Trữ Vô Tình há miệng nói, lúc này mọi người mới phát hiện thanh âm của Trữ Vô Tình cũng đã trở nên khàn khàn khó nghe dị thường!
Ngữ điệu của hắn tuy vẫn bình tĩnh, nhưng mọi người ai cũng hiểu rõ, tâm của Trữ Vô Tình đã chết!
Bi thương đến nỗi tâm chết, Trữ Vô Tình và đệ đệ sống dựa vào nhau, có nhau đã gần hai trăm năm, lúc này lại buông tay ra đi, hắn đã không còn ý muốn sinh tồn! Hắn chỉ còn lại ý niệm trả thù!
Vô luận cuối cùng hắn có báo được thù hay không, chắc chắn Trữ Vô Tình cũng sẽ không sống tiếp trên thế gian này! Bởi vì khuôn mặt khô héo của Trữ Vô Tình đã nói cho mọi người biết một chuyện: Trữ Vô Tình đã đem toàn bộ huyền lực trong ở đan điền sử dụng một lúc cạn sạch! Thậm chí, cả tiềm lực của xương cốt! Huyền lực của lục phủ ngũ tạng! Cả... sinh mệnh tiềm lực!
Hắn không cần bảo trì bộ dáng trẻ trung, không bảo trì phong độ nhẹ nhàng của mình, cái gì khí chất, diện mạo hắn đều đã không cần! Hắn làm tất cả, chỉ vì báo thù!
Tập kết công lực như vậy, đương nhiên có thể giúp tăng gấp đôi công lực, nhưng sau khi bùng nổ hết, bản thân hắn sẽ như hết dầu đèn tắt! Cho dù thần tiên cũng tuyệt đối không có năng lực cải tử hồi sinh cho hắn!
Lúc này đã là được ăn cả ngã về không!
Vô luận Quân Mạc Tà có chết hay không, Trữ Vô Tình đã ở thế chết chắc rồi! Trước tiên Trữ Vô Tình đem chính mình đặt vào cửa tử, có thể thấy quyết tâm báo thù của hắn cao bao nhiêu!
Trữ Vô Tình đặt thi thể của đệ đệ nằm trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt tràn đầy hối hận và căm thù!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, có chút thương xót nhìn hắn nói:
- Sống hay chết, tất cả chỉ là luân hồi! Mỗi người đều phải chết một lần, Trữ Vô Tình, ngươi cần nén bi thương đi. Dù sao người chết cũng không thể sống lại, chuyện này xảy ra, ta cũng cảm thấy đáng tiếc!
Những lời này nói ra, ngay cả Mai Tuyết Yên cũng bất ngờ: "Ngươi giết thân đệ đệ của người ta, bây giờ lại bảo người ta nén bi thương!"
Trữ Vô Tình cười thảm, chỉ tay nói:
- Quân Mạc Tà, ngươi giết đệ đệ của ta, lại muốn ta nén bi thương? Ngươi không biết những lời ngươi vừa nói buồn cười đến mức nào không?
Quân Mạc Tà hừ một tiếng nói:
- Trữ Vô Tình, với sự thông minh của ngươi, ta khó mà nói chuyện với ngươi! Bởi vì ngươi căn bản không hiểu ý ta muốn nói là gì!
Trữ Vô Tình hét lớn một tiếng, ngửa mặt lên trời rít gào:
- Hiện giờ ngươi nghĩ ta có thể bình tĩnh được sao? Quân Mạc Tà, ta không cần ngươi bày trò mèo khóc chuột ở đây!
Ý của Quân Mạc Tà đương nhiên Trữ Vô Tình có thể hiểu. Điều cần nhất hắn phải làm là phải bình tĩnh lại, sau đó dùng trạng thái tốt nhất mà chiến đấu một trận công bằng! Tuy nhiên, Trữ Vô Tình hiểu được là một chuyện, còn lĩnh tình hay không lại là một chuyện khác!
Bởi vì những lời này của Quân Mạc Tà, nói hắn có lòng tốt cũng đúng, nói hắn nói có ý châm chọc cũng không sai! Tuy nói là nhắc nhở, không bằng nói như vậy là chọc giận "hỏa thượng kiêu du" đi (Thành ngữ: Ý nói là nói ra lại càng làm cho nổi giận thêm).
Dù sao, người nói những lời này cũng chính là hung thủ!
Vì vậy, Quân Mạc Tà nói ra những lời này, tỏ vẻ quang minh lỗi lạc và công bằng, ngược lại làm cho Trữ Vô Tình càng tâm thần bấn loạn, càng không thể định tâm!
Đối đãi với địch nhân, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Dù cho đối phương là người hữu tình, nhưng chỉ cần rút kiếm đối chiến, chính là địch nhân! Quân Mạc Tà đối với địch nhân của mình chưa bao giờ nương tay!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, mục đích của hắn đã đạt được, cũng không tiếp tục châm chọc hắn mà nói:
- Trữ Vô Tình, ta biết ngươi muốn trả thù đúng không? Vậy tới đây đi, ta đứng chờ ngưoi tại đây!
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Trữ Vô Tình, ngươi chỉ biết đệ đệ của mình đã chết, ngươi muốn báo thù! Nhưng có bao giờ ngươi nghĩ tới chưa? Cả đời này ngươi từng từng giết qua bao nhiêu người? Lại có Lại có bao nhiêu muốn tìm ngươi trả thù? Tâm tính nữ nhân của ngươi thực sự làm ta quá buồn cười! Những người chết dưới tay ngươi, thân nhân của họ có người nào là không đau buồn? Ủy khuất? Các ngươi có thể không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ ủy khuất này sao?
- Còn ngươi thì sao? Quân Mạc Tà! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân mình cao sang lắm sao? Chẳng lẽ tay ngươi chưa bao giờ thấm qua huyết tinh? Lương tâm của ngươi đó sao? Ngươi có khác gì so với ta sao?
Trữ Vô Tình điên cuồng gào thét:
- Tên đồ tể như ngươi có tư cách gì mà nói ta?
- Ta? Ta cũng chưa bao giờ nhận ta là người tốt hay quân tử gì cả, ta và ngươi đương nhiên giống nhau, thậm chí so với ngươi ta còn tàn hẫn, càng huyết tinh hơn! Tuy nhiên, ta cũng không bày ra bộ mặt ủy khuất như ngươi hiện giờ! Ta giết người, người khác đương nhiên có thể giết ta, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Cũng giống như chuyện này, ta giết đệ đệ của ngươi, ngươi liền muốn tìm ta mà trả thù!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nhìn hắn:
- Trữ Vô Tình, ngươi đã quyết tâm muốn chết, ta đây cũng không cần cho ngươi thêm thời gian để khôi phục tâm tình, chỉ vì một người chết mà khóc lóc thảm thương, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa! Đến đây đi! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!
Lời nói của Quân Mạc Tà như đao cắt vào lòng, làm tâm thần của Trữ Vô Tình càng thêm đại loạn, ánh mắt đã có chút điên dại.
- Trữ thủ tọa! Tâm tình hiện tại của ngài đã không tốt, ngàn vạn lần đừng để trúng kế khích tướng của Quân Mạc Tà! Mọi người hợp lực vây giết đôi cẩu nam nữ này đi!
Một người phía sau lập tức hét lớn mà nói.
Trữ Vô Tình cười thảm một tiếng mà không đáp lời, rung cổ tay một cái, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, một đoàn hàn quang như thu thủy lướt qua, nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Hành động hiện tại của hắn là câu trả lời tốt nhất. Trữ Vô Tình vươn thẳng lưng một cái, cả người trong phút chốc đã khôi phục lại sự cao ngạo như trước, giống một thanh trường kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, phong nhận bắn ra bốn phía, mang theo khí thế hủy diệt điên cuồng!
Lúc này, một Trữ Vô Tình đang thở hào hển đột nhiên khôi phục lại sự bình tĩnh!
Thật sự ra, không phải Trữ Vô Tình có thể bình ổn sự phẫn nộ, mà chỉ vì hắn mạnh mẽ áp chế xuống, cũng chính vì áp chế quá mức, nên trên mặt hắn đã đỏ ửng lên quỷ dị!
Trữ Vô Tình chậm rãi nâng trường kiếm lên đặt trước ngực, hai ngón tay trái mơn trớn một cách nhẹ nhàng trên thân kiếm, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, từ từ nói lẩm bẩm giống như tự nói với bản thân:
- Thanh kiếm này của ta tên là Du Long Phân Thủy Kiếm, đúng là khi ta có được thanh kiếm này, chính là lúc kiếm đạo của ta đại thành, khoái ý ân cừu, đem cả nhà cừu gia tàn sát! Cũng chính từ giây phút ấy, Trữ Vô Tình ta dùng thanh kiếm này, lấy máu tươi của kẻ thù viết xuống lời thề: Du Long Phân Thủy, làm vua giang hồ, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong!
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hoài niệm nói tiếp:
- Thanh kiếm này đã theo ta cả đời mưa gió, một đời anh hùng! Một kiếm tung hoàng, trăm năm làm anh hùng hào kiệt! Chiến Thần Huyền, diệt Chí Tôn, đồ tôn giả, uy giang hồ! Kiếm - tức là ta, ta - chính là kiếm! Một người một kiếm, linh hồn hòa quyện vào nhau, gắn bó không chia lìa.
- Ngay đó, trận chiến tại Quân gia, Du Long Phân Thủy Kiếm đã bị gãy trong tay Mai tôn giả, lúc đó ta liền cảm giác được, đại nạn của bàn thân đã tới! Chỉ có thể giết chết Mai tôn giả, bóng ma này trong lòng ta mới có thể tiêu thất!
Thanh âm của Trữ Vô Tình bắt đầu nói tới lúc này đã giúp cho bản thân hắn yên tĩnh trở lại, lời nói của hắn từ từ nói ra, thân thể hắn cũng dần biến hóa, chậm rãi bắn ra kiếm ý sắc bén bức nhân!
Quân Mạc Tà biết lúc này Trữ Vô Tình nói năng thế này không phải bị thần kinh hay gì cả, cũng không phải thời điểm mấu chốt hóa rồ nói lung tung, cũng không phải là hồi tưởng chuyện xưa, kể ra vinh quang chói lọi của hắn khi xưa tung hoành giang hồ! Đây là vì muốn dùng những lời này tạo ra sự tin tưởng tất thắng của hắn! Một lý do để hắn tự tin có thể chiến thắng!
- Hôm nay, nhị đệ của ta chết thảm, bản thân ta cũng đang tại ranh giới sinh tử!
Trữ Vô Tình chậm rãi ngẩng đầu, tóc bạc không gió mà vẫn tung bay phần phật, nếp nhăn hằn đầy trên mặt, nhưng đôi mắt lại lóe lên tinh quang khủng bố, tập trung nhìn vào Quân Mạc Tà, nói từng chữ một:
- May thay, đoạn đường cuối cùng này lại có một thiếu niên tài giỏi như ngươi cùng lên đường cùng với ta, trên con đường xuống hoàng tuyền của lão phu chắc chắc sẽ không tịch mịch. Ta tin rằng khi ngươi chết, Mai Tôn Giả cũng không muốn sống nữa, nếu lấy mạng của lão phu để đổi lấy mạng của hai người các ngươi, như thế cũng xứng đáng rồi!
Quân Mạc Tà mỉm cười nói:
- Trữ Vô Tình, tâm nguyện của nhị đệ ngươi đã hoàn thành, ra đi không chút oán hận, tuy có thể nói là chuyện buồn, nhưng chắc chắn hắn không hối hận, ngươi có một đệ đệ như vậy có thể gọi là may mắn, có thể an tâm mà ra đi. Tuy nhiên, muốn ta cùng ngươi xuống hoàng tuyền quả thật là si tâm vọng tưởng. Không phải nói tới vấn đề thực lực ngươi còn quá kém để làm chuyện đó, bổn công tử nói cho ngươi một sự thật khó nghe, đừng nói là ngươi, cho dù là ba người đứng đầu Tam Đại Thánh Địa của các ngươi liên thủ cũng chưa chắc làm được chuyện đó!
- Làm được hay không lão phu nhất định không có ngày nhìn thấy!
Trữ Vô Tình cười lãnh khốc, giơ kiếm trước ngực, mặt bình tĩnh nhìn Quân Mạc Tà sau đó cúi người thi lễ nói:
- Vừa rồi lão hủ thần trí hoảng loạn, nếu lúc đó Quân công tử ra tay, e rằng ngay cả cơ hội báo thù lão phu cũng không có. Ta nhận ta thiếu một phần ân tình của công tử, nhưng thù giết huynh đệ bất cộng đái thiên! Quân Mạc Tà, sau khi lão phu thi lễ xong với ngươi, lão phu cũng không còn.... thiếu ngươi bất cứ thứ gì nữa! Sinh tử do mạng, phú quý do trời!
Quân Mạc Tà có chút dở khóc dở cười của hắn, cơ hồ nghĩ lão nhân này đang bị điên. Vừa rồi hắn vì muốn giết Mai Tuyết Yên, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vô sỉ hạ lưu đều thể hiện rõ trên người hắn! Tuy nhiên, hiện tại hắn lại đối với cừu nhân vừa giết đệ đệ mình cúi người cảm ơn vì đối phương không thừa cơ ám toán hắn!
Quả thật là đầu đuôi lẫn lộn mà! Lúc cần thiết chú ý đến phong độ, hắn thể hiện vô cùng tồi tệ, đến thời điểm không cần phong độ nhất, hắn lại tỏ ra mình vô cùng phong độ tiêu sái!
Trữ Vô Tình này có thể gọi là một đời quái thai!
Ta chạy theo không kịp a!
- Quân Mạc Tà! Mời!
Vẻ mặt Trữ Vô Tình nghiêm nghị, trường kiếm mở ra, sau đó thu cổ tay, mũi kiếm để ngay bên hông. Giờ phút này, cả người Trữ Vô Tình trong nháy mắt đã lột xác, cả thân người đều đã biến thành một thanh tuyệt thế lợi kiếm không gì không phá hủy được!
Kiếm khí khắp nơi, hàn quang tứ phía!
Thậm chí cả mái tóc bạc như cước kia đang bay tán loạn cũng giống như từng đạo kiếm khí vô cùng mãnh liệt!
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy một cỗ kiếm ý lành lạnh đập thẳng vào mặt!
Quả là kiếm khí sắc bén, không xa không gần, không thể địch nổi!
Còn lại mười bảy người của Độn Thế Tiên Cung, ai cũng chỉnh tề bước lên một bước, mặt đất liền run lên! Ai ai cũng mang sắc mặt bi phẫn, cũng đồng thanh nói:
- Hãy chờ chúng ta, các huynh đệ đạ chết, đại thù này chúng ta sẽ báo, thề cùng tồn vong với Trữ thủ tọa!
Trữ Vô Tình bất động, ánh mắt kiên định như mặt hồ không gió, nhưng khí thế của hắn đã tăng vọt. Sự yên tĩnh này chính là khoảng lặng trước một cơn phong ba bão táp. Cuối cùng, khí thế của Trữ Vô Tình cũng đạt tới đỉnh điểm!
Kiếm khí đỉnh phong!
Đây đúng là thành tựu đỉnh phong, cao nhất của cả cuộc đời Trữ Vô Tình đã có!
Kiếm khí toàn thân của hắn đột nhiên bắn ra tứ phía, mà thanh kiếm đang kẹp bên hông hắn đột nhiên "ba" một tiếng, vỡ thành từng mảnh vụn, sau đó toàn bộ kiếm khí xung quanh lượn lờ xung quanh hắn với tốc độ chóng mặt, như thể trăm sông về biển rộng, bao bọc xung quanh thân thể của Trữ Vô Tình! Trong mắt mọi người lúc này, Trữ Vô Tình đã sớm không còn là một người bình thường!
Hắn đã biến thân mình thành một thanh kiếm!
Một thanh kiếm cực kỳ lợi hại, không gì có thể chống lại!
Lúc trước, hắn chỉ có thể tạo cảnh giới toàn thân "giống như một thanh kiếm" mà thôi!
Nhưng lúc này, hắn đã chân chính biến thành một thanh kiếm!
Chân chính nhân kiếm hợp nhất!
Kiếm chính là ta, ta chính là kiếm!
Đột phá!
Không ngờ ngay thời khắc này, Trữ Vô Tình lại có thể tạo thành đột phá lớn nhất về kiếm đạo!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành