Dị Thế Tà Quân

Chương 615: Đồng Quy Chiến Pháp




Câu Bất Hoàn bị lũ chuột làm cho đau đến hồn phi phách tán. Lão tuy rằng tàn nhẫn, tuy rằng ham ăn thịt người, nhưng hiện tại bản thân đang bị lũ chuột ăn thịt…Đây là điều không thể chịu nổi…

Lại nghe Quân Mạc Tà lúc này không nói nhiều, từ trong thắt lưng quả nhiên đã có con chuột nhảy lên, dấu hiệu này quả nhiên không ổn, sắc mặt đại biến. Chính trong giờ phút này trong thâm tâm lão không còn chiến ý,trong tâm thức có ý muốn cầu xin tha thứ nhưng hoàn toàn không có khả năng nói ra.

"Tất cả mọi người là nam nhân, ta đây chắc chắn sẽ không ngồi xem. Ta lập tức thả rắn vào cắn chết con chuột, cứu tiểu JJ nhỏ kia …Câu Bất Hoàn ta cứu ngươi rất nhiều lần hẳn là ngươi đang rất cảm kích ta"

"Mấy con rắn của ta còn đang ngủ đông ngươi nguyện ý sưởi ấm cho chúng chứ? Nghe nói rắn thích đào hang lắm, ở gần mông ngươi chẳng những ấm áp lại còn có hang để chui vào lại còn có cái để ăn để uống thật là tiện nghi đầy đủ, tính kỹ thật là hoàn hảo nha"

Quân Mạc Tà làm bộ tháo dây lưng quần, trước sau đem mấy con rắn giơ lên trước mặt lão. Con rắn lắc lư cái đầu tam giác cái lưỡi chẻ đôi liên tục thè ra thụt vào.

Câu Bất Hoàn cả người run rẩyt, chợt đột nhiên phọt một tiếng, mùi hôi thối bốc lên, cứt đái dầm dề, trước sau đồng thời phun ra; đột nhiên lão kêu gào khóc thét lên, liều mạng lắc đầu "Không không không không không"

Lão nhìn thấy ánh mắt Quân Mạc Tà giống như là nhìn thấy nhất ác ma, một ánh mắt mãi mãi là của đao phủ giết người, đã muốn tràn đầy sợ hãi! Tự đáy lòng sợ hãi!

"Cái gì? Nói rõ!" Quân Mạc Tà nghiêng cái lỗ tai.

"Không..!" Không... Cần... Van cầu ngươi... Giết ta đi..." Câu Bất Hoàn gắt gao khép chặt chân, không ngừng kêu thảm thiết, đã là sợ hãi được tột đỉnh...

"
Ta đối với thái độ hiện tại của ngươi, chính là rất không hài lòng." Quân Mạc Tà nhíu mày "Mới vừa nói qua, ngươi phải quì xuống lạy, phục lạy cầu ta, ta sẽ xem xét tha cho ngươi, ngươi ngay cả đầu còn không có cúi đầu, làm người phải học sự thành khẩn"

Câu Bất Hoàn kêu thảm, cơ mặt vặn vẹo lên, đột nhiên điên cuồng cúi xuống, bang bang phục lạy, nước mắt tung hoành: "
Van cầu ngươi, ngươi cho ta phục lạy... Ngươi đại nhân có đại lượng, ngươi liền giết ta đi! Giết ta a a a..."

"
Âm thanh hơi nhỏ, ta không nghe thấy. Đồ rác rưởi này!" Quân Mạc Tà cau mày, vẻ mặt không hài lòng, thản nhiên cười nói "Ngươi ngay cả cầu xin tha thứ cũng chưa đủ lực sao?"

"
Ta là đồ cặn bã mà, cầu ngươi! Cầu ngươi giết ta!" Câu Bất Hoàn không ngừng phục lạy, kêu thảm, liều mạng hô toáng.

Lão đã rõ ràng cảm giác được, thật sự có mấy con chuột đã tại hướng giữa háng bò tới, đã muốn thực tiếp cận nơi đó... Cảm giác bị hành hạ phải chết ở miệng con chuột, làm cho Câu Bất Hoàn trực tiếp bị dọa điên rồi, càng khỏi nói tùy thời đều cũng thành một nam nhân không hoàn chỉnh.

"
Nhớ kỹ! Nếu là lại có kiếp sau! Ngàn vạn lần chớ ở trước mặt ta giả bộ làm con người cứng đầu, ta thực sự chán ghét! Ngươi như vậy không thích dùng bữa ăn chính, liền chấm dứt thịnh yến này đi!" Quân Mạc Tà ôn nhu cười cười, xuyên qua lớp vải quần đem mấy cái con chuột toàn bộ đâm chết. Tiếp theo, Viêm Hoàng Huyết cắm vào ngực Câu Bất Hoàn

Câu Bất Hoàn toàn thân chấn động, trên mặt thế nhưng toát ra thần sắc yên tâm, ánh mắt gắt gao nhìn Quân Mạc Tà không có oán hận không có cảm kích, chỉ là đơn thuần nhìn lên, tựa hồ cần vĩnh viễn nhớ kỹ khuôn mặt này... Không biết là nhớ kỹ để sau này không nên trêu chọc, hay là nhớ kỹ để kiếp sau đến báo thù...…

Quân Mạc Tà rút kiếm ra, thân kiếm mát rượi. Nhìn thấy thân kiếm Quân Mạc Tà âm thầm hỏi: "
Tàn khốc sao?" Thần kiếm không nói, Quang Hoa lưu chuyển

"
Đây là giang hồ!" Quân Mạc Tà nhìn xác Câu Bất Hoàn lạnh nhạt nói "Kỳ thật ngươi nha, trên thế giới này, căn bản không có cái gọi là con người rắn rỏi. Người thấy chết không sờn thì rất nhiều, nhưng hình phạt làm cho người ta sống không bằng chết... Lại càng nhiều hơn! Đối mặt địch nhân, đánh không lại mà lúc không thể trốn thoát thì tốt nhất là trước tiên tự xử chính mình. Đây là ta chân thành khuyên bảo đối với ngươi kiếp sau!"

"
Còn nữa... Một kẻ ăn thịt người thì chết đi như vậy đi vẫn là rất tiện nghi cho ngươi. Nhưng mà ta đã mềm lòng. Ta vốn định chặt đứt ngũ chi của ngươi, sẽ giúp ngươi chữa thương cầm máu, cho ngươi thành một người từ đầu đến đuôi thành vô dụng, để ngươi sống một đoạn thời gian thành người thực vật... Chính là ngươi ăn thịt của mình." Quân Mạc Tà xoay người mà đi.

"
Thời gian trôi qua không ít, lúc này Tuyết Yên hẳn là đem kiếm kia pháp rèn luyện chứ?" Hắn yên lặng thầm nghĩ.

Mai Tuyết Yên bên chiến trường này đã liên tục thay đổi vài nhóm đối thủ, tình hình chiến đấu càng ngày càng hung hiểm, cơ hồ tất cả mọi người dần dần dễ kích động. Mắt thấy đồng đội cả đám bị thương trên người đầy máu, mà địch nhân lại thủy chung lông tóc chưa tổn hại. Loại tình huống này thì có mấy ai không nóng nảy, không lo lắng?

Hơn nữa, xa luân chiến tựa hồ đối với Mai Tuyết Yên căn bản sẽ không có bất cứ hiệu quả nào. Nàng luôn luôn không nóng không vội. Xa thì đánh xa, gần có chọi gần, khí tức thong dong; một thanh trường kiếm mưa gió không lọt. Bất kì lúc nào đều phải đối mặt mười hai người chặt chẽ vây công, nhưng nàng lại có thể trước sau lúc công lúc thủ, không chút nào lộ vẻ mệt mỏi.

Hơn nữa thấy bên mình một khi có người hơi lộ sơ hở, lập tức sẽ nhận ngay công kích sắc bén chí mạng! Thời gian tiếp tục kéo dài làm bị thương đã gần đến mười người. Đáng sợ hơn, kiếm pháp kia của nàng quỷ dị với uy lực dường như là càng lúc càng lớn... Tử Kinh Hồng cau mày, càng ngày càng là cảm thấy được không thích hợp

Lão mắt thấy Mai Tuyết Yên hết lần này đến lần khác dùng bộ kiếm pháp kia. Xuân dịu dàng, hạ cuồng nhiệt, thu đìu hiu, đông thê lãnh... Một lần lại một lần, đúng là một chút cũng chưa từng thay đổi chiêu cơ bản...

"
Nàng lại lấy nhóm của ta để luyện kiếm!" Tử Kinh Hồng rốt cục hiểu được, chỉ một thoáng liền tức giận râu tóc đều dựng lên! Khuôn mặt nhất thời từ trắng chuyển hồng, tiếp theo chuyển sang màu đỏ tía; nhưng thật ra có thể không ngượng mà châm chước gọi là màu tím!

Chính mình tự cho là bố trí được, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra trái lại bị đối phương lấy ra làm chỗ luyện... Xem ra, nếu muốn giết chết Mai Tuyết Yên mà không trả giá tương đối cao thì tuyệt đối không xong! Tử Kinh Hồng khẽ cắn răng, đột nhiên trợn mắt hét lớn "
Mọi người Huyết Hải, đồng quy chiến pháp!"

Những lời này giống như sấm sét từ thiên cung làm ngay cả Sở Khấp Hồn ở xa xa đang xem cuộc chiến cũng cảm nhận được sát ý trong đó làm kẻ khác rùng mình!

Giờ phút này các cao thủ Mộng Huyễn Huyết Hải còn đang quần chiến cùng kêu lên đáp ứng. Mỗi người sắc mặt nhanh chóng chuyển sang vẻ căm uất đồng thời nhào lộn ra ngoài chỉ để lại ba người.

Mà ba người này điên cuồng hét lên một tiếng, kiếm chiêu sắc bén, hoàn toàn bất ngờ tự thân điên cuồng công kích, đồng thời thân thể cũng tựa hồ được bơm, chậm rãi lớn dần...

"
Hết thảy công việc chưa xong hoàn toàn giao cho các ngươi! Lão phu đi trước một bước! Các vị huynh đệ kiếp sau tái kiến!"

Xa xa có một tiếng bạo rống, một vị Chí Tôn cao thủ dẫn đầu tung người lên giữa không trung, trường kiếm hóa thành một tia chớp chói mắt tiếp theo hình thành một cột sáng tròn xoe. Toàn thân hàn mang lóe ra, chớp tím nhanh chóng cuồn cuộn hướng về Mai Tuyết Yên đánh tới. Kiếm người kết hợp chỉ tiến không lui!

Mọi người có thể thấy rõ ràng, ở trong một kích này thân thể vị Chí Tôn cao thủ kia trong lúc di động trên không trung thì cả người đột nhiên bành trướng lên! Tự bạo!

Đây cũng không phải là một chiêu đơn thuần kiếm người hợp nhất, mà là dung hợp sinh mệnh Chí Tôn cường giả và toàn bộ lực lượng linh hồn! Dùng tòan bộ sinh mệnh trước hết giết chính mình sau đó giết địch nhân! Nhất kích đồng quy vu tận! Đồng quy vu tận kinh khủng nhất!

Mai Tuyết Yên là người có kinh nghiệm tới cỡ nào nên phát hiện ngay nguy cơ lớn. Nàng không dám sơ suất, kêu to một tiếng rồi sóng khí từ trường kiếm cuồn cuộn tuôn ra. Kiếm khí nháy mắt tăng vọt thanh thế vô cùng.

Nhưng vị cao thủ Mộng Huyễn Huyết Hải gần nàng nhất bất chấp chuẩn bị tự bạo của mình vẫn chưa hoàn thành, đột nhiên lấy hết sức cả người bay tới. Trường kiếm mãnh liệt chém ra "
ầm" một tiếng vang thật lớn, trường kiếm không nghi ngờ gì đã gãy rời. Nhưng lão trong nháy mắt này lại tự triển khai chưởng pháp kĩ cang nhất, tỉ mỉ nhất, hoàn toàn không thèm để ý đến mạng mà nghênh đón kiếm quang đánh tới.

Phốc phốc phốc... kiếm của Mai Tuyết Yên trong nháy mắt liên tiếp xuất ba mươi ba chiêu xuyên vào thân thể lão từ trước ngực đến phía sau lưng. Nhưng lão vẫn cười thảm hung ác quăng thân thể của chính mình... theo quán tính áp sát tới gần nhất.

"
Huyết Hải vô địch! Thánh Địa vĩnh hằng,!" Cùng lúc đó, hai người khác cũng làm ra lựa chọn giống nhau, dùng tánh mạng của mình bổ sung vào để bịt kín bất kì không gian nào ngăn chặn Mai Tuyết Yên có thể tránh né. Huyết nhục bay tán loạn, nhưng bọn họ cũng điên cuồng kêu to mà đánh tới!

Rồi sau đó liên tiếp kiếm quang chói mắt cũng theo người mà đến lóe ngay trước mặt ~! Hoàn toàn không chốn né tránh!

Mai Tuyết Yên giận dữ, trong giây lát đem trường kiếm trong tay dốc sức chém ra, kiếm quang cực kì lão luyện cấp tốc rung động "
Ông" một tiếng. Trước người đột ngột xuất hiện một bức tường ánh sáng lóng lánh liền trời tiếp đất, chói lòa như muốn làm mù mắt!

Thiên Phạt Phạt Thiên Kiếm!

Hai đạo kiếm quang sáng chói như nhau chợt tiếp xúc!"
Ầm! Ầm! Ầm!!"

Ba tiếng nổ mạnh kịch liệt, thân thể ba đại cao thủ đồng thời quay chung quanh Mai Tuyết Yên chợt hóa thành thịt băm đầy trời! Uy lực vụ nổ mạnh làm một khối lớn mặt đất trong khu vực chừng hai mươi trượng bị bắn lên rồi nổ tung trên không trung.

Một tiếng kêu đau đớn, áo bào trắng Mai Tuyết Yên hoàn toàn nổi giận. Từ trong miệng phun ra tơ máu mà lảo đảo lui về phía sau, gương mặt xinh đẹp trắng bệch!

Một chiêu đồng quy vu tận đúng là làm cho Mai Tuyết Yên cũng là bị trọng thương!

Mai Tuyết Yên lúc này rốt cục hoàn toàn hiểu được!

Thực hiển nhiên, Mộng Huyễn Huyết Hải luyện bộ chiến pháp hiển nhiên đã có thời gian dài, nếu không quyết không đến mức phối hợp nhuần nhuyễn như thế!

Không có chuyện nếu như, Mộng Huyễn Huyết Hải luyện loại này đồng quy chiến pháp làm gì? Tất nhiên là chuẩn bị đối phó chính mình! Nguyên lai hơn một lần nếu Độn Thế Tiên Cung không ra tay thì Mộng Huyễn Huyết Hải cũng sẽ ra tay!

Mai Tuyết Yên thê lương tiếng rít một tiếng, trong lòng đau xót vô hạn

Khi đó, tam thánh nhất hung dù hãy còn chưa trở mặt với nhau, nhưng vốn bọn hắn nhất trí đều chuẩn bị muốn đối phó chính mình! Những người này đều là bằng hữu cho Đoạt Thiên chi chiến sao... Lương tâm ở chỗ nào! Đạo trời ở đâu!

Mai Tuyết Yên hiện tại rõ ràng tin Quân Mạc Tà: bất kể như thế nào, bọn họ đều là muốn đối phó Thiên Phạt sâm lâm, tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn! Thiên Phạt sâm lâm ở trong mắt Tam đại Thánh Địa thậm chí là so với người dị tộc còn đáng sợ hơn!

Mai Tuyết Yên thê lương rít lên, tiếng kêu phá tan hư không, trăm núi ngàn khe đồng thời đáp lại. Từ gần tới xa trầm bổng lan xa, sau đó lại từ xa tới gần có tiếng sấm liên tục ầm ầm mà đến!

Tuyết đọng trên đỉnh núi bốn phía ào ào đổ xuống cuốn theo bao khối lớn núi đá! Mai Tuyết Yên vừa kêu oai, làm cho bốn phương tám hướng đồng thời đã xảy ra tuyết lở! Thậm chí, đất trời cũng theo đó biến sắc!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành