Dị Thế Tà Quân

Chương 871: Ta Thật sự ta không làm a…




- Quân mạc Tà chính là mối họa lớn của Tam Đại Thánh Địa! Lão phu ngày đó bất đắc dĩ đánh lén, quả thật là thẹn với lương tâm, nhưng đối với bằng hữu của Tam Đại Thánh Địa mà nói, cũng là trừ đi một uy hiếp chí mạng! Lão phu tuy rằng mất thanh danh, mất quang minh, nhưng vẫn là không thẹn với lương tâm! Nếu có thể làm lại, lão phu vẫn sẽ chọn làm như vậy! Vì nghiệp lớn đời đời của Thánh Địa, lão phu không quan trọng một cái thanh danh, cuối cùng lại bị xem là gì?

- Nói cho cùng, ngay cả hành vi đê tiện đánh lén hậu bối cũng được ngươi coi là đại nhân đại nghĩa, Triển Mộ Bạch, ngươi vừa rồi nói rằng, chỉ cần là người uy hiếp được sự tồn tại của Tam Đại Thánh Địa, lập tức dùng bất cứ thủ đoạn nào diệt trừ? Cho dù là tiếp tục dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng không tiếc?

Bạch Kỳ Phong ở bên cạnh lạnh lùng nói.

- Không sai! Chẳng lẽ có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ ngươi thờ ơ đối với sự uy hiếp trực tiếp đến Huyễn Phủ? Tất cả mọi người đều giống nhau, ngươi âm dương quái khí làm cái gì?

Triển Mộ Bạch phẫn nỗ nói, giống như cây ngay không sợ chết đứng.

Lời của Triển Mộ Bạch vừa nói ra, mọi người ở đây phàm là người của Tam Đại Thánh Địa đều chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt khâm phục, duy chỉ có Hà Tri Thu lại chú ý tới bảy vị đại Thánh Hoàng của Huyễn Phủ, ánh mắt họ lại lần thứ hai phát sinh biến đổi, nếu lúc trước nói là ánh mắt ẩn hàm sát khí, thì bây giờ chính là hoàn toàn lộ rõ sát khí!

- Tốt, nói thật hay, Triển Mộ Bạch, ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận đã dùng thủ đoạn thâm độc giết chết đồ đệ của bảy người chúng ta sao? Nói đến vậy thì đồ nhi kia quả nhiên đáng chết a, hắn chẳng nhẽ không phải là mối họa lớn đối với Tam Đại Thánh Địa hay sao, chỉ cần có thể giết hắn đi, Tam Đại Thánh Địa có thể không còn lo lắng gì nữa!

Bạch Kỳ phong thanh âm càng thê lương ác độc!

Triển Mộ Bạch ho khan liên tục, ánh mắt oán độc mà bi phẫn, thậm chí có chút mê loạn, nói tới đây, hắn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, tựa hồ như vừa mới phục hồi tinh thần:

- Ngươi vừa nói cái... cái gì? Cái gì diệt trừ tâm phúc đại họa? Ngươi nói ta làm trò trước mặt ngươi đem đồ đệ của ngươi giết đi? Cái này... Cái này từ đâu mà ra? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì mà lộn xộn thế?

- Chuyện đã đến mức này, không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ngươi không phải vừa rồi đã nói rất rành mạch sao? Ngươi không phải là sợ đồ đệ kia của ta sau này trở thành tâm phúc đại họa của Tam Đại Thánh Địa đó sao?

Tào Quốc Phong bi phẫn cơ hồ muốn hộc máu:

- Lão phu tận mắt nhìn thấy, một đường đuổi theo ngươi đến vậy, tận mắt thấy ngươi cởi bỏ bộ quần áo dính máu, ngươi cư nhiên còn nghĩ có thể chối cãi được?

- Ta chối cãi? Ta chối cãi cái gì? Ta giết đồ đệ của ngươi? Ta giết lúc nào?

Triển Mộ Bạch ngẩng ra, trước bị chửi sau bị hành hung, hiện tại có chút vướng mắc trong lời nói, lời lẽ thật là có chút hồ đồ:

- Đồ đệ của ngươi? Ngươi ở đâu mà có đồ đệ?

- Còn đang giả ngu giả si sao? Chính là người có Không Linh Thể Chất!

Tào Quốc Phong giậm chân khàn giọng rống to, mắt thấy muốn lần nữa xông tới đánh một trận, nói đến bốn chữ Không Linh Thể Chất, Tào Quốc phong cảm thấy tim mình như bị dao cắt, suốt sáu trăm năm a, chỉ phát hiện được duy nhất một người như vậy a...

Bên này Tào Quốc Phong còn chưa xông lên, Triển Mộ Bạch đã khiếp sợ nhảy dựng lên, nhìn bảy cặp mắt rống to:

- Ngươi nói cái gì? Kẻ có Không Linh Thể Chất bị ta giết? Tào Quốc Phong, ngươi gặp ác mộng à, ngươi đang mơ sảng à? Tiểu Tử đó....

Nói xong rồi mới định hồn lại, giận dữ nói:

-Tiểu tử đó đã chết?

Bạch Kỳ hong cười lạnh nhìn vào hắn, lạnh lùng nói:

- Triển Mộ Bạch, ngươi còn giả bộ! Ngươi thật giỏi đóng kịch! Sao ngươi lại không đi làm đào hát đi? Lấy kỹ xảo của ngươi biểu diễn, tuyệt đối là vang danh, thành tựu dứt khoát vượt trên Thánh Hoàng!

- Ta giả bộ cái đầu mẹ ngươi!

Triển Mộ Bạch nổi giận lôi đình:

- Ta làm sao có thể giết hắn? Ta xem hắn là bảo bối còn không kịp, sao ta có thể xuống tay giết hắn được? Ngay tại đêm qua, lão phu còn đặc biệt tìm Hải huynh cùng Hà huynh thương nghị, hại vị đều bày mưu tính kế, lão phu trả giả hai gốc cây linh dược ngàn năm cộng thêm hai thanh thần binh lợi khí, mãi cho đến nửa đêm tới gần sáng Hải huynh mới đồng ý giúp đỡ, đang định tìm đến ngươi thương lượng xem tên đồ đệ này sẽ thuộc về ai, làm sao có thể chỉ trong chớp mắt giết chết được hắn? Chuyện này là thế nào đây?

Hắn một mặt nói, một mặt Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu cũng liên tục gật đầu, trên mặt hơi hơi có chút xấu hổ. Hai người tuy rằng đáp ứng hỗ trợ nhưng cũng thu ưu đãi, hiện giờ sự ưu đãi bị Triển Mộ Bạch nói ra trước công chúng, không khỏi hổ thẹn trong lòng.

Nhưng bọn hắn cũng biết, Triển mộ Bạch hiện tại cũng là bất đắc dĩ, khẳng định phải đem sự thực bày ra, tuy rằng không thích, nhưng cũng là không có trách móc.

- Có Hải huynh, Hà huynh làm chứng, điểm này không thể nghi ngờ được, nhưng sau khi thương nghị, đồ hỗn trướng ngươi lại làm cái gì? Ngươi cho là ngươi cố làm ra vẻ huyền bí, cố làm ra Chướng Nhãn pháp, đã cảm thấy không sơ hở sao? Lúc sau ngươi thay đổi trang phục lặng lẽ lén vào, lại bị bọn ta phát hiện, cảm thấy không thể đào thoát, liền làm ra hành vi bỉ ổi bực này, không thể thu nhận đồ đệ, liền nhẫn tâm giết chết hắn, tránh ngày để cho hắn sau trở thành mối họa lớn của Tam Đại Thánh Địa! Chẳng lẽ như thế này còn chưa đủ chứng cớ, ngươi vẫn không chịu thừa nhận là mình có liên quan? Triển Mộ Bạch! Ngươi dám làm nhưng lại không dám chịu, ngôn từ xảo biện, thật sự là giấu đầu hở đuôi, bỉ ổi đến cực điểm!

Tào Quốc phong phẫn nộ nói, thân hình chợt lóe, đã nhặt lên bộ hắc y phục nằm dưới mặt đất:

- Triển mộ Bạch, huynh đệ chúng ta bảy người một đường đuổi theo đến đây, đuổi tới trong biệt viện, tận mắt nhìn thấy ngươi thay ra bộ hắc y phục này... Ngươi còn muốn chống chế! thật sự là khiến lão phu chê cười, lão Đại ta quả nhiên là mù mắt, lại xem ngươi là bạn thân....

"Hắc y phục... Hắc y phục..." Triển Mộ bạch ánh mắt đăm đăm, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi ở đây bỗng như có người ném mạnh bộ hắc y này sang đây, sau đó chính mình tiếp được. Rồi bọn người Tào Quốc Phong ngay lập tức xuất hiện vây lấy hắn…

Người âm thầm lén lút sau lưng sắp đặt mọi thủ đoạn thật sự tinh tế tới cực điểm, hắn làm cho mình không có bất kỳ cơ hội nào biện bạch, liền lập tức rơi vào âm mưu lớn này, trực tiếp làm cho vài vị Thánh Hoàng cao tầng trở mặt thành thù!

Triển Mộ Bạch run run một cái mạnh mẽ, nhảy dựng lên, ủy khuất cơ hồ muốn hộc máu:

- Quần áo này là của người khác vứt cho ta, đây là một cái bẫy, đây là người khác gài bẫy hãm hại ta! Ta làm sao có thể làm ra hành vi bỉ ổi đến mức này!

- Hãm hại ngươi! Ha ha ha

Tào Quốc Phong tức giận xong lại cười:

- Triển Mộ Bạch ngươi cũng không cần nhiều lời ngụy biện nữa! Là quân tử thì phải dám làm dám chịu! Tối nay, cho dù ngươi có nói gì cũng không thể thoát tội được nữa, đồ nhi của ta có linh thiên, mở mắt mà xem vi sư báo thù cho ngươi, ta phải cho tên tặc tử này nợ máu phải trả bằng máu!

- Việc này không phải ta làm!

Triển Thánh Hoàng cả người run rẩy, ánh mắt lo sợ, bi phẫn tới cực điểm, hơn nữa khuôn mặt hắn xanh tím, miệng mũi đổ máu, bộ dáng thê thảm, quả nhiên là thê lương tới cực điểm. Oan khuất đầy người, muốn rửa sạch nửa điểm cũng không được, đưa mắt nhìn bốn phía, lại hét lớn một tiếng:

- Việc này thật sự là ta không có làm a…

Bạch Kỳ phong hắc hắc cười rộ lên:

- Triển Mộ Bạch, vô luận ngươi xuất phát như thế nào, nhưng kết quả chính ngươi đã hủy đi hy vọng duy nhất của bảy người chúng ta, ngươi nói một câu không phải ngươi làm... là có thể chứng minh không phải ngươi? Thật sự là buồn cười quá! Độn Thế Tiên Cung đổi trắng thay đen mọi chuyện, quả là hết sức lợi hại. Vậy mà ngươi còn dám tự xưng mình quang minh lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất! Lời này ngươi suy nghĩ thế nào mà lại nói ra được?

- Ngươi nói là ta làm? Chứng cơ đâu? Thi thể ở đâu? Bằng vào lời nói một phía của các người, đã nghĩ có thể định tội của ta sao? Lý do đâu? Ta vì sao phải giết đứa bé kia?

Triển Mộ Bạch âm thanh rống to, con ngươi cơ hồ muốn rơi ra khỏi hốc mắt, trán nổi gân xanh, nổi lên tận đỉnh đầu.

- Sự thật rõ ràng, người sáng suốt ai mà không nhìn ra? Lý do chính ngươi vừa rồi cũng đã nói, lý do lớn như vậy còn chưa đủ sao a, ngươi còn ở đây mà hỏi lý do? Chứng cớ chính là ở chỗ bộ hắc y phục này! Về phần thi thể?

Bạch Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:

- Lão lục, ngươi đi đem thi thể qua đây, để cho Triển Thánh Hoàng nhìn xem kiệt tác của hắn! Các huynh đệ còn lại chuẩn bị sẵn sàng, đây là báo thù, không phải luận bàn, nghe hiệu lệnh của ta, cùng nhau động thủ, đem tên vô sỉ Triển Mộ Bạch này đập chết! Nếu có ai dám ngăn trở, cũng chính là trở thành địch thủ của Huyễn Phủ, cũng là cùng bảy người bọn ta kết thù đến chết!

Một thân ảnh áo trắng nhảy ra, không bao lâu sau mang đã mang theo một cổ thi thể trở lại, thi thể này thoạt nhìn không có đầu, vô cùng thê thảm, chỉ còn lại một nửa bộ y phục, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được đây là thi thể của một người trẻ tuổi, nhìn vào hình dáng cơ thể thì chỉ mới dậy thì, cỗ thi thể này, chắc chắn không vượt quá hai mươi tuổi!

"Phốc" một tiếng ném xuống đất, Bạch Kỳ Phong lạnh lùng nói:

- Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, Triển Thánh Hoàng quang minh lỗi lạc, ngài còn có lời gì muốn nói không?

Triển Mộ Bạch cả người run rẩy nhìn xuống, không thể tin được cổ thi thể vô cùng thê thảm này là của tên đồ đệ đó, ánh mắt dại ra, thân mình khẽ lay động.

- Động thủ!

Bạch Kỳ Phong vung tay lên, sáu bóng người đồng thời bay lên không trung, hình thành chiêu thức tuyệt sát!

Đột nhiên

- Dương nhi? A ~~~~ Dương nhi, Dương nhi của ta...

Ban đầu vốn chỉ đứng ở bên cạnh thờ ơ xem kịch, nhưng bỗng nhiên, Trần gia gia chủ Trần Khánh Thiên ánh mắt chăm chú nhìn vào cỗ thi thể này, lão lệ chảy dài, hét lớn một tiếng, không thèm quan tâm ở đây có rất nhiều cường giả siêu cấp, điên cuồng bổ nhào lao ra.

Vội vàng nâng cỗ thi thể này lên nhìn kĩ, đột nhiên "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời, bật ngửa xuống đất, không run rẩy được...

Khi hắn lật thi thể lên, ở một bên của đầu gối chân trái, lại có một cái bớt rõ ràng! Lúc này cỗ thi thể này còn nằm trên mặt đất, cái bớt chỉ hé lộ một nửa, hiện tài chuyển người, tất cả đã hiển lộ ra.

Người này đúng là người con thứ hai của Trần gia, Trần Dương!

Ở đây thình lình xảy ra biến cố ngoài ý muốn, làm cho mọi người ở đây nhất thời hầu hết đờ người ra, toàn bộ động tác tất cả đều ngừng lại.

Ẩn thân ở trên không, Quân Mạc Tà cũng âm thâm kêu: Hỏng rồi! Mắt thấy trận chiến sắp thực sự nổ ra thì con mẹ nó thân phận của cổ thi thể này lại bị vạch trần! Đúng là ý trời a, lúc đầu đã để tâm rất nhiều, đến cả tuổi tác dáng người cũng không sai biệt, một chổ nhỏ cũng chú ý, con mẹ nó…

Thật lâu sau, Trần Khánh Thiên rốt cục mới từ từ tỉnh lại, lên tiếng khóc lớn, chạy về bảo người Trần gia nhất tề phân biệt, nhất là Trần phu nhân nhận ra ngay lập tức, sau đó còn thêm hơn mười vị thị nữ của Trần gia nhất trí khẳng định, cỗ thi thể này không phải là đồ đệ có Không Linh Thể Chất của Tào Thánh Hoàng, mà là người con thứ hai của Trần Gia, Trần Dương.

Thị nữ nhận ra được cỗ thi thể này rất nhiều, có đến năm sáu chục người, xem ra vị Trần nhị thiếu gia này bình thường được hưởng rất nhiều diễm phúc...

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến