Dị Thế Tà Quân

Chương 712: Chân Chính Tàn Khốc Canh Tư




: Kiz191

Biên Tập: Maison

Quân Mạc tà âm hiểm cười trộm "Vù" một tiếng, bay ra ngoài.

Ngày đó Phong Tuyết Ngân Thành xuất động sáu vị trưởng lão cùng Thất kiếm, tổng cộng mười ba người, mặt khác còn có Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng, Hàn Yên Mộng cùng với Tiêu Phượng Ngô

Tam trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão trong thất kiếm đã bị Tiêu gia vây công tới chết, nhưng Tiêu gia có thể xuất động bốn trưởng lão, Nhị trưởng lão Tiêu Bố Vũ, Lục trưởng lão, Bát Trưởng Lão, Cửu trưởng lão, mấy người này không chết!

Tiêu Bố Vũ bị chính mình đùa giỡn mà thoát y vũ trước mặt mọi người đương trường tự bạo, Lục trưởng lão thì bị một kiếm đâm thủng ngực, nhưng hai trưởng lão còn lại không chết, chỉ bị chính mình chém tứ chi mà thôi.

Về phần hai người trẻ tuổi của Tiêu gia, Tiêu Phượng Ngô bị một phát bóp chết, nhưng Tiêu Hàn thì mình chỉ khiến hắn trở thành một phế nhân, nhưng cũng không chết, như thế nào có thể bốc hơi mất chứ…

Các ngươi nghĩ muốn đòi công đạo, lấy được vị trí Thành chủ, làm gì có chuyện tiện nghi vậy! Lão tử chính là muốn các ngươi không thoải mái! Chính là muốn các ngươi nuốt cũng không nổi, để xem các ngươi có thể vô sỉ tới đâu!

Không đùa bỡn các ngươi tới chết… ta không phải Quân Mạc Tà! Quân đại thiếu gia như tia chớp bay ra ngoài.

Ngay lúc hắn bay ra, Mạc Tiêu Diêu vẫn luôn nhắm mắt tĩnh thần đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc, nhìn vào trong đại sảnh. Mặc dù lão cũng chỉ đơn giản liếc mắt nhìn, thậm chí cũng không có nhắm vào kẻ nào, nhưng trong ánh mắt mang theo uy thế giống như lôi điện, làm cho mọi người trong đại sảnh không dám phát ra tiếng động!

Lấy cấp bậc Tôn Giả cấp bốn của Mạc Tiêu Diêu, rõ rành cảm thấy một võ giả cường đại tồn tại, đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, lão chậm rãi nhìn một vòng. Trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc cùng đề phòng, cuối cùng không phát hiện, không cam lòng nhắm mắt lại…. Chẳng lẽ mình gặp ảo giác sao?

Lúc này. Vệ Không Quần lẳng lặng truyền âm: " Không phải ảo giác, xác thật có người! Cũng chỉ bằng phần thân pháp này, chỉ sợ thực lực hắn hơn cả ta và ngươi!"

Mạc Tiêu Diêu lẳng lặng gật đầu. truyền âm nói: "Yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu hắn tái xuất hiện, liền liên thủ giết hắn, yêu cầu phải xong trong một kích!"

Quân Mạc Tà vừa ra đại điện, trong nháy mắt liền đem phần thần thức phô thiên cái địa tản mát ra ngoài, giống như lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, tốc độ cực kì nhanh!

Thần thức cảm ứng này chỉ thuộc về hắn, bất kể người nào cũng rất khó phát hiện. Cho dù người đó so sánh với thực lực Quân Mạc Tà thì mạnh hơn, nhưng cũng không có ngoại lệ.

Bản lĩnh của hắn cũng đột phá rất nhiều, Linh Cơ vừa chạm vào mà đã lĩnh ngộ tới " Thiên Võng Thần Niệm! Mênh mông như bầu trời, thần bí như vũ trụ, mỗi nơi đều tới được, những ai cũng không chạm được!"

Tuy Ngân thành lớn như thế, nhưng cũng chỉ chốc lát công phu liền lục soát xong, nhưng kết quả cũng rất ngoài ý muốn, không thấy đâu?! Chẵng lẽ Tiêu gia dứt khoát đoạn tuyệt, vì thực hiện âm mưu mà không tiếc nuối giết chết gia quyến của mình?

Quân Mạc Tà mặt nhăn nhó, đột nhiên thần thể từ giữa không trung cấp tốc hạ xuống "Vèo" một tiếng chui vào tầng băng, lần thứ hai bắt đầu tìm tòi dưới đất. Như hắn dự đoán, hầm ngầm chằng chịt, mật thất vô số

Quân Mạc Tà tâm niệm nhất động, vận dụng Thổ Lực, vận khởi Âm Dương Độn, lại lần nữa truy tìm

Lúc hắn đang tra xét Ngân Thành đại điện thì bị chặn đầu - gặp phải một lực lượng mãnh liệt ngăn chặn! Cho dù là hắn mới đột phá, lại có thần niệm cường đại nhưng cũng không sao thẩm thấu vào trong!

Tựa hồ có một lực lượng thần bí bảo vệ nơi đó vậy

Cổ lực lượng này không thể nghi ngờ là cực cường đại! Điểm này chân thật đáng tin ( Ba Phong Lăng nói nhảm qá @@ hizhiz!)

Hơn nữa, lực lượng này tuyệt đối không thuộc về thần thức của loài người, mà là một loại lực lượng thàn bí! Ôn òa hiền hậu mà cường đại, to lớn mà huyền bí!

Quân Mạc Tà trong lòng chấn động, định tránh né phương vị này, nhưng trong lòng thầm ghi nhớ. Không nghĩ tới trong Phong Tuyết Ngân Thành vẫn có một chỗ cổ quái như thế! Ngày khác nếu rảnh rỗi, phải mau chân đến đây để xem thử rốt cuộc là có chuyện gì… Lúc thần thức của hắn tra xét phía bên trái trăm trượng thì bỗng tinh thần rung lên!

"Tìm được rồi" Quân Mạc Tà trực tiếp xuyên đất đi tới! Người quen nằm trên giường trong mật thất, không phải là Tiêu Hàn hay sao?

Ngày đó, Quân tam gia tâm địa nhân hậu, cũng chỉ phế đi võ công của hắn, nhưng Quân đại thiếu gia thì không thể dể dàng buông tay như thế, móc mắt hắn, cắt gân tay chân của hắng, cắt tai cắt mũi, cắt đầu lưỡi, chặt đứt thắt lưng, thậm chí còn phế ngũ chi của hắn ….nhưng không để hắn chết!

Mặc dù sống như vậy rất thống khổ, nhưng Quân Mạc Tà vì thế mới để hắn sống! Chết? Vậy không phải tiện nghi cho hắn sao? Cho nên để cho hắn một cơ hội sống! Chỉ cần người khác không động thủ giết hắn, không bỏ đói hắn, Tiêu Hàn tuyệt đối không thể chết được!

Mà sự thật cũng như Quân Mạc Tà đoán, Tiêu Hành Vân mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng cũng không nở ra tay với con cháu của mình, vẫn bí mật nuôi dưỡng hắn.

Nhìn trong mật thất không người, Quân Mạc Tà "Vù" một tiếng xuất hiện trước giường của Tiêu Hàn rồi ra sức ngửi, trên mặt hiện lên một vẻ bất mãn. Chỗ ở của một phế nhân như vậy, lại còn bị vây trong mật thất dưới lòng đất mà không có chút mùi vị khác thường nào! Xem ra đám hộ lí Tiêu gia thật đúng là không tệ!

Ở trong mật thất hắn đi hai bước đến bên giường. Tiêu Hàn mặc dù không thể thấy, nhưng cảm giác lại trở nên nhạy cảm. Hắn nhận thấy có người ở bên cạnh mình, lại còn giật giật cánh tay thì trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc.

"Tiêu Hàn, ta biết ngươi nghe thấy lời ta nói. Năm đó, ta là người đã cắt cái lổ tai ngươi, nhớ ta không?" Quân Mạc Tà ghé vào lỗ tai của hắn, khẽ hỏi.

Trên mặt Tiêu Hàn lộ vẻ mặt kinh khủng như thấy quỷ, hắn dùng lực lắc lư đầu, trong miệng phát ra tiếng "Ô ô" quái dị, đồng thời một cỗ tâm tình oán độc cùng hận ý toát ra

"Ngươi đã nghe thấy, vẫn còn đoán được ta là ai, không tồi, hiện tại loại tư vị không tồi phải không?" Quân Mạc Tạ nhẹ nhàng nói, khẩu khí rất tàn khốc

"Hôm nay ta đến, cũng là muốn cho ngươi hưởng món chính. Bởi vì ta phát hiện ngươi có lẽ vẫn còn thoải mái, thoải mái đến mức công lý khó lòng dung tha, điều này sao có thể được? Ta thật sự rất thất vọng!"

Than thể Tiêu Hàn chấn động kịch liệt, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi cùng cầu khẩn, tựa hồ cầu Quân Mạc Tà cho hắn đường sống. "Yên tâm, ta khẳng định sẽ không giết chết ngươi….Ha hả, ta thật sự không muốn giết ngươi, ngươi bây giờ ngoan ngoãn nằm im như thế, sao ta lại hạ độc thủ với ngươi được?"

Quân Mạc Tà mỉm cười, đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một gói thuốc, mở ra, cầm chắc cằm Tiêu Hàn, đổ vào miệng hắn nói

"Đây chính là thuốc tốt nha, cả Huyền Huyền Đại Lục chỉ có một phần, ta đã đặc biệt vì ngươi mà phối một phần … Thiên hạ trừ ngươi ra, không có có người có thể dùng thuốc của ta đâu … Ngươi thật sự nên vinh hạnh vì điều này, bởi vì ngươi là người độc nhất vô nhị."

"Uống thuốc này vào. Ngày ngày phải chịu từng cơn ngứa, thấm vào cốt tủy. Đúng, chính là gãi không được, để ngươi ngày ngày ngứa đến mức muốn tự sát, nhưng người khác không tra ra được bệnh gì … Ngươi đối với Quân gia ta, tam thúc ta làm nhiều điều tốt như vậy, ta không thể không báo đáp chu đáocho ngươi sao được."

Quân Mạc Tà cười hắc hắc: "Để ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất ngứa, coi như cho ngươi đại danh đỉnh đỉnh!"

Quân Mạc Tà từ trong lồng ngực khéo léo lấy ra thanh thanh phi đao, nghịch chuyển kinh mạch, linh lực chạy ngược, thuận tiện đem Thiên Tà Vạn Độc quả trên phi đao lau một phen. Sau đó đâm trên mười ngón tay, mười ngón chân của hắn mỗi ngón một nhát.

Nhát đâm thật là nhẹ nhàng, ngay cả da cũng không gây tổn thương. Bấy giờ hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà nói

"Ta biết súc sinh nhà ngươi rất nhạy cảm, liệu có phải rất kinh ngạc nhìn ta làm nhiều động tác như vậy, làm sao mà cả da cũng không chịu tổn thương? Ngàn vạn lần không phải thất vọng, bởi vì không lâu sau, tay chân ngươi sẽ bắt đầu thối rữa, từ từ thối rữa thành nước…."

" Từng điểm từng điểm, yên tâm, sẽ không chết ngay đâu. Trước khi thối rữa đến cổ ngươi thì ta phỏng đoán ngươi có thể thở, chắc sẽ kéo dài nhiều năm … Từ từ hưởng thụ đi Tiêu Hàn, đây chính là sự hồi báo của Quân gia đối với ngươi!"

Lúc này, Tiêu Hàn đã trải qua thống khổ. Thuốc ngứa đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tiêu Hàn cả thân thể đều run rẩy. Quân Mạc Tà cười ha ha một tiếng, chợt biến mất

Trong mật thất, Tiêu Hàn sợ hãi, ngoe ngẩy thân thể, dùng hết khí lực nhích từng chút từng chút, rốt cuộc Bình một tiếng, từ trên giường rớt xuống. Nô bộc bên ngoài nghe thấy liền vội vàng đi vào, chỉ thấy Tiêu Hàn trên mặt đất thống khổ giãu dụa…

Không có bất luận kẻ nào!

"Quái…Tàn phế đến như vậy, còn có thể giãy dụa xuống giường…" Nô bộc buồn bực lắc đầu, tiến lên nâng hắn ôm về trên giường. Nhưng Tiêu Hàn dù không muốn cũng không thể ngừng giãy dụa được, cơ hồ không thể khống chế nổi cơ thể.

Miệng hắn không thể nói. Thân thể căn bản là không có điểm quái dị, hơn nữa thân thể không thể nhìn ra bất cứ hiện tượng lạ gì… Tất cả thống khổ cũng chỉ có mình hắn là cảm nhận được, người khác ai cũng nhìn không ra; hơn nữa ngón tay cùng ngón chân mang cảm giác thống khổ tựa hồ từ cốt tủy, càng thống khổ tới cực điểm….

Nhưng gân tay của hắn hoàn toàn bị phế, không thể viết được, chỉ có thể im lặng mà chịu đựng thống khổ một mình…. Mãi cho đến lúc chết… Tiêu Hàn hôm nay thê thảm, chịu sự thống khổ có thể nói là từ trước tới nay không hề có. Hình phạt tàn khốc như vậy, tựa hồ cả thế giới cũng chỉ có Tà Quân Quân Mạc Tà nghĩ ra!

Vậy cũng là do hắn nhận phải báo ứng đi!

Quân Mạc Tà bay nhanh ra khỏi mật thất, linh hoạt tự nhiên, thao túng Thổ lực, rất nhanh tìm được Bát trưởng lão cùng Cửu trưởng lão ẩn thân cách mật thất của Tiêu Hàn không xa, hai gian phòng liên tiếp, nơi đây cấp bậc so với nơi Tiêu Hàn cao hơn nhiều

Hai người này ngày đó bị chặt đứt 2 chân nhưng không bị tổn thất gì thêm, Huyền công thực lực vẫn như cũ. Hơn nữa hai người ở thạch thất này có chút rộng rãi, quả thực giống như một tiểu gia thông thường ( hình như tiểu gia ở đây cũng giống với đại gia phải hok @@), bên trong đầy đủ tiện nghi.

Hiện tại, hai người đang ở trong mật thất Cửu trưởng lão uống trà, đánh cờ cho hết thời gian. Bên người bọn họ có mấy người ở nơi này hầu hạ, tựa hồ là gia quyến

Hai lão giả, tất cả đều một thân áo bào trắng, ngồi nhìn nhau, hai lão giả này đều tóc bạc da mồi, tinh thần sức khỏe dồi dào, trước người có một bộ bàn cờ, có hí khúc Liên Hoa Lạc thanh thúy dễ nghe.

Hai người nhìn nhau cười, từ trong bình trà bên người lượn lờ hơi nóng phất phơ bay ra, hương trà nồng đậm tỏa mọi nơi … Thấy như thế, Quân Mạc Tà cũng có chút hâm mộ ….

"Ta kháo! Cái này đúng là sống như tiên mà! ***, lại còn có nhạc để nghe cho dễ chịu? Các ngươi có thật là tàn tật không vậy?" Quân Mạc Tà ghen tị! Không nghi ngờ, để Quân đại thiếu gia ghen tị thì hậu quả rất nghiêm trọng đây!

Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành