Dị Thế Tà Quân

Chương 687: Chấn động thiên hạ




: Sonhg15

Biên Tập: Maison

Cái này một chút cũng không khoa trương, tổng cộng trên năm trăm vị thú vương dắt tay nhau xuất hành, khí tức nơi tụ họp cường giả, há lại bình thường. Cho dù là cao thủ cấp Thiên huyền, thậm chí là Chí tôn cường giả cũng muốn chống đỡ hết nổi, huống chi là người bình thường!

Vạn tướng quân chấn động, nào còn lo lắng mặc quần áo, cứ như vậy mặc một cái quần cộc ngắn ngủn, lộ ra lông ngực cùng đùi, gắng gượng chống đỡ, thất kinh chạy ra đứng ở bậc cửa trước ngước mắt nhìn mà không khỏi đầu óc quuay cuồng một trận, cả người lạnh lẽo, buột miêng nói: " Ối cha ơi, ối mẹ ơi..."

Chỉ thấy bàu trời phía nam đột nhiên biến thành đen ngòm, một con hạc khổng lồ giương cánh mà đến. Mắt hạc đỏ bừng, sắc bén nhìn chăm chú vào thiên địa. Trên lưng hạc, một hình dáng yểu điệu, một nữ nhân áo trắng đứng thẳng tắp, vô luận là thần thái hay khí độ, đều là tràn trề khí thế độc chiếm thiên hạ, phong thái nghiêm trang đứng đầu giang hồ.

"Vụt" một tiếng, cả người và hạc trực tiếp bay qua Thiên Nam thành! Cơn lốc nổi lên làm cờ phía trên tường Thiên Nam thành phần phật bay vụt lên trời cao!

Ngay sau đó, lại có mấy trăm con đại hạc phô thiên cái địa bay tới, dùng tư thế phi hành kiêu ngạo tới cực điểm, hoàn toàn không coi ai ra gì, gào thét mà qua!

Vạn tướng quân trực tiếp ngồi phịch xuống mà bệt trên mặt đất, nếu không có tầng vải mỏng chống đỡ, chính là xứng đáng với câu "lấy trứng chọi đá"!

"Ta chết thôi, ông trời ơi! Trời cao đất dày ơi! Đây rốt cuộc là làm sao lại trêu chọc các tổ tông này? Thanh thế này so với đợt vừa bay qua thì còn lớn hơn nhiều lắm! Lớn hơn quá nhiều, quá nhiều, làm sao bây giờ, rốt cuộc là điều gì..." Mặt Vạn Vô Ngôn trắng bệch mà thì thào.

Nhưng khiếp sợ còn chưa qua, ngay sau đó lại là một đám...

Lại là một đám...

Lại là một đám…

"Ông trời a... Vô cùng vô tận vậy..." Vạn tướng quân mặc kệ bàn tọa lộ gần hết ra ngoài mà mang vẻ mặt cầu xin xoay người vội vàng chạy vào hậu viện: "Ta phải nhanh chóng báo về Bộ Binh tin tức này mới được... A?! Thế này này này... Trời ạ..."

Vạn tướng quân hoảng sợ phát hiện, bồ câu đưa thư cùng diều hâu được huấn luyện, con nào con nấy sùi bọt mép, xụi lơ ở trong lồng, không còn thở nữa.

Hơn mười con loại chim bay được nghiêm chỉnh huấn luyện đã bị khí thế to lớn mạnh mẽ đè chết! Hoặc là phải nói… hù chết! Vạn tướng quân nghẹn họng nhìn trân trối,

***

Trên đường, Tuyệt Lộ Tôn Giả Đỗ Tuyệt dẫn theo Chí Tôn Kim Thành hơn mười cao thủ đang chạy đi, những người này hết đều là nhất đẳng cao thủ, toàn lực thi triển tự nhiên trên đường đi giống như cuồng như gió mau lẹ.

Nhưng đang lúc toàn lực tiến lên, Đỗ Tuyệt đột nhiên biến sắc vung tay lên, toàn bộ Chí Tôn Kim Thành cao thủ nháy mắt hiểu ý, nhanh chóng ẩn náu trong núi, mà Đỗ Tuyệt ngẩng đầu nhìn ra xa, sắc mặt lại tức thì trở nên trắng như tuyết, miệng hơi hơi mở ra, lộ ra một loại khiếp sợ không hiểu, thậm chí là có chút thần sắc khủng hoảng! Thần sắc thất thố như vậy, đã sớm nhiều năm chưa từng xuất hiện trên mặt của lão!

Bởi vì đáp án đã rất hiển nhiên, họ chưa từng thấy khí thế kinh thiên cường đại nào như vậy, mọi người dưới sự kinh hãi, đồng loạt giương mắt nhìn lên.

Chỉ thấy xa xa phía chân trời, một con hạc lớn nhanh nhẹn bay tới, rồi sau đó lại có một mảng lớn hạc che khuất bầu trời, mà ở bên trên bạch hạc, một dáng người áo trắng yểu điệu, không kiêng nể gì tản ra khí thế cuồng ngạo, lấy một loại tư thế thách thức thiên hạ, ngạo nghễ mà đứng!

"Mai tôn giả! Hạc tam Hạc Trùng Tiêu! Còn có đại lượng đỉnh cấp huyền hạc đàn! Này... Điều này sao có thể?". Đỗ Tuyệt cơ hồ thất thanh kêu ra, trên mặt ròng ròng toát ra mồ hôi lạnh. Lão đương nhiên cũng nhìn thấy trên lưng hạc đàn kia một đám võ giả dũng mãnh. Không khỏi lên tiếng kinh hô

"Ở đâu ra nhiều Thú Vương đã hóa hình người thế này? Chết tiệt! Chẳng lẽ là mới sinh ra sao? ***, cho đến giờ chuyện này còn chưa xuất hiện. Nếu như quả nhiên là chiến lực nhiều như vậy thì bổn thành điểm lực lượng chừng đó làm sao mà đủ được?"

Luôn luôn tàn khốc tới tận cùng, Tuyệt Lộ Tôn Giả Đỗ Tuyệt thế nhưng lại phá lệ tuôn ra lời nói tục, hơn nữa lại còn đến hai ba lần liên tục, khuôn mặt co giật, nước miếng bay tứ tung! Hiển nhiên, đã là khiếp sợ tới cực điểm!

Lão lúc này còn chưa oán trách xong, lại có một nỗi khiếp sợ thật lớn đánh tới, Đỗ tôn giả thân mình lắc lư hai cái, cơ hồ té ngã trên đất!

Những cao thủ Chí Tôn Kim Thành đằng sau thì cả đám trợn mắt há mồm!

Bởi vì, một mảng lớn bằng đàn bay theo sát hạc đàn lướt qua, xen lẫn một cỗ khí thế không gì không phá được. Chúng làm cho đầy trời mây mù bị phá thành mảnh nhỏ, ngang ngược hung hăng càn quấy tới cực điểm bay tới.

Trên lưng bằng, lấy nhãn lực của bọn họ, rõ ràng có thể thấy được có một võ giả hình thù kỳ quái cường tráng mắt lộ ra hung quang, đón gió đứng ngạo nghễ, như thiên binh thiên tướng, ầm ầm bay qua!

Sau đó lại là một hạc đàn phô thiên cái địa...

Bằng ( đại bàng) đàn từng đàn, từng đàn, từng đàn…

Chim ưng đàn từng đàn, từng đàn, từng đàn…

Ta kháo ta kháo ta kháo ta kháo...

Trời ạ trời ạ trời ạ trời ạ...

Nhiều tiếng nói tục thô kệch luân phiên vang lên. Hơn nữa lại phát ra từ miệng một ít cao thủ Chí Tôn Thượng thừa đầu bạc, tuy già mà vẫn tráng kiện. Cả một đám hoàn toàn để mất hình tượng mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào giữa không trung, giống như những pho tượng xác ướp đứng hong gió.

Trên bầu trời rất nhiều phi hành huyền thú đã bay qua đã lâu, dưới mặt đất gió lạnh vẫn còn! Lúc này, một vị cao thủ Chí Tôn Thượng thừa mắt tam giác mới hô lên, mang theo nỗi khiếp sợ mãnh liệt cùng e dè trong lòng mà văng tục "*** cả nhà nó... Nhiều như vậy! Chẳng lẽ định để bọn lão tử đi chịu chết?"

"Kinh hỉ" như thế, sóng sau cao hơn sóng trước liên miên không dứt đi qua làm cho Tuyệt Lộ Tôn Giả Đỗ Tuyệt đấm lên trời! Quai hàm đột nhiên nghiến kèn kẹt, mi mắt cũng hơi giật giật cắn răng nói

"Hừ, lập tức phái người quay về Kim thành, để thành chủ tăng thêm nhân thủ, mới điểm vài người thế này hẳn là chưa đủ! Căn bản tư cách giao đấu cũng không có! Cho dù là tổng hợp lại toàn bộ chiến lực Tam đại Thánh Địa lần này đã xuất động thì cũng chỉ là như muối bỏ biển, chẳng thấm vào đâu, coi như làm đồ ăn cho người ta cũng không đủ!"

Đỗ Tuyệt chậm rãi đứng lên, nhìn bên cạnh một cái thân hình gầy cao lão giả: "Phương lão tam, khinh thân công phu của ngươi cao nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, nhanh chóng quay trở lại! Thông tri thành chủ tăng thêm nhân thủ"

"Cường giả cấp Tôn Giả ít nhất cần thêm bốn vị! Chí Tôn Thượng thừa, ít nhất cũng tăng thêm ba mươi người, nhanh đi!" Phương lão tam gầy gò vội vàng đáp ứng, hắn cũng biết chuyện quá khẩn cấp, nên cũng không nhiều lời vô nghĩa, lập tức thân hình thi triển, tựa như một con thỏ trúng tên, trong phút chốc bặt vô âm tín.

"Toàn bộ thành viên tốc độ chậm lại, chờ viện binh, không được để thế lực Thiên Phạt phát hiện sự có mặt của chúng ta, đợi cho viện binh đến, mới tiếp tục đi tới Ngân Thành! Ngàn vạn lần cẩn thận!"

Đỗ Tuyệt trầm mặt, không nghi ngờ gì nữa hạ lệnh. Cùng lúc đó, người phía Mộng Huyễn Huyết Hải cũng lao xao dừng bước lại, Độn Thế Tiên Cung Chân Từ Bi cũng là thần thanh mặt trắng đưa ra quyết định tương tự!

Cao thủ Tam đại thánh địa ở một khắc này bị cảnh Thiên Phạt sâm lâm đột nhiên đột phá, lực lượng khủng bố đủ để kinh sợ thiên hạ đã gây ra khiếp sợ!

Lúc này, động tĩnh của Thiên Phạt sâm lâm, quả là thiết thiết thực thực làm thiên hạ đều phải chấn động!

Ở trên một thảo nguyên, một hình dáng như thực như ảo hoàn toàn không giống bóng người đang lướt đi đột nhiên dừng lại. Nó chậm rãi trở nên chân thật, hiện ra một hắc y nhân ( người áo đen) gầy yếu. Hắn nhìn thấy đàn Huyền thú bay qua trên không trung mà trong mắt hiện lên sát khí, đột nhiên dâng lên ý chí chiến đấu khát máu!

Trường kiếm bên hông dường như cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của hắn đột nhiên thương một tiếng kêu nhẹ, tự động nhô ra khỏi vỏ nửa thước! Hàn quang lóe ra! Lấp lánh như nước lạnh trong trời đông giá rét, mờ ảo sáng lên ánh băng lạnh lẽo thê lương!

"Thu Thủy Vô Ảnh Kiếm! Bạn tốt của ta, bây giờ, cuối cùng đã tới lúc chúng ta mở đại khai sát giới! Phong Tuyết Ngân Thành, không biết lần này rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người để cho ta tế kiếm đây?! ~"

Người này khe khẽ vuốt vuốt chuôi kiếm, khẩu khí dịu dàng, lại mang theo lành lạnh sát khí. Chủ nhân Thu Thủy Vô Ảnh Kiếm! Đương nhiên duy có sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn!

Cho nên vị này sát thủ Chí Tôn chậm rãi xoay người, thẳng đường hướng bắc mà đi. Nơi đó, là phương hướng Phong Tuyết Ngân Thành.

Sở Khấp Hồn thân pháp cực nhanh, không bao lâu liền biến mất trong thảo nguyên mờ mịt, chỉ còn lại lẫm lẫm sát ý trên không trung mãi không tan!

Trên bầu trời bão táp khuấy động!

Một ngày sau! Đến lượt Thiên Hương thành cũng là cực kì bận rộn! Quân Mạc Tà đứng ở Quân gia đại viện, khuôn mặt nghiêm trang kín đáo, hai mắt huyết quang lóe ra!

Cũng phải thôi! Chính là thời điểm này! Năm ngày sau đó, đã là ngày hai tháng hai!

"Ngày xuân về hoa nở, một kiếm phá Ngân Thành!"

Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân, hai đại cường giả Chí Tôn Thượng thừa đứng ở phía sau Quân Mạc Tà. Giờ khắc này hai người bọn họ chỉ cảm thấy thiếu niên thân hình mảnh mai trước mặt này, như là hóa thành núi cao nguy nga! Khí thế lẫm liệt tựa hồ sắp phát ra từ thân hình mảnh dẻ vươn thẳng lên chín tầng mây!

Quân Vô Ý khuôn mặt nghiêm nghị, hai hàng lông mày như kiếm, tựa hồ tùy thời đều xé rách trán. Từ trên người một khí thế oai phong bậc đại tướng trầm tĩnh, sai khiến chắc chắn ổn định. Huyết Y đại tướng đã trở lại hào hùng!

Chính là năm đó, vị tướng quân oai phong nơi chiến trường, dẫn dắt trăm vạn đại quân ngựa đạp nghìn vạn dặm đại lục, đẫm máu cát vàng thề không về chính là Huyết Y đại tướng nay đã trở lại!

Chẳng qua, lúc này đây hắn sắp sửa soái lĩnh tác chiến, không phải quân đội bình thường, cũng không phải xông pha chốn thế tục mà là chiến dịch rất cao tầng! Quyết chiến Ngân Thành, quyết chiến với Phong Tuyết đỉnh!

Quân Mạc Tà tuy rằng thông minh lanh trí, thủ đoạn cũng đủ, nhưng hắn cũng tự mình hiểu. Hắn hiểu được chính mình trước sau không phải soái tướng tài năng có thể dự báo, điều hành đại quân tác chiến! Nhưng Quân Vô Ý thì được! Hơn nữa hoàn toàn xứng đáng!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành