Dị Thế Tà Quân

Chương 702: Tử chiến một mất một còn




: Song Tinh

Biên Tập: Maison

Quân Mạc Tà chuẩn xác nhận xét Chân Từ Bi là Tôn giả phản ứng kịch liệt nhất, cho nên ưu ái chiếu cố sức lực tiến hành tập trung công kích. Một đoạn vè thuận miệng nói xong, bốn phía mọi người đồng thời ủng hộ: "Tỷ phu! Thơ phú hay, thật sự văn tài nha..." Sau đó tất cả điên cuồng cười nói ồn ào một trận.

Quân Mạc Tà cười dài hướng bốn phía ôm quyền, vẻ mặt hớn hở đắc ý "Quá khen, quá khen..."

Chân Từ Bi ồm ồm trách mắng, đôi mắt tức giận xanh lè! Chỉ cảm thấy trong ngực càng ngày càng lồi lên, cứ như sắp nổ mạnh, một ngụm máu tươi ngược lên vọt tới cổ họng lại nuốt trở vào...

Tuy rằng biết rõ đối phương đúng là chọc giận mình tới cực độ, nhưng chỉ cố khắc chế không được tức giận... Khuôn mặt đã phồng lên thành màu đỏ tím.... khi xuất thủ ra chiêu càng thêm tán loạn.

Xoạt một tiếng, trường kiếm của Hồ Liệt Địa đâm vào bắp đùi của hắn! Chân Từ Bi đau đớn hét lên một tiếng, Huyền khí toàn thân chợt bùng nổ toàn bộ. Vù một tiếng, trường kiếm đã bay ra ngoài hóa thành một đạo hào quang cắm vào phía sau Quân Vô Ý làm cho Tam gia hoảng sợ!

Máu tươi trên đùi Chân Từ Bi kịch liệt bắn ra, Huyền thú đang vây công hắn bị Huyền khí mạnh mẽ của hắn chấn lui, ầm ầm tản ra, sau đó lại tiếp tục xông tới, nghiến răng nghiến lợi thừa nhận công kích của hắn, điên cuồng phản công!

"Thình thịch....oành" mấy tiếng nổ, Hồ Liệt Địa rốt cục thành công đánh thật mạnh lên người Chân Từ Bi bảy tám quyền, phía sau Chân Từ Bi một Hóa Hình đại hổ lại thừa cơ một cước sút mạnh lên mông hắn!

Chân Từ Bi ngửa mặt lên trời hét lớn, giận dữ cực điểm, loạng choạng ngả nghiêng, hai mắt phóng hỏa, nhưng trên thân vẫn phải chịu công kích kéo dài từ bốn phía, liên miên không dứt!

Vị Từ Bi Tôn giả đáng thương này, sống an nhàn sung sướng đã nhiều hơn hai trăm năm, ngày bình thường nghe được tất cả đều là lời a dua nịnh hót, nào có ai dám mắng hắn một câu? Mà ngay cả trừng trừng mắt cũng không có, nào nghĩ đến hôm nay bị bao nhiêu lời mắng chửi đổ ập xuống đầu một vố.

Trực tiếp đem nhiều hơn hai trăm năm thiệt thòi về phương diện này bổ sung đầy đủ, thậm chí còn có dư thật lớn(thiệt thòi về phương diện ăn chửi đó mà)! Cảm xúc kịch liệt biến hóa, trực tiếp đưa lão lâm vào một hoàn cảnh hỗn độn, lẽ ra lão tuyệt không chịu thiệt trong cuộc đấu này thế nhưng lúc này lại rơi vào hạ phong tuyệt đối...

Đột nhiên, một tiếng huýt gió ngân nga từ giữa sân vang lên, liên miên không dứt, khí thế thong dong.

Âm thanh kéo dài này kỳ thực cũng không lớn, nhưng khiến những lời Quân Mạc Tà đang nói hươu nói vượn lập tức đè ép xuống, hơn nữa tiếng huýt gió hết sức réo rắt, có tác dụng trấn định tâm thần!

Đám người Đỗ Tuyệt Chân Từ Bi đúng là nháy mắt thanh tỉnh lại. Quân Mạc Tà biến sắc nhìn quanh thì thấy đúng là Thiên Nhai Tôn giả Tiếu Thiên Nhai, sắc mặt trang nghiêm đang chụm môi huýt gió.

Dưới sự đả kích bằng thủ đoạn lưu manh của Quân Mạc Tà, năm đại Tôn giả càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt gấp rút, có mấy người thậm chí tức giận tay chân lạnh cóng. Nhưng đám Huyền thú thì lại càng đánh càng hăng, ha ha ha một đường cuồng tiếu, một đường đánh, khí thế cũng tùy theo mà lên tới đỉnh!

Dưới tình thế này, tình thế của năm đại Tôn giả càng ngày càng không ổn. Thiên Nhai Tôn giả nhận ra rõ ràng dụng tâm hiểm ác của Quân Mạc Tà nên dưới tình thế khẩn cấp, phát ra một tràng Tỏa Hồn Thần Âm ( âm giữ hồn)! Quân Mạc Tà nhất thời có chút tức giận méo mồm méo mắt.

Vừa rồi nhìn thì như là nói hươu nói vượn, nhưng lại chậm rãi kích động cơn giận của bọn họ, Quân Mạc Tà kỳ thật đã âm thầm vận khởi Mê hồn đại pháp, càng về sau mỗi một câu đều mang theo lực thôi miên mãnh liệt, cũng tương tự như tác dụng kích động.

Mắt thấy sắp đại công cáo thành, tập trung để ý vào Chân Từ Bi rất có khả năng sẽ bị chính mình làm cho tức chết, không nghĩ tới đang ở giai đoạn khẩn yếu nhất lại bị Tiếu Thiên Nhai quấy rối! Miếng ngon đến mồm lại bay mất, làm sao có thể không giận đây!

Bất quá giận thì giận, đối với chuyện xấu này, Quân đại thiếu gia xem ra tạm thời cũng không còn cách nào! Đối phương dù sao cũng đã thanh tỉnh lại, cẩn thần phòng bị tinh thần, mình có mắng thế chứ mắng nữa, cũng không có hiệu quả...

Quân đại thiếu hổn hển mắng: "Lão vương bát đản, trong nhà ngươi có người chết a? Hú loạn lên gọi cái chym à o0o!" ()

"Quân Mạc Tà, không cần uổng phí tâm cơ nữa! Dụng tâm hiểm ác của tiểu tặc nhà ngươi đã bị Tỏa Hồn Thần Âm của lão phu phá vỡ, miễn cưỡng tiếp tục nữa cũng bất quá chính là tự bộc lộ thói xấu, tự rước lấy nhục mà thôi!"

Tiếu Thiên Nhai truyền đến thanh âm lạnh lùng, kéo dài mà có vẻ vẫn còn dư lực."Đỗ Tuyệt, Chân Từ Bi, Khúc Vô Tình, Hoa Phong Vẫn; đồng thời xuất toàn lực nhằm hướng bắc! Lão phu tiếp ứng các ngươi!" Tiếu Thiên Nhai hét lớn một tiếng, mặt đất tốc tốc rung lên.

Mai Tuyết Yên chau mày, ánh mắt sáng ngời có chút ngoài ý muốn "Tiếu Thiên Nhai, nhìn không ra ngươi che dấu thật kỹ, thì ra đã đạt tới cảnh giới Tôn giả cấp ba, ẩn giấu thực lực ở Tôn giả cấp hai nhiều năm như vậy!"

Tiếu Thiên Nhai lạnh lùng nói: "Mai tôn giả, trong thiên hạ cũng không phải chỉ có một mình ngươi mới có thể đột phá! Tiêu Dao Tôn giả cùng Sinh Tử Tôn giả bọn họ sẽ đến. Tới lúc đó, Mai Tôn giả ngươi vẫn là lo lo lắng lắng tánh mạng của mình đi! Chúng ta đi!"

Tiếu Thiên Nhai gầm một tiếng điên cuồng, đột nhiên hai tay dang ra, thân mình dừng lại, tiếp theo bả vai run lên. Oanh một tiếng, từ trên người hắn tuôn ra đến một cỗ vụ khí tuyệt cường huyền khí, giống như là một quả bom nguyên tử cuồng bạo vậy, đám người Hạc Trùng Tiêu đang vây công hắn quát to một tiếng, chỉ cảm thấy thân mình bị một cỗ đại lực không thể kháng cự bắn ra xa.

Tiếu Thiên Nhai thân như sao băng, khí thế toàn bộ khai hỏa, công lực thi triển hết, giống như một con thuyền lớn thế không thể cản, ở bên trong đàn Huyền thú đón gió phá sóng, một đường hướng bắc!

Tiếu Thiên Nhai công lực vô cùng cao siêu. Lúc trước sở dĩ cam tâm bị vây ở chỗ này, chính là tưởng muốn nhờ công lực siêu cường của mình đánh cho đối thủ trở tay không kịp. Trong lòng lão chính là ôm tâm lý sẽ có thu hoạch, thế nên mới giả vờ yếu đuối, nếu là có thể đánh lén được Mai Tuyết Yên mới là tính toán sau cùng của hắn.

Cho nên ngay từ đầu hắn căn bản cũng không có nghĩ đến bỏ chạy! Nhưng là hiện tại hắn bất đắc dĩ phải bỏ đi cái chủ ý này và bắt buộc bộc lộ ra thực lực chân chính của mình!

Bởi vì, dưới sự chỉ huy của Quân Vô Ý, đàn Huyền thú vốn chia năm sẻ bảy, giờ phút này lại hình thành Thiết Dũng Trận, tối kiên cố tối vững vàng Thiết Dũng Trận! Nếu là còn kiên trì đánh thêm, chỉ sợ trong năm người có thể sẽ có người bỏ mạng dưới đàn huyền thú này!

Sáu người cùng đi, chết một Lưu Manh Tôn giả Lưu Thu đã là tổn thất không nhỏ, nếu là quả thật lại chết thêm mấy người, kết quả cũng đủ thấy thê thảm! Cho nên hắn quyết định thật nhanh phá vây, toàn lực phá vây!

Uy thế của Tôn giả cấp ba một khi lộ ra, quả nhiên giống như bẻ gãy cành khô mà làm mọi người tán loạn, nháy mắt liền sinh ra một con đường! Xà vương tiến đến cản lại, lại bị hắn lấy một chiêu đọ với trường kiếm, chấn bay ra ngoài thật xa!

Cùng lúc đó, bốn vị Tôn giả cùng hét lớn, đao mang đầy trời, kiếm khí bay tứ tung, đồng thời hướng về phía Tiếu Thiên Nhai cùng chọc sâu vào hướng bắc vọt tới!

Phật! Quân Vô Ý biến sắc, cờ nhỏ vung mạnh, thẳng tắp phía trước! Liều mạng ngăn cản lại! Đây cũng là thủ đoạn công kích mạnh nhất trước mắt mà Quân Vô Ý có thể đưa ra. Nếu để năm người này tạo ra lỗ hổng rồi tháo chạy, chẳng khác nào là thả hổ về rừng! Cho nên dù có xuất hiện hy sinh, cũng phải giữ được bọn họ ở tại chỗ này.

Mai Tuyết Yên hét lên một tiếng, quát: "Chạy đi đâu!" Thân thể mềm mại chợt lóe, hư không tiêu thất, lúc xuất hiện trở lại thì đã tới trước mặt Tiếu Thiên Nhai! Bàn tay nhỏ nhắn xuất chưởng như hoa sen nở rộ, bạch khí xuy xuy từ trên tay nàng tuôn ra. Do tốc độ ma sát mạnh mẽ với không khí nên ở cạnh bàn tay tuôn ra khói lửa màu xanh!

Tiếu Thiên nhai râu tóc tung bay, điên cuồng hét lên một tiếng, toàn lực đánh ra, hai quyền như rồng điên mạnh mẽ xông ra, không tránh không né, chính diện đối chiến! Nếu là không thể chính diện đánh lui Mai Tuyết Yên, hôm nay căn bản không có hi vọng toàn thân trở ra -! Cho nên Tiếu Thiên Nhai toàn lực ra tay, một lần quyết định!

Oanh một tiếng, chưởng quyền chạm nhau, một dòng khí mãnh liệt đến cực điểm từ giữa hai người tóe ra. Bốn phía người ngã chỏng gọng, Mai Tuyết Yên kêu lên một tiếng đau đớn, áo trắng nhẹ lướt mà từ từ lui ra ngoài, sắc mặt có chút trắng bệch tiếp đó lại chuyển thành một mảnh đỏ bừng.

Còn Tiếu Thiên Nhai lại dường như không chút sứt mẻ, trên mặt xẹt qua một tia đỏ tươi kỳ dị, thậm chí không buông tha cấp tốc phi thân tiến tới, hai quyền như rồng điên rời ổ, như búa tạ sấm thần, tiếp tục hướng về phía Mai Tuyết Yên điên cuồng mà đến!

Nhìn cục diện có thể nhận ra Mai Tuyết Yên bị rơi xuống hạ phong. Kỳ thật Mai Tuyết Yên vừa mới đột phá cấp ba, nhưng Tiếu Thiên Nhai này tiến vào cấp ba cũng không phải lâu!

Hai người công lực đại khái sàn sàn như nhau đều là tám lạng nửa cân, thậm chí Mai Tuyết Yên còn hơi thắng một phần, dù sao Mai Tuyết Yên là Huyền thú thân, thân thể hơn xa nhân loại!

Mà ở vừa rồi dưới cường lực đụng nhau, Mai Tuyết Yên thấy được mình nắm phần phần thắng nên dựa thế thối lui. Đúng là muốn giảm bớt lực, tránh bị thương là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Tiếu Thiên Nhai toan tính phá vây, dựa vào cường lực chống từng bước không lùi, thậm chí là áp sát đọ sức. Nhìn như chiếm thượng phong, nhưng thật ra là có khổ mà không dám nói! Nội phủ đã bị chấn thương!

Nhưng chỉ có như thế hắn mới có cơ hội đánh lui Mai Tuyết Yên!

Bởi vì hắn đoán chắc Mai Tuyết Yên chính là chủ lực tuyệt đối trong chuyến này, nàng tất nhiên không dám ở thời điểm này cùng mình ngạnh kháng mà tạo ra nội thương! Cho nên Mai Tuyết Yên e ngại thì cũng là cơ hội lớn nhất của Tiếu Thiên Nhai!

Mà lúc này, tứ đại Tôn giả đã thành công tụ lại phía sau Tiếu Thiên Nhai. Ở phía sau bọn họ, Huyền thú đã bị thương nặng ngã xuống đến năm sáu con. Tôn giả cường giả toàn lực bạo phát, uy lực thật sự là biến thái! Ngay cả là đám Huyền thú thể chất siêu cường, cũng khó có thể thừa nhận!

Nhưng trường đại chiến này cũng không phải là không có tổn thất.

Đỗ Tuyệt khóe miệng đã rớm máu, Chân Từ Bi trên mặt một mảnh dữ tợn, khóe miệng máu tươi đầm đìa, hiển nhiên đều bị nội thương! Mà Tàn đao Tôn giả Khúc Vô Tình mặt không chút thay đổi, nhưng cũng là một màu trắng bệch, trên vai dễ thấy có một vết máu lớn!

Năm vị Tôn giả cũng không nghĩ tới, chỉ là đơn thuần muốn đào tẩu, cư nhiên cũng bị dồn đến tình trạng như vậy! Thảm như vậy thì trong đời bọn họ cũng là hiếm thấy! Thậm chí là không hề có!

Lại thêm một tiếng nổ mạnh, Mai Tuyết Yên lui hai bước nữa. Một đạo kiếm quang lành lạnh lóa mắt đột nhiên sáng lên, là Đoạn kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn thừa dịp này thi triển người kiếm hợp nhất, theo sát ngay sau Tiếu Thiên Nhai, lao về Mai Tuyết Yên cấp tốc mà đến!

"Đừng cố gắng ngăn trở, thả bọn họ đi qua!" Tiếng của Quân Mạc Tà vang lên.

Thân hình Mai Tuyết Yên chợt lóe, Hoa Phong Vẫn cuỗi cùng vượt qua toàn bộ cản trở mà xông ra. Ở trên mặt tuyết vạch ra một đạo lưu tinh sáng lạn, đã dẫn đầu chạy ra khỏi vòng vây. Tiếp theo là Tiếu Thiên Nhai lao lên, ba người còn lại nối đuôi nhau phi theo!

Thiết Dũng Trận mà Quân Vô Ý bày ra đến chu đáo chặt chẽ đến cực điểm, rốt cục bị chọc ra một lỗ hổng!

Các vị Thú vương điên cuồng hò hét, liều mạng lao đến!

Ngay tại thời điểm bọn họ vừa mới phá tan vòng vây, ở giữa Tiếu Thiên Nhai và Khúc Vô Tình đột nhiên "Oanh" một tiếng vang lên, xuất hiện một cái hố to không hiểu từ đâu ra! Cái hố này to chừng hơn mười trượng, còn chiều sâu cũng áng chừng bảy tàm trượng.

Cứ như vậy mà xuất hiện một cái hố to đến khó hiểu!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành