốn phải lộng lẫy vàng son, giống như hoàng cung vậy, làm sao nghĩ đến cảnh tượng rách nát trước mặt?

Kiều Ảnh kiêu ngạo cười nói:

- Đây chính là Thiên Thánh Cung!

- Bội phục!

Quân Mạc Tà nói ra tự đáy lòng. Bản thân là người mạnh nhất đại lục, lại cam tâm ở lại vùng đất như thế này, cho dù là vì cái gì, đều đủ để khiến người ta bội phục!

- Đa tạ!

Kiều Ảnh thản nhiên cười, đối với những lời này của Quân Mạc Tà, cảm thấy rất thỏa mãn.

Nàng cũng có thể nghe ra được, câu "Bội phục" này của Quân Mạc Tà là lời nói tự đáy lòng, ấn tượng xấu với Quân Mạc Tà cũng có chút thay đổi. Liền vừa chỉ vừa nói:

- Lấy Thiên Thánh Cung làm chủ, về phía Đông ba trăm dặm là đỉnh núi, địa phương của Độn Thế Tiên Cung. Tiếp theo nghiêng về bên trái một nghìn dặm là Chí Tôn Kim Thành. Còn về phía Tây khoảng chừng hai nghìn dặm là Mộng Huyễn Huyết Hải. Thiên Thánh Cung nằm ở ngọn núi này, được Tam Đại Thánh Địa tôn sung là Thiên Thánh sơn. Mà về phía nam Thiên Thánh sơn gần một nghìn dặm chính là nơi quyết định vận mệnh đại lục: Duy nhất một Thiên Trụ Phong. Ngọn Thiên Trụ Phong có một chỗ bị sụp đổ tạo thành một vùng bao la! Đoạt Thiên chi chiến là ở chỗ đó tiến hành!

- Ra là ở chỗ này... Nơi này quả thật khó tìm!

Quân Mạc Tà chép chép miệng, hỏi:

- Ba cái địa phương kia cũng có bộ dạng như Thiên Thánh Cung này sao?

Kiều Ảnh trên mặt hiện ra chút xấu hổ, lắp bắp nói:

- Ba cái địa phương kia… khụ khụ, so với nơi này… có tráng lệ hơn một chút.

Quân Mạc Tà có chút ý tứ sâu xa, a lên một tiếng nói:

- Hơi tráng lệ hơn một chút sao? Cách nói này là tính như thế nào! Lại có thể để lão tổ tông của mình ở tại địa phương sơ sài như thế này, nếu bản thân bọn hắn cũng mộc mạc như thế thì cũng được, đáng tiếc, sự thật tất nhiên là không thể…

- Cần cù tiết kiệm, chính là truyền thống luôn có tại Thiên Thánh Cung!

Thành Ngâm Khiếu bên cạnh thản nhiên nói một câu.

Có vẻ như là vặn lại.

- Thật sự là một truyền thống tốt… Không có làm các ngươi chết đói chết rét, thực sự không dễ dàng. Ít nhiều một thân huyền khí a… Huyền khí thật sự là thứ tốt hả! Ít nhất sẽ không có người chết đói!

Quân đại thiếu cảm thán nói.

Sắc mặt ba người bất chợt tối sầm lại….

- Hóa ra cần cù tiết kiệm thực sự là như vậy a!

Quân Mạc Tà rốt cục lên tới Thánh sơn, thao thao nói:

- Con mẹ nó, cần cù tiết kiệm như vậy, lão tử nằm mơ cũng muốn! Các ngươi có thể con bà nó không tỏ ra đạo đức giả hay không! Đại gia, như thế này còn gọi là cần cù tiết kiệm! Ta cần cù tiết kiệm cái mặt mốc của các ngươi! Ta chúc cả nhà các ngươi đều phú quý!

Quân đại thiếu gia rốt cục ở cự ly gần đã hoàn toàn nhìn rõ nhà tranh của Thiên Thánh Cung… không khỏi tức giận không kiềm chế được, bố khỉ, lừa lão tử chân thành kính nể một hồi, hóa ra lại có chuyện thế này.

Khắp đỉnh núi đất được san phẳng, linh khí nồng đậm gần như hình thành thực chất, tuy rằng không thể so với linh khí tinh thuần và dày đặc như trong Hồng Quân Tháp, nhưng lại nhiều hơn một phần thảo mộc tinh hoa khí tươi tốt!

Thiên Thánh Cung, tổng cộng có khoảng trên dưới một trăm gian phòng tạo thành, mỗi một nhà có cột trụ đều là một cây đại thụ đang còn phát triển! Mà nhìn cây gỗ, Quân Mạc Tà nhận ra ngay: Huyền Linh mộc!

Huyền Linh Mộc, loại thụ linh có thể đạt tới vạn năm trở lên, đem đẽo gọt thành phiến gỗ đeo trên người, có thể giúp ngưng thần tĩnh tâm vô cùng hiệu quả, trải qua trăm năm cũng không hỏng. Sống trong thân cây gỗ Huyền Linh, giống như một loại Tụ Linh Trận loại nhỏ, có thể tự thu gom thiên địa linh khí!

Nhìn mỗi gian nhà này, đều cần ít nhất sáu gốc Huyền Linh Mộc trở lên … Ở trong hoàn cảnh như vậy mà tu luyện huyền khí, vĩnh viễn không cần lo lắng tâm thần rối loạn, tẩu hỏa nhập ma!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến