Dị Thế Tà Quân

Chương 664: Tuyết dạ lạc hoa phi - Đêm lạnh hoa tuyết bay




: Newclapika

Biên Tập: Newclapika

"Bẩm bệ hạ, công chúa vừa rồi khóc lóc, phi ngựa chạy đi, tâm tình cực kỳ không đúng, bọn nô tài không dám ngăn trở ". Đây chính là thủ vệ đại môn đến bẩm báo.

"Linh Mộng?" Hoàng Đế bệ hạ ngẩn ra, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Mẹ con hai các ngươi đều bỏ ta đi theo tình lang sao? Ha ha... Quên đi, không cần quan tâm tới nó! Mang rượu tới cho trẫm! Trẫm hôm nay, muốn hảo hảo chúc mừng!"

"Dạ!"

Gió lạnh từng cơn cuộn lên không trung, bụi tuyết quanh co bị thổi lên trên không trung bay lượn. Nơi này chính là đường phố của một nơi cực kỳ phồng hoa: Thiên Hương thành, nhưng giờ khắc này lại có vẻ có chút quỷ khí um tùm!

Một chiếc kiệu nhỏ có đỉnh bằng vàng, có tua cờ màu buông xuống, xung quanh có tới một trăm người hộ vệ, không nhanh không chậm tiến lên phia trước. Bên trong kiệu đúng là Mộ Dung Tú Tú tuyệt mỹ trên mặt lộ vẻ do dự cùng với đấu tranh. " Thực sự phải làm như vậy sao?

Sau một khắc, trước mắt của nàng tựa hồ như xuất hiện một nam nhân thân hình hiu quạnh, vẻ mặt cô độc cùng với thê lương, một đôi mắt tuyệt vọng đã lâu, nhưng thâm tình vẫn nóng bỏng như cũ!

"
Dạ Cô Hàn ". Mộ Dung Tú Tú trên mặt hiện lên một tia ôn nhu, lưu luyến từ đáy, dù trong thời gian ở bên Dạ Cô Hàn, Mộ Dung Tú Tú chẳng bao giờ thấy Dạ Cô Hàn biểu lộ qua.

Nhưng mỗi khi đêm khuya buông xuống, ý niệm này lại hiện lên cái cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy trong lòng chua xót khổ sở, cũng chính là bởi vì sự chua xót khổ sở này, mới có thể làm cho nàng cảm thấy, chính mình vẫn là một con người, hơn nữa, vẫn là một nữ nhân!

Mối thâm tình này, dằn vặt ba người suốt đời, biến thành một vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành trở về dằn vặt Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài vũ mỗi khi ông mơ ngủ, cũng là một đoạn hồi ức vĩnh viễn không bao giờ phai màu trong lòng của Mộ Dung Tú Tú cùng với Dạ Cô Hàn.

Cái đêm khuya hôm nay, Mộ Dung Tú Tú lại phát hiện chính mình rất kỳ quái: đang nhớ lại bao chuyện cũ, bao thâm tình lưu luyến của cái ngày xưa ấy, bao lời thề non hẹn biển của tuổi thanh xuân, đang hiện lên rõ ràng như vừa mới hôm qua; tựa như trên con đường nhỏ mình đang đi, bao ký ức mơ hồ của ngày xưa chợt ùa về, sống động ngay trước mắt.

"
Tiểu hàn... Khổ thân chàng..." Mộ Dung Tú Tú trên mặt đẫm nước mắt. Vào giờ khắc này, nàng đột nhiên đang nhớ lại Dạ Cô Hàn trước kia đào vong ngục tù lưu lại cho mình một bài thơ, nàng không khỏi cười thống khổ, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay màu trắng, mặt trên thêu rồng bay phượng múa cùng vài dòng chữ nhỏ bằng máu hồng tươi:

Bất hối thử sinh chủng thâm tình

Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh;

Trường hận uyên lữ duy mộng lý,

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh!

"
Một đời ôm chặt mối tình thâm

Cam nguyện đày thân nơi đất khách.

Tình trường vạn lý đành chôn mộng,

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!"

< Xin cả đời được yêu mãi nàng. Không cầu có sau này, không cầu đồng hành, cũng không cầu được sở hữu. Thậm chí không cầu nàng yêu ta, chỉ cầu trong tuổi xuân đẹp nhất của cuộc đời này được gặp nàng ^^ >

Sau Dạ Cô Hàn vượt ngục, rời đi, Mộ Dung Tú Tú tự thêu cái khăn tay này, coi đó là chính chàng tặng cho mình, ngoại trừ nàng ra không có có bất kỳ người biết, sắc hồng tươi của chữ viết bài thơ kia chính là máu của Mộ Dung Tú Tú!

Dùng máu tươi của chính mình nhuộm đỏ chỉ trắng, sau đó tự tay sâu kim, một tay thêu nên khăn gấm kia, thêu ra bìa thơ cuối cùng mà người mình yêu nhất đã tặng! Tình hai ta sẽ mãi mãi trường tồn!

Sau mấy ngày hôm trước, mặt trên của chiếc khăn lại nhiều hơn hai hàng chữ, vẫn giống hệt hai hàng chữ trên, màu máu đỏ tươi: "
Nếu có kiếp sau ta lại gặp nhau, thà phụ trời xanh không phụ chàng!"

Là Dạ Cô Hàn gần nhất mới sửa lại bài thơ này hai câu cuối! Mộ Dung Tú Tú tại thêu xong hai câu này, rồi lại thêu phía dưới hai chữ: "
Chờ mong! I'm here & waiting for U"

"
Tiểu hàn, không chỉ có chàng chờ mong, thiếp cũng chờ mong! Nếu có kiếp sau ta lại gặp nhau, thà phụ trời xanh không phụ chàng! Nếu là có kiếp sau, thiếp chỉ thuộc về một mình chàng! Suốt đời cười vì chàng, khóc vì chàng, rơi lệ vì chàng, hân hoan vì chàng, sinh con cho chàng, cùng chàng bạch đầu giai lão... Dù cho bần hàn, dù cho hèn mọn... Nhưng chỉ cần thiếp cùng chàng có thể cùng một chỗ, thiếp... sẽ không hối hận!" < ặc, nói bao câu, đến cuối lại ngắc ngứ, mãi mới dám nói >

"
Tiểu hàn, thế nhân đều ca tụng Quân Vô Hối cùng với Đông Phương Vấn Tâm, đều thay bọn họ tiếc hận, đều đồng tình... Nhưng là ai? là ai biết ta cũng ước được như ao hai người bọn họ? Bọn họ tuy rằng Âm Dương lưỡng cách, âm ty và trần gian khác đường, nhưng dù sao đã từng làm vài chục năm sống với nhau nên nghĩa vợ chồng!".

Họ có chung một đoạn tình cảm keo sơn, chồng được sống vì vợ, vợ được sống vì chồng! Bọn họ thực sự thật hạnh phúc... Mà sao chúng ta lại vĩnh viễn không được sống vì nhau....

Tiểu hàn ơi... Thiếp sẽ yêu mãi chàng, chàng cũng đã biết, thiếp mỗi lần gặp lại chàng, lòng thiếp càng thêm chua xót, càng thêm đớn đau... Kiếp sau nối tiếp kiếp sau "
...

"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, phía trước chính là Quân phủ."

Phía trước nhất, ngồi trên lưng ngựa, thị vệ xoay người lại cung kính bẩm báo.

Đúng lúc Mộ Dung Tú Tú đang hồi tưởng về cả đời này sẽ mãi khổ đau, tinh thần như phiêu đãng, như lọt vào trong sương mù... Một câu nói của thị vệ, đem Mộ Dung Tú Tú từ trong mộng ảo giựt mình tỉnh lại, xốc màn kiệu lên, ra bên ngoài nhìn lại, mắt vẫn trong sương mù: "Nhanh như vậy sao?"

"
Nhanh như vậy sao?". Bọn thị vệ đều rất không nói gì, mặt đường đầy tuyết, trời vừa tối đã kết băng, đi lại trơn trượt, chúng ta một đường dè dặt, đi đâu được nhanh? Rõ ràng là quá lâu mới đúng. "Bà thích thì đi vòng nữa đi, bọn ta đứng đây chờ."

Đột nhiên một cơn gió lạnh, cuồn cuộn nổi lên cuốn theo đầy tuyết thổi tới, đúng lúcMộ Dung Tú Tú vén lên màn kiệu đi ra ngoài, làm cho nàng giật nảy mình, rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên mọc lên một loại dự cảm mơ hồ, phía trước không có đường sao? Vẫn là của ta lộ chạy tới đầu cùng?

Đúng lúc này, một cơn lốc đột nhiên cuồn cuộn nổi lên, xoay trên mình không, lấy thế lôi đình vạn quân, hướng về cỗ kiệu trùng kích qua đây! Quang hoa lóe ra, trong cơn lốc. "Có kiếm!Hoàng hậu nương nương cẩn thận!". Thị vệ kinh hãi gần chết, hô lên!

Phía xa, tiếng vó ngựa như sấm cuồn cuộn mà đến, như cuồng phong mưa rào; trong đêm khuya như thế này, trên mặt đất kết băng trong như gương, dám phóng ngựa cuồn cuộn như thế, không phải người điên chính là cuồng nhân, bởi vì một khi ngã sấp xuống, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì chết tại chỗ! Quả thực là đối với tánh mạng của mình là không có chút tôn trọng!

Trong gió truyền lại một âm thanh yếu ớt như dốc cạn cả đáy lòng: "... Mẫu hậu... Cẩn thận... Mẫu hậu... Cẩn thận..." Thanh âm bị gió lạnh thấu xương thổi trúng nên lúc được lúc chăng, lại có thể nghe được ra trong thanh âm nọ có chút tuyệt vọng vô hạn cùng với hoảng loạn! Trời đông giá rét Lãnh Dạ trong, Linh Mộng Công Chúa giục ngựa đuổi điên cuồng, tóc tai bù xù đúng là liều mạng.

Gió lạnh thổi vào mặt, những giọt nước mắt ràn rụa như sa châu đã đóng băng ở trên mặt. Mộ Dung Tú Tú cũng nghe được tiếng thị vệ kinh hô, cũng thấy được một cơn lốc đang cuộn gần tới, cùng với một bóng hình mơ hồ không rõ... Tiếng vó ngựa phía xa, cũng tiến nhập lỗ tai của nàng, đúng là tiếng gọi của nữ nhi tê tâm liệt phế, nàng đã nghe rõ được trong tiếng gió rít của đêm lạnh.

Nhưng nàng đột nhiên phát hiện, chính mình cả người như đóng băng, khẽ động cũng không được! Dưới huyền công bao phủ kinh thiên địa khiếp quỷ thần mức này, nàng hoàn toàn không có một chút kháng cự, chỉ có thể khoanh tay chịu chết! Nhưng trái lại, mặt nàng điềm tĩnh,xuất hiện một tia mong chờ được giải thoát... Có thể ra đi sao?

"Hú...uu…uuu...uuuu..." Tiếng sói tru như tuyệt vọng ré vang lên, bóng của thị vệ A Cửu đột nhiên xuất hiện, một cước đá vào cỗ kiệu, toàn bộ kiệu nhỏ bay nhanh, giờ khắc này, lại hiện ra trước mặt là chỗ băng trống, cư nhiên một kích vừa rồi trượt ra ngoài...

Mà thân ảnh của hắn thon gầy quang mang sáng lên, lớn tiếng gào thét, phóng người lên trong nháy mắt, nghênh hướng về phía con lốc giữa không trung! Trong cơn lốc có bóng người! Địa Huyền đỉnh phong! Vị này chính là thiếp thân thị vệ của Hoàng hậu nương nương, dĩ nhiên là Địa Huyền đỉnh phong cao thủ!

Nhưng, đến đây ám sát lại là Văn tiên sinh, đây cũng là một vị chí tôn cao thủ! Cũng coi như là thiên huyền đỉnh phong, cũng có thể trong nháy mắt diệt sát! Địa Huyền đỉnh phong là cái gì mà dám cản trở? Nhưng dù sao cũng đã cản được một kiếm!

Giữa không trung huyết sắc bạo liệt, thân thể của A Cửu vừa mới xông lên trước, trong nháy mắt biến thành một mảng thiên địa huyết nhục rơi xuống đất, một cơn mưa máu nhỏ cũng rơi xuống!

Nhưng thân thủ Văn tiên sinh so với cơn huyết vũ này còn nhanh hơn! Hắn giống như là Ma thần từ trên trời giáng xuống! Trên người của hắn, vẫn đeo một túi hành lý nhỏ, một khi chém giết Mộ Dung Tú Tú, hắn lập tức xa chạy cao bay, quay lại Chí Tôn Kim thành! Từ nay về sau hồng trần tục thế, đối với hắn mà nói: tuyệt không vướng bận!

"Bảo hộ Hoàng Hậu!" Mười mấy tên thị vệ đồng thời tuốt đao kiếm ngăn ở phí trước kiệu nhỏ, mà lúc này, Mộ Dung Tú Tú xoay người một cái, từ bên trong kiệu lao ra, ngã trên mặt tuyết, đồng thời, oanh một tiếng, chiếc kiệu nhỏ bị chưởng lực bắn trúng, tứ phân ngũ liệt!

Văn tiên sinh không nói được một lời, trường kiếm xoay một vòng, một đạo kiếm khí ánh trăng quanh co lòe ra, mười mấy tên thị vệ kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, không ngờ dưới một kích này, toàn bộ bị giết chết! Kiếm khí độn thể mà ra, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vết kiếm thật sâu! Máu lẫn trong gió tuyết tung bay!

Tiếng vó ngựa càng tới gần, Linh Mộng Công Chúa chạy tới như không muốn sống nữa, nhảy xuống ngựa, hầu như ngã sấp xuống, điên cuồng hướng tới phía trước mẫu thân chém tới, trong miệng kêu thảm một tiếng to: "Mẫu hậu a..."

Văn tiên sinh thân ảnh liên tục bay vút, nhãn thần thoáng một chút do dự, hữu chưởng oanh một tiếng đánh bay ra ngoài! Thậm chí ở trong không khí, cũng có thể rõ ràng chứng kiến: một cái hắc động chân không, to cỡ độ bàn tay, cách không đánh về phía giữa lưng của Mộ Dung Tú Tú!

"Dừng tay!" Một cái thân ảnh như quỷ mị không hề dự triệu xuất hiện, thân hình chưa tới nhưng đã đánh ra một cỗ lực lượng như chặn chưởng phong của Văn tiên sinh lại.

Nhưng dù sao cũng là chậm một khắc, tuy rằng tiêu mất đại bộ phận lực lượng, nhưng đúng là một cổ chưởng lực mạnh mẽ, bịch một tiếng đánh vào hậu tâm của Mộ Dung Tú Tú!

Mộ Dung Tú Tú kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mảnh mai bị đánh bay lên khỏi mặt đất, giữa không trung một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun tới, tựa như một đóa hoa mai trên cành bị đánh mạnh mẽrơi xuống, thân thể nàng từ không trung vô lực, rơi xuống nhất, quần áo tung bay, nhìn nàng như một đóa hoa kiều diễm đang tàn phai, điêu linh trong màn tuyết đêm.

"Mẫu hậu!" Sự can đảm của Linh Mộng Công Chúa như mất đâu hết, bay nhanh, lao về phía trước, mắt thấy không kịp, nàng nhảy chồm về phía trước, thân thể tầng tầng lớp lớp quỳ rạp xuống đất trên, răng rắc một tiếng, mặt băng vỡ vụn!

Nhưng nàng thoáng như chưa tỉnh, duỗi tay, kiên quyết muốn được gần chỗ mẫu thân rơi xuống, tựa như tiếp được cái thân hình mà chính mình duy nhất muốn dựa vào suốt dời.

"Két!" Một tiếng va đập mạnh mẽ, làm cho Linh Mộng Công Chúa dù có tiếp được mẫu thân mình cũng đồng thời bị lực va đập làm té ngã, đầu gối của nàng vẫn quỳ trên mặt đất, vốn cũng đã vỡ vụn, trải qua cú ngã này, toàn bộ nửa người trên đột ngột gãy đi, cái gáy phủ một tầng băng tuyết trắng xóa...

Nàng quỳ trên mặt đất, chỗ đầu gối lần thứ hai truyền ra tiếng vang thanh thúy, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, nếu là nhấc quần áo ra kiểm tra, chắc chắn chứng kiến khớp xương đầu gối của nàng đều vỡ vụn, từ trong da thịt mềm mại hé ra một đầu khớp xương trắng đầy máu...

Nhưng nữ hài tử này từ nhỏ được nuông chiều vào giờ khắc này không ngờ hiển lộ ra sự kiên cường tuyệt đỉnh như vậy, đúng là tuyệt đối thống khổ, dù là một cái thần huyền cao thủ cũng không thể chịu được.

Nhưng tiểu cô nương này không ngờ tiếp nhận được. Hơn nữa, gáy của nàng trong nháy mắt bị rách ra tuôn máu, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ ôm lấy thân thể mẫu thân của mình, không để cho mẫu thân bị một chút trùng kích...

Con mắt Mộ Dung Tú Tú chợt mở ra, vô thần nhìn dáng vẻ mặt tuyệt vọng, bi thống của con gái, trên mặt lộ ra một tia ôn nhu cùng với quyến luyến, nàng muốn nói một câu: "Mộng nhi, đừng sợ, mẫu hậu không có việc gì."

Nhưng há miệng, lại là một ngụm lớn máu tươi lại phun ra, lúc này đây lại còn mang theo một chút nội tạng bị vỡ nát.

Nàng muốn giơ tay lên, âu yếm lau khuôn mặt đang nước mắt lưng tròng, nhưng lại phát hiện cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, nàng chỉ có thể nhịn được một cơn đau nhức như phiên giang đảo hải trong cơ thể, trên mặt lại nỗ lực làm làm ra một bộ dạng đạm nhiên không đau đớn, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn con gái, muốn cố gắng nói với con gái rằng: "mẹ không đau, thực sự không đau...Con gái ạ"

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành