Dị Thế Tà Quân

Chương 610: Dấu ấn tuyệt vời của đầu ngón tay




Câu Bất Hoàn nếu không phải tự mình gây ra thì làm sao phải chịu cả loạt đợt công kích. Lão rồ dại này mấy ngày nay bỗng nhiên phải chịu vài trận đòn, tâm tình đúng là đang lúc buồn bực. Ngoài ra còn không biết chính mình rốt cuộc làm sao mà như đắc tội với tất cả mọi người...

Ta, con mẹ nó chứ, ban đầu cũng không muốn ăn thịt người nếu như không phải bị dồn ép đến bước đó sao? Chẳng lẽ lại đành lòng chết đói? Nhưng về sau lại... có cảm giác được là mùi vị thịt người thật sự quá đặc biệt, ăn thật sướng miệng nên mới... Có món ngon thì ai mà không ăn?

Mịa, củ cải rau cỏ mỗi cái có chỗ ngon riêng, còn như khẩu vị cá nhân thì các ngươi quản làm chi...

Quân Mạc Tà thân thể chợt lóe, liền nhanh chân chạy. Vừa chạy vừa giải thích "Ta đây thật sự là không hề chửi... Ta chỉ nói đúng sự thật... Nếu ngươi không tinthì cứ về soi gương... Thật sự rất giống... Ngươi không thấy ta mới vừa rồi còn thiếu chút nữa là đã hạ đũng quần mình để nhìn liệu phía dưới có còn không? Nếu món đồ của ta đột nhiên bất chấp người khác cứ phun bậy phun bạ thì liệu ta còn mặt mũi nào gặp người ta. May mắn là của ta lại không..."

Câu Bất Hoàn điên ruột gào thét ầm ĩ, cơn phẫn nộ dường như không sao nén nối. Mấy sợi tóc xoăn mỏng mảnh lơ thơ trên đầu bay phất phơ. Nếu nói là "Tức sùi bọt mép" thì mặc dù tương đối nhẹ nhàng nhưng về hình tượng lại rất đúng sự thật!

Câu Bất Hoàn liền liều mạng đuổi giết Quân Mạc Tà, rất giống một con Mã hầu lớn; Quân Mạc Tà chật vật bỏ chạy, đột nhiên quay đầu lại, lập tức liền kinh ngạc kêu to lên "Oa nha... Mấy sợi lông trên mặt lại phất phơ rồi, càng giống như.... ngài không thể thấy hình tượng như vậy sao?"

Giờ phút này Câu Bất Hoàn hiển nhiên đã giận điên lên, chỉ cảm thấy mình phải lấy hết hơi sức mà điên cuồng gầm rú. Vừa quát lớn lại liều lĩnh xuất chiêu, song chưởng đan chéo làm một cổ cuồng phong bão táp bắt đầu xoắn tít, khí thế tựa như dời non lấp biển bay thẳng tới Quân Mạc Tà! Quân Mạc Tà làm như kinh hoảng quát to một tiếng, thân thể chợt lóe rồi đột nhiên không thấy đâu.

Câu Bất Hoàn đỏ mắt điên cuồng oanh kích, không hổ là cao thủ trình độ Chí Tôn quét một vùng tuyết lớn chung quanh làm ngay cả bông tuyết lẫn đất đá đều bắt đầu quay tít. Bông tuyết bay đầy trời, bùn đất văng tán loạn, thanh thế quả là làm cho người ta phải sợ hãi...

Đang lúc này, lão đột nhiên thấy trên đỉnh đầu nhức nhối thì quá sợ hãi, vội vàng nhảy bật về phía trước, quay đầu lại mới phát hiện Quân Mạc Tà đang đứng phía sau lưng mình.

Thấy lão quay đầu lại thì Quân Mạc Tà kêu to một tiếng "Má ơi" rồi xoay người bỏ chạy. Câu Bất Hoàn làm sao mà lại buông tha cho hắn, lão gầm lớn rồi liên tiếp truy theo. Cứ như vậy một người đuổi theo, một người chạy trốn.

Nhưng gần như tức khắc hai người lại đứng đối diện nhau.

Quân Mạc Tà đột nhiên không hề trốn nữa mà thay vào đó lại tiến lên. Chỉ dậm chân một cái thì trong nháy mắt đã lại đi tới đứng trước mặt Câu Bất Hoàn. Lần này Câu Bất Hoàn đang toàn lực vọt tới để đuổi theo nên thân pháp lão nhanh tới cực điểm.

Nhưng thấy Quân Mạc Tà đột nhiên hiện ra trước mặt mình thì không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Suýt nữa thốt lên tiêng hô kích động, nhưng rồi chợt thấy vui mừng thầm nghĩ đây chính là tiểu tử ngươi muốn chết, lão bèn chập song chưởng cười dữ tợn nện xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên lão thấy dưới chân mềm nhũn, tựa hồ phía dưới là cái bẩy rập thì có cảm giác nguy hiểm bèn lập tức kinh hãi bắt đầu vận khí.

Nhưng hai chân vừa mới rời khỏi mặt đất thì Quân Mạc Tà đã chạy sát đến chỗ lão, bịch bịch bịch bịch liên tục bốn cú đá vào bắp chân, các khớp xương rồi thuận thế phi thân đến.

Mũi chân phải nhằm mắt cá chân Câu Bất Hoàn hung hăng đạp một cái... Câu Bất Hoàn quát to một tiếng, rồi giống như cọc gỗ đổ nhào thẳng về phía trước.

Khi lão chưa hết đà vọt tới phía trước thì tự nhiên mặt tuyết lại cực kì trơn trượt, lập tức như ngồi xe trượt mà vèo vèo lao thẳng về bên trận doanh mình...

"Ha ha ha ha..." Đột nhiên một cao thủ chịu đựng không nổi bèn ôm bụng cười lớn, nước mắt nước mũi tèm lem. Tay phải ôm bụng, tay trái run rẩy vì cười mà chỉ vào Câu Bất Hoàn với tốc độ cao đang lao tới. Lão cười đến gần như đứt hơi...

Mọi người vừa nhìn thì cũng không khỏi cười lớn, có mấy người xưa nay cùng Câu Bất Hoàn có quan hệ không được tốt càng là cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất. Hai tay dùng sức đấm xuống mặt đất, toàn thân gập lại, toàn bộ không có nửa điểm phong độ của cao thủ Chí Tôn.

Thậm chí ngay cả những nhân vật cầm đầu như Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành gặp tình hình này cũng nhịn không được phì cười một tiếng, bả vai rung lên bần bật, toàn thân nhịn không được mà gập lại đâu còn dáng vẻ trang nghiêm thận trọng... Đơn giản là cảnh diễn ra trước mắt này thật sự là một màn đại khôi hài!

Chỉ thấy Câu Bất Hoàn lướt sát mặt tuyết trượt đến, lão đang cố gắng quay ngang đầu. Trên đỉnh đầu trọc lóc với bốn phía xung quanh lơ thơ một lớp lông tơ mảnh mai giống như bộ tóc đang bay. Chính giữa đỉnh đầu không biết từ lúc nào lại có thêm một điểm đo đỏ là dấu vết đầu ngón tay khẻ xuống...

Da đầu của lão vốn rất trắng nên lúc này cái dấu ngón tay càng thêm bắt mắt, quả thực giống như là nốt ruồi đỏ dính trên mặt... Mọi người lại liên tưởng đến so sánh vừa rồi của Quân Mạc Tà mà càng vui vẻ: xem ra chẳng phải là càng giống cái đó sao.....

Nguyên lai Quân Mạc Tà không biết từ lúc nào đã hung hăng đâm một đầu ngón tay vào trên đỉnh đầu lão... Hơn nữa vị trí đặc biệt tinh quái... Một đầu ngón tay này điểm quá hoàn hảo! Quân Mạc Tà nhìn thấy thì cũng lấy làm kinh hãi! Ngoài ý muốn, tuyệt đối ngoài ý muốn nha!

Ông trời có thể làm chứng, Quân đại thiếu gia lần này thực sự không phải cố ý...Vừa mới rồi hắn vốn định dùng nhiều sức đầu ngón tay một chút để điểm vào tử huyệt.

Nào biết được lão quái này trước nguy cơthì có trực giác cực kì nhạy bén. Trên đầu vừa mới bắt đầu có cảm giác liền liều mạng né ra ngoài... Làm hại Quân đại thiếu gia căn bản là chưa kịp phát lực nên chỉ để lại một dấu đỏ hồng của đầu ngón tay rõ là có chút thêm mập mờ...

Vốn dấu vết đầu ngón tay này nếu như đặt ở trên đầu những người khác thì cũng không có gì ghê gớm, không phải chỉ là một dấu vết đầu ngón tay sao? Dù sao tuyệt đại đa số ai cũng đều có tóc, nhưng giờ phút này đặt vào cái đầu hói của Câu Bất Hoàn kia thì mới có ý vị sâu xa, rất có liên tưởng tới....

Trên mặt tuyết khắp vùng tiếng cười vang trời, người không biết thì tuyệt đối không nghĩ ở đây sắp tiến hành sinh tử chém giết, mà ngược lại còn cho là chỗ này đang cử hành hội liên hoan. Tiếng cười sung sướng càng nhiều thì... Tiết mục tất nhiên rất đặc sắc!

Vẫn còn không biết cụ thể đang xảy ra chuyện gì nên Câu Bất Hoàn mặt đỏ tới mang tai từ trên mặt tuyết nhảy dựng lên. Lão vẫn còn cho là mọi người đang cười mình rơi vào cảnh nhếch nhác nên mặt đỏ tía tai lớn tiếng tranh cải

"Cười cái gì? Thắng bại là chuyện thường binh gia! Lão phu còn không bại! Chỉ là không cẩn thận bị trượt mà thôi... Quân Mạc Tà! Có giỏi trở lại đại chiến ba trăm hiệp!" Vừa nói, đầu lưỡi nhỏ dài thói quen tính lại thè ra ngoài, liếm liếm quanh mép...

Tiếng cười trêu chọc tứ phía trong nháy mắt lại càng to hơn. Mỗi người đều nhìn chăm chú vào cái đầu bóng lưởng, rất thích thú cẩn thận đánh giá, thậm chí còn có mấy người đúng là bất giác dạng hai chân ngắm vài lần đũng quần mình rồi sau đó liền cười trông càng thô tục...

Từ phía xa, có một bóng người với tốc độ cao phi đến, hắn suýt lướt qua nơi này chỉ cách vài chục trượng thì lại bị tiếng cười thu hút lại đây...

Người này quần áo toàn thân trắng như tuyết, rõ ràng cùng màu tuyết không khác nhau mấy. Thân hình khẽ động rồi trong lúc đó chợt lóe lên không thấy tăm hơi đâu nữa.

Chỉ lấy tốc độ mà nói thì cũng không chắc đã kém Quân Mạc Tà thi triển Âm Dương Độn pháp. Mà thân pháp lại càng quỷ dị, xuất quỷ nhập thần. Nhìn như bên trái, kì thực lại sang bên phải, ngoảnh trước, ngó sau so với khinh công của Quân Mạc Tà thì e là có chút hiệu quả như nhau.

Mà người đó trên mặt vẫn còn bịt một khăn mỏng màu trắng nên nhìn không rõ diện mạo. Nhưng nếu đơn thuầntừ màu tóc mà phán đoán thì cũng có thể trạc bốn năm mươi tuổi.

Nghe thấy trận cười đột ngột, người nọ cấp tốc chuyển hướng, dường như dừng lại trên không trung rồi không đến thời gian phần mười cái chớp mắt liền biến mất. Sau một khắc lại xuất hiện, lúc này hắn đã xuyên qua không gian vài chục trượng, vô thanh vô tức nằm ở sau một tảng đá lớn trên cao.

Giống như là một khối tuyết lớn nhẹ nhàng, hoàn toàn không một tiếng động hắn nằm ép sát trên tảng đá dường như đã hòa tan vào làm một thể.

Năm sáu chục cao thủ Tam Đại Thánh Địa phía dưới, tùy tiện một người cũng không phải nhân vật bình thường, nhưng không ngờ cũng chẳng một ai có thể phát giác ra ở chốn rừng núi hoang vunày lại còn có thêm một người đứng xem...

Mặc dù người của Tam Đại Thánh Địa không ai phát giác, nhưng không có nghĩa là ở chỗ này thực sự không ai phát hiện nổi. Ít nhất còn có hai người nhạy cảm đã cảm thấy sự khác thường: Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên!

Quân Mạc Tà sau khi bị liên quân hai đại thánh địa vây quanh đã sớm khởi động thần thức của Hồng Quân Tháp. Thần thức của Hồng Quân Tháp bá đạo kín kẽ như thế nào?

Có thể nói trên cạn dưới nước không chỗ nào không dò. Đừng có nói đến một người sống, coi như là ở đây trên trời vừa mới rơi một bông tuyết, dưới đất vừa mới có một con côn trùng nho nhỏ chạy qua thì nó cũng có thể cảm giác rõ ràng.

Điều này đã ra ngoài khả năng của con người, dù sao cũng chẳng ai có thực lực cao hơn thế.

Mà Mai Tuyết Yên bản thân đã là có tu vi mức Tôn giả, thần thức tất nhiên là nhạy bén hơn người. Huống chi đang đối đầu kẻ địch mạnh nên đã sớm hết sức chăm chú.

Người nọ mặc dù khinh công vô cùng cao minh, Huyền công sâu xa, nhưng cũng vẫn còn không đến mức cao hơn Mai Tuyết Yên. Làm sao có thể thoát khỏi Mai Đại mỹ nhân đang toàn lực thăm dò?

Ngay chớp mắt phát hiện người kia, Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đồng thời nhìn nhau. Chỉ hơi nháy mắt rồi dùng mật ngữ truyền âm lặng lẽ trao đổi.

"Có người đến! Người này thực lực vô cùng cao minh, không biết là địch là bạn?" Đây là Quân Mạc Tà.

"Người mới đến thực lực cũng không tầm thường, khinh công càng thấy cao minh, vị tất đã kém ta và chàng. Giờ phút này vẫn đang quan sát, cũng không có lộ diện, ý đồ cũng không rõ, khó có thể đoán được. Cũng có có thể là Tam Đại Thánh Địa mai phục..." Mai Tuyết Yên thận trọng suy nghĩ.

"Ta nghĩ không phải! Nếu như thật sự là Tam Đại Thánh Địa mai phục thì sao lại có thể chỉ đến một người? Huống chi người này khi tới lại lựa chọn che giấu tung tích. Xem ra... thì rất có thú vị đây..." Quân Mạc Tà hài hước mà cười quái dị

"Nói như thế... người kia cũng không phải bằng hữu, nhưng cũng chưa chắc là địch nhân?" Mai Tuyết Yên sáng mắt lên.

"Hành sự tùy theo hoàn cảnh... Người này thực lực không kém, khinh công càng là tuyệt vời. Nếu như đi tới lúc quyết định thì cũng lôi kéo người nầy xuống... Phải biết rằng đương thời có loại khinh công như vậy thì thật sự không có mấy người a..."

Quân Mạc Tà cười xấu xa làm Mai Tuyết Yên không khỏi coi thường liếc nhìn một cái.

Xa xa phía sau tảng đá, người mới đến lặng lẽ nhô đầu ra, vừa nhìnxuống thì liền trợn tròn mắt. Xét theo cái khăn che mặt thì xem ra miệng cũng đột ngột há thành hình tròn...

Tiếp theo, hắn càng dè dặt thụt đầu lại, trên trán đã rịn ra một đám mồ hôi lạnh... Chỉ cảm thấy tinh thần một hồi hoảng hốt, thiếu chút nữa hôn mê.

Ta phải đi thôi! Lại là một đám cao thủ Tam Đại Thánh Địa! Hơn nữa là nhiều người như vậy sắp xếp đội ngũ rất lão luyện.

Mịa nó! Chả lẽ lại mai phục Lão Tử ở chỗ này sao?

Lão Tử rốt cuộc là trêu chọc vào ai, như thế nào cả đám chết tiệt của Chí Tôn Kim Thành giống như phát điên truy tìm Lão Tử... Sau khi dừng trận đại chiến thì mọi người và Lão Tử đâu có gây ra mối thù không đội trời chung, nào có để hận giết cha cướp vợ cơ chứ?

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai giải thích nghi hoặc cho ta, Lão Tử đã trốn đến nơi hẻo lánh như vậy mà còn không xong, liệu có phải muốn đùa chết Lão Tử sao?

Câu hỏi: Đầu của CBH giống cái gì?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành